Không Thể Đánh Mất Em

Chương 63: TÔI ĐÃ LÀM GÌ SAI




Lâm Yên Nhiên ngồi ôm gối nhìn ra ngoài cửa, nước mắt cô rơi xuống tí tách. Cô không thể kìm nén được nữa, nó đã vượt quá giới hạn kìm nén của cô rồi.

-" Sao lại đối xử với tôi như vậy chứ! Bây giờ tôi phải như thế nào đây. Tôi đã làm gì sai chứ?"

Cô vừa khóc vừa nói. Cô khóc mệt quá ngủ gật với tư thế đó lúc nào không biết. Trên khóe mắt của cô vẫn còn đọng nước.

Doãn Trí Cường từ nãy tới giờ đã chứng kiến tất cả những gì diễn ra kể cả cuộc điện thoại đó anh cũng nghe thấy. Vừa nãy anh xuống muốn uống nữa nên có đi xuống dưới nhà thì thấy nhà bếp sáng đèn cô thì ngồi ở bàn ăn rất nhiều đồ ăn ở đấy.

Thấy cô khóc lòng anh bỗng dưng nhói một nhịp. Cô gái này quá mạnh mẽ đến mức anh anh không thể nào tin được đây là cô bé anh từng coi là em gái suốt ngày bám lấy anh cười đùa. Bây giờ lại biến thành một bộ dạng như thế này.

Nỗi khổ riêng của cô là gì mà không muốn sinh con chứ?

Thấy cô ngủ với tư thế đó anh đi đến chỗ cô nhẹ nhàng bế ngang cô đi lên phòng. Cẩn thận đặt cô xuống giường nhìn khuôn mặt của cô lúc ngủ rất đáng yêu, không còn vẻ mặt suốt ngày chưng ra bộ mặt thờ ơ vô cảm đó với anh.

Nhìn khoé mắt của cô có một giọt nước mắt anh đưa tay lên gạt bỏ giọt nước mắt đọng lại đó. Sao cô cứng đầu vậy chứ! Thật sự không muốn tôi nhìn cô khóc sao.

Anh dần dần cúi đầu định đặt cho cô một nụ hôn nhưng chỉ gần đến môi cô thì bị cô quay đầu né tránh nụ hôn đó.

-" Doãn tổng, cám ơn anh đã đưa tôi về phòng. Anh có thể quay lại với người yêu anh rồi."

Cô thực ra đã thức khi bị anh bế lên phòng nhưng cô giả vờ vẫn còn ngủ nhưng cảm nhận anh gần hôn mình thì vội vàng mở mắt né tránh nụ hôn đó.

Doãn Trí Cường khó chịu khi thấy cô né tránh anh với cả cách xưng hô của cô nữa. Nghe nó rất xa lạ. Anh nhìn người phụ nữ mang danh nghĩ vợ hợp pháp của mình muốn đuổi anh đến người phụ nữ khác thì siết chặt tay lại thành nắm đấm.

-" Đây là nhà tôi. Tôi ở đâu thì cô cấm được sao?"

Doãn Trí Cường lạnh giọng nói nhìn người phụ nữ đang nằm mà ngồi dậy.

-" Vậy thì không làm phiền anh nữa."

Lâm Yên Nhiên lật chăn ra định đặt chân xuống giường nhưng bị một lực kéo lại. Vẫn chưa định hình được thì môi cô đột ngột bị môi của Doãn Trí Cường phủ lên. Cô lấy tay đấm vào lưng anh cố thoát khỏi nhưng Doãn Trí Cường đã giữ tay ở gáy của cô không thể thoát ra được.

-" Doãn...ưm..."

Cô vừa mở miệng nói thì anh nhân cơ hội đó luồn lưỡi của mình vào trong khoang miệng của cô mút hết những mật ngọt trong miệng cô.

Cô cảm thấy khó thở liền đấm thùm thụp vào ngực anh, anh cảm thấy hô hấp của cô đang kém dần thì buông môi cô ra.

Lâm Yên Nhiên thở hổn hển lấy tay lau môi của mình, cô lau rất kĩ. Nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt căm phẫn.

-" Đối với cô tôi bẩn như vậy sao?"

Doãn Trí Cường hỏi cô một câu mà chính bản thân anh rõ nhất. Cô buông tay xuống nhìn người đàn ông trước mặt không ngại gì mà trả lời luôn.

-" Đúng anh rất bẩn, anh phải biết rõ hơn tôi mà."

Doãn Trí Cường điên lên vì lời nói của cô, anh mạnh bạo kéo cô nằm xuống dưới thân mình, không nói gì anh hôn cô ngấu nghiến. Tay không an phận mà sờ mó người cô.

Lâm Yên Nhiên đấm vào ngực của anh, cô cảm thấy phía dưới của anh nó đang đựng đứng lên đâm vào đùi của cô. Cô cảm thấy sợ hãi vì cô biết con người này dục vọng rất lớn không đùa được.



-" Buông tôi ra... ưm."

Không nghe cô nói mà môi anh hôn vào cổ cô làm nó hiện lên những vết đỏ. Một tay giữ tay cô trên đỉnh đầu còn một tay đang cởi áo trên người mình xuống làm lộ ra body săn chắc màu đồng của anh.

Anh cúi đầu xuống hôn cô nụ hôn này rất nhẹ nhàng không giống như những nụ hôn lần trước, cô bị cuốn theo sự dịu dàng của anh mà thuận theo đáp lại nụ hôn đó.

Doãn Trí Cường hài lòng vì cô đáp lại anh mà không chống cự. Cảm thấy cơ thể cô đang bị cuốn theo hành động của mình mà trở nên mềm nhũn. Nhìn vào khuôn mặt đỏ lên của cô mà đắc ý. Anh đưa tay cởi nút áo của cô, cởi được 2 nút nhìn thấy ngực của cô đang lấp ló sau lớp áo bra màu trắng mà anh nuốt ực một cái.

Từng nụ hôn rải rác từ ngực của cô, rồi cổ đều để lại dấu. Anh hôn nhẹ vào vai cô ghé sát vào tai cô ma mị nói.

-" Cho tôi được không?"

Không chờ cô đáp mà trực tiếp hôn vào môi cô hai người cuốn môi lưỡi với nhau mất 4 phút mới rời đi.

Doãn Trí Cường cởi bỏ chiếc quần của mình trên người anh không còn vướng gì cả, lộ ra vật nam tính dựng đứng.

Lâm Yên Nhiên nhìn mà sợ hãi, không phải cô thấy lần đầu nhưng mà nó to quá cô rất sợ. Rất đau.

-" Nó to quá... Không...không được đâu... rất đau."

Cô lắp bắp sợ hãi nói, mặt mày tái mét tay cô gài lại nút áo lắc đầu.

Doãn Trí Cường thấy cô có ý bỏ cuộc thì ngăn cô lại, anh biết cô đang sợ nhưng mà bây giờ anh không chịu nổi nữa, không biết tại sao khi tiếp xúc với cô anh lại có cảm giác muốn nuốt cô vào bụng chỉ thuộc về riêng mình.

-" Thả lỏng ra sẽ không đau."

Anh hôn cô rải rác từ cổ, khắp khuôn mặt tay luồn vào áo xoa nắn đôi gò bông của cô.

* Reng reng*

Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên làm dừng lại mọi hoạt động của anh. Cô cố với lấy điện thoại nhưng bị Doãn Trí Cường ngăn lại, anh không muốn bị ai cắt ngang chuyện của mình. Mà bây giờ mới hơn 4 giờ sáng mà ai gọi cho cô chứ!

Lâm Yên Nhiên thấy anh ngăn mình lại thì cau mày, cô đẩy anh ra đi đến nghe điện thoại. Cô nhìn vào số điện thoại thì đây là số của Á Hân, sao giờ này cô ấy lại gọi vậy chứ. Cô có hai điện thoại một điện thoại dành cho số nước ngoài, một điện thoại dành cho số trong nước.

" Mình nghe đây Á Hân."

(....)

" Cậu bình tĩnh đừng hốt, mình đến ngay. Cậu đừng hốt mà làm mình rối... Mình biết rồi."

Kết thúc cuộc điện thoại cô vội vàng chạy loạn cả lên. Cô gài lại nút áo, cầm chìa khóa xe vội vàng rời khỏi phòng không quên choàng theo một cái áo khoác mỏng bên ngoài.

Vội vàng lái xe rời khỏi Cửu Khuê, trên đường đi cô lòng cô cứ nóng hết cả lên. Tim cô khi nghe tin Tô Á Hân nói cho thì lo lắng muốn nhảy ra ngoài.

Doãn Trí Cường từ nãy tới giờ ngơ ngác với thái độ của cô, không biết xảy ra chuyện gì mà làm cô cuống lên đến thế. Anh nhìn cậu nhỏ của mình bị cô bỏ rơi mà khó chịu. Anh đi vào nhà tắm dội nước lạnh để làm giảm đi khó chịu trong người.

20 phút sau cuối cùng cũng đến nơi, Lâm Yên Nhiên vội vã xuống xe chạy nhanh vào bệnh viện lên khoa nhi. Thấy Tô Á Hân đang đứng ở ngoài cửa, bên trong còn có bác sĩ đang kiểm tra cho bé Trân An.



-" Con bé sao rồi?"

Lúc này cô không chờ Tô Á Hân nói mà trực tiếp hỏi. Tô Á Hân nghe thấy giọng gấp gáp của cô thì bình tĩnh giải thích.

-" Không nguy hiểm nữa rồi, bác sĩ nói là nếu chạm một chút nữa sốt hơn 40°C thì có khả năng bị co giật. May mà con bé sốt 38°5 thôi. Con bé đang ngủ, xin lỗi đã làm phiền cậu rồi."

Lâm Yên Nhiên nghe vậy mới thở phào, thân thể ngồi xuống ghế mắt bắt đầu đỏ hoe. Tô Á Hân thấy vậy thì an ủi.

-" Cậu đừng lo, con bé kiên cường lắm. Sẽ không sao đâu."

-" Cậu đừng báo cho chị Ninh và Lạc Đồng vội. Đợi con bé ổn lại thì nói không hai người họ lại lo lắng."

Tô Á Hân nghe vậy thì gật đầu. Dương Lạc Đồng đi công tác ở thành phố khác còn Phương Chu Ninh thì đang ở bên Úc học. Chị ấy phải thực tập và học tập bên đấy 1 tháng nữa mới về được, nên là bé Trân An hiện tại ở với Tô Á Hân.

Hai người gục đầu vào nhau mà lim dim ngủ, Tô Á Hân tựa đầu vào vai cô ngủ một giấc còn cô thì lo lắng thấp thỏm không tài nào ngủ được.

7giờ sáng

Lâm Yên Nhiên đang ngồi cạnh bé Trân An, cô đang nhìn con bé ngủ mà mỉm cười. Nhìn kĩ khuôn mặt của con bé thì rất giống với mẹ con bé, Phương Nguyệt. Một vẻ đẹp tự nhiên, sở hữu nước da trắng mịn, đôi lông mi dài và dày khiến cho ai nhìn vào cũng rất thu hút.

-" Cậu không đi đến công ty sao?"

Tô Á Hân mới tỉnh dậy nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ đã là 7giờ 30 phút rồi mà Yên Nhiên vẫn chưa đến công ty thì ngạc nhiên.

-" Hôm nay tớ ở đây chăm con bé, cậu chút nữa đi chụp hình mà."

-" Nhưng mà..."

-" Cậu không cần lo. Tớ là sếp nghỉ một ngày cũng không sao cả. Vẫn có tiền lương bình thường."

Tô Á Hân nghe vậy ậm ừ đồng ý, liền đi vào phòng vệ sinh trong phòng bệnh vệ sinh cá nhân. Vì đây là bệnh viện do Lâm thị một phần đầu tư nên bé An được đưa đến phòng VIP khu mà chỉ có người Lâm gia mới được ở.

Trong phòng bệnh bây giờ chỉ có cô và bé An mà thôi. Thấy trên người mình vẫn còn bộ đồ ngủ và chiếc áo khoác cô thở dài, liền gọi điện thoại cho Anna Thanh kêu cô ấy mang một bộ quần áo và công việc hôm nay đến đây giải quyết tại bệnh viện luôn.

.......

Tại Cửu Khuê lúc 6 giờ sáng.

Doãn Trí Cường vài tiếng trước bị Lâm Yên Nhiên làm cho không thể ngủ được, anh lúc này đang ngồi ở phòng bếp uống cafe và xem lịch trình hôm nay.

Còn ả La Thanh Ân kia thì bây giờ vẫn ngủ rất ngon giấc trên phòng.

Doãn Trí Cường bây giờ mới để ý trên bàn có một chiếc điện thoại đặt trên bàn, anh đoán không lầm thì đây chắc hẳn là điện thoại của cô vì hôm qua bế cô lên phòng thì không mang theo.

Đấu tranh tư tưởng một lúc thì quyết định cầm chiếc điện thoại lên xem. Vừa mở màn hình lên thì thấy hình nền màn hình khóa là hình ảnh của một cô gái có nụ cười hồn nhiên, tươi vui. Đấy là cô Lâm Yên Nhiên. Anh ngắm nhìn hình ảnh đấy một lúc, đã rất lâu rồi anh đã không còn nhìn thấy nụ cười ấy của cô mà thay vào đó là khuôn mặt bình thản ít khi cười, mà nếu có cười thì chỉ là nụ cười cô cố nặn ra mà thôi.

Anh thử mở khóa điện thoại từng một khẩu một nhưng không được: từ ngày sinh của cô, ngày sinh của ba mẹ cô,... Nhưng vẫn không được. Anh bực mình thử ngày hai người kết hôn xem sao. Anh bấm 1608, và thế là màn hình được mở khoá.

Anh không ngờ cô lại đặt mật khẩu là ngày kết hôn của hai người.