Không Thể Đánh Mất Em

Chương 60: NHÌN BÊN NGOÀI ĐÂU AI BIẾT ĐƯỢC




Dùng bữa sáng xong, cô ngồi sửa tài liệu một lát chờ Anna Thanh đến đón, xe cô vẫn chưa đến lấy nên Anna Thanh đảm nhiệm chở cô đến công ty.

Một lát sau cuối cùng Anna Thanh cũng đến, Anna Thanh hôm nay mặc một bộ đồ công sở rất ra dáng một người trợ lý gương mẫu.

-" Yên Nhiên tôi đến rồi. Bây giờ đi được chưa?"

Anna Thanh bước vào thấy mặt Trương Nhất Phàm thì liếc nhìn anh ta bằng một ánh mắt căm phẫn. Sao nhìn thấy anh ta cô lại muốn đánh cho hắn một trận như thế nào.

-" Đi được rồi, hôm nay có một cuộc họp bây giờ đi thôi."

Ở trong xe.

-" Cô chuẩn bị bản thuyết trình đó chưa?"

-" Em làm xong và sửa lại rồi."

Anna Thanh lo lắng bản thuyết trình này vô cùng, đây là bản hôm nay cô thuyết trình để thuyết phục bên Lê Thời hợp tác một lần nữa. Cô ấy vẫn tin là với trình độ của Lâm Yên Nhiên thì có thể thuyết phục được nhưng mà đâu ai biết được đâu, nên phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

_____

Đến sảnh công ty, hôm nay cô đã lấy lại tinh thần vui vẻ, hoạt bát như thường ngày bước vào công ty, thấy cô mọi người đều chào hỏi sởi lởi.

-" Lâm tổng chào buổi sáng."

-" Chào buổi sáng tất cả mọi người, hôm nay mọi người làm việc thật tốt nhé. Làm tốt Tết này sẽ có thưởng lớn, mọi người thấy có được không!"

Mọi người nghe vậy ai nấy đều vui vẻ ra mặt, từ lúc cô vào quản lý đến giờ tuy quy định của cô khắt khe hơn trước nhưng lại rất thoải mái.

Đi vào phòng làm việc của mình, cô ngồi vào ghế suy nghĩ cái gì đó xong lại nhìn Anna Thanh.

-" Chị Anna, chị cho người đến Doãn gia lấy xe mang đến công ty giúp em nhé. Chủ tịch Lâm hôm nay chưa đi sao? Vừa nãy em đến phòng ông ấy không thấy đâu."

-" Chủ tịch đi du lịch gần một tuần nay rồi, ông ấy kêu cô quản lý công ty cho tốt."

Lâm Yên Nhiên nghe vậy thì trố mắt ngạc nhiên, một lúc sau cô bình thân lại gật đầu ý muốn Anna Thanh đi được rồi.

Lâm Yên Nhiên cảm thấy rất vui khi ba mẹ mình sống hạnh phúc với nhau đến tận bây giờ, tuy chỉ sinh được có một mình cô nhưng gia đình cô vẫn sống hạnh phúc.

Ngày bé cô có hỏi ba mình là sao không sinh cho cô một đứa em nhưng ông trả lời là sợ mẹ cô đau một lần nữa, ông không muốn bà bị đau. Lúc 12 tuổi cô mới biết là lúc mẹ cô sinh cô ra đã suýt nữa mất mạng trong phòng sinh vì sinh khó. Nên là ba cô không muốn mẹ cô đau một lần nữa. Cô rất ngưỡng mộ tình cảm của ba dành cho mẹ.

____

Doãn Thị.



Anh vừa bước vào phòng họp đã bị Doãn Y Vân làm cho giật mình, cô ấy ngồi cạnh Chủ tịch Doãn chiễm chệ nhìn anh đầy thách thức.

-" Doãn Y Vân sao em lại ở đây?"

Đột nhiên chủ tịch Doãn nhìn anh mà đáp.

-" Từ nay con bé sẽ đi theo làm thư ký cho con một thời gian, thời gian này con nhớ chỉ dạy con bé làm việc cho tốt."

-" Cái gì?"

Doãn Trí Cường không ngờ ông làm đến mức này mà cho Doãn Y Vân đến giám sát anh thì có chứ làm việc cái. Đúng là hết nói nổi.

-" Giám Đốc sau này mong anh chỉ giáo nhiều hơn."

Doãn Trí Cường hiểu từng ý tứ câu nói của Doãn Y Vân, đây là muốn làm khó người khác đây mà. Chờ xem cô em gái này làm được cái gì nào?

-" Vậy mong thư kí Vân chú ý vào công việc của mình đừng có kiếm chuyện."

Doãn Y Vân nghe câu nói thì liếc xéo ông anh trai này, ý gì đây. Muốn nói cô hay đi kiếm chuyện sao, được để xem em đây kiếm chuyện cho anh xem. Đồ đáng ghét!

Cả buổi sáng hôm ấy Doãn Y Vân theo chân làm thư ký cho Doãn Trí Cường vô cùng khó khăn, lúc thì ông anh này sai vặt đi pha cà phê, lúc thì kêu đi đưa hợp đồng từ lầu 63 xuống lầu 21 từ lầu 21 lại đi lên lầu 65 phòng chủ tịch làm cô như muốn điên lên.

Cái ông anh chết bầm này! Chờ đó có ngày anh phải cầu xin em. Hứ!

Tại sảnh công ty Lâm Thị, Lâm Yên Nhiên kính trọng chào tạm biệt một vị khách vô cùng quan trọng. Từ thái độ đến hành động của cô rất được đối tác đánh giá cao.

-" Thời tổng, rất vui được hợp tác với anh."

Lâm Yên Nhiên đưa tay bắt lấy tay đối tác miệng nở một nụ cười thân thiện. Vị đối tác đó cũng lịch sự đáp lại.

-" Thời thị phải may mắn mới được hợp tác với Lâm thị mới đúng. Tôi phải rất đề cao cô rồi, cô giỏi hơn tôi nghĩ."

-" Anh đề cao tôi quá rồi. Cũng chúc cuộc làm ăn này thuận lợi."

-" Cho tôi xin chữ ký của cô được không, vợ tôi hâm mộ cô lắm. Suốt ngày khen cô miết."

Cô cười cũng gật đầu đồng ý, lấy bút ra ký tên mình vào chiếc khăn tay bằng lụa loại này nhìn vẻ rất đắt tiền.

-" Thay tôi cảm ơn Thôi phu nhân, hôm nào có dịp có thể gặp nhau trò chuyện, thời gian này tôi cũng rất rảnh."

-" Được vậy thì chắc vợ tôi vui lắm. Cảm ơn cô."

-" Có vẻ anh rất yêu vợ mình làm tôi ngưỡng mộ hai người thật."



Thôi tổng cười cũng không giấu gì cô mà chia sẻ sở thích, điểm tốt điểm xấu của vợ mình cho cô nghe. Cô nghe vậy thì rất ghen tị với người vợ của Thôi tổng, cô ấy đúng thật là may mắn khi lấy được người chồng yêu thương mình như vậy.

-" Tôi tiễn anh tới đây thôi. Có dịp thì anh có thể cho phu nhân đến chơi với tôi cũng được, hai người tâm sự với nhau thì chị ấy và em bé sẽ vui hơn đấy."

-" Được rồi, tạm biệt cô."

Lâm Yên Nhiên cúi đầu tạm biệt, cô nhìn đồng hồ cũng 4 giờ chiều rồi, hôm nay cô có hẹn với Hạ Uyển Nhi đến lấy kết quả kiểm tra một lần nữa. Cô cũng thu xếp để đi đến bệnh viện, từ công ty đến đó chỉ mất có 15 phút mà thôi.

Trước cửa phòng khám cô hồi hộp chỉ mong kết quả tốt lên một chút thôi cũng đủ để cô có tia hi vọng rồi.

Lâm Yên Nhiên mở cửa bước vào ngồi xuống ghế đối diện với Hạ Uyển Nhi với tâm lý hồi hộp.

-" Kết quả có ổn hơn chút nào không chị Uyển Nhi?"

Hạ Uyển Nhi thở dài một hơi đưa kết quả xét nghiệm cho cô. Lâm Yên Nhiên nhìn vào mà vui vẻ đến rưng rưng nước mắt.

La Thanh Ân đi kiểm tra sức khỏe định kỳ thì nhìn thấy Lâm Yên Nhiên ở đây thì tò mò không biết cô đến đây để làm gì. Cô ta mua chuộc được một bác sĩ, bác sĩ đó cũng phụ trách khám cho Lâm Yên Nhiên nên đã nói cho La Thanh Ân biết sức khỏe của Yên Nhiên.

La Thanh Ân nghe được thì như trúng số vậy, Lâm Yên Nhiên khó có khả năng sinh con sao? Như vậy không phải La Thanh Ân tôi sẽ có cơ hội dành lại vị trí Doãn thiếu phu nhân sao. Chờ đó Lâm Yên Nhiên một ngày không xa tôi sẽ lấy lại vị trí vốn thuộc về tôi.

Cô ta nở một nụ cười kì dị, đầy mưu kế. Nhưng khó một điều mỗi lần quan hệ với Doãn Trí Cường là anh đều dùng biện pháp an toàn hoặc là ra ngoài, như vậy thì sao có thai được cơ chứ.

Về phần Lâm Yên Nhiên, cô nghe được kết quả Hạ Uyển Nhi đang nói thì hạnh phúc. Cuối cùng cũng có một tia hi vọng nhỏ nhoi rồi, cô sẽ cố gắng dù có 5 năm hay 10 năm cô vẫn sẽ đợi.

-" Yên Nhiên à! Dù kết quả cô có thể mang thai đến 35% nhưng cô vẫn phải cẩn thận phòng tránh, nếu cô mang thai vào thời điểm này thì tôi e là nếu sinh đứa bé ra một là đứa bé bị dị tật hay là hay mắc bệnh tùy thuộc vào thể lực. Nguy hiểm hơn sẽ là một mất một còn. Thời điểm thích hợp để mang thai thì có lẽ là 2-3 năm nữa hoặc có thể dài hơn, hay ngắn hơn tùy thuộc vào sức khỏe của cô."

Hạ Uyển Nhi phân tích bệnh án cho cô hiểu. Cô nghe xong thì có chút lo sợ, cô sợ nếu sinh con thì con cô sẽ không có mẹ thì làm sao? Cô không muốn điều đó xảy ra.

-" Được cho dù thời gian có dài đến bao lâu tôi vẫn sẽ chờ."

-" Nhưng mà chồng cô có biết không?"

Lâm Yên Nhiên suy nghĩ một hồi thì đáp lại một câu làm Hạ Uyển Nhi hoảng hồn. Không thể tin được cô lại sống như vậy.

-" Sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ ly hôn thôi, nên không cần nói cho anh ấy làm gì."

-" Sao lại ly hôn? Cô nói đùa đúng không?"

Lâm Yên Nhiên cười chua xót lắc đầu. Cô không muốn mọi người phải chờ đợi để có một đứa cháu do cô sinh ra, cô không muốn Doãn gia vì cô mà không có một đứa trẻ để ẵm bồng.

-" Người anh ấy yêu không phải là tôi. Ly hôn là cách tốt nhất. Tôi muốn con tôi sinh ra chỉ là của tôi mà thôi."

Hạ Uyển Nhi nghe vậy thì không nói gì ngấm ngầm hiểu ra một chút, ai nhìn vào thì có thể là ghen tị với Lâm Yên Nhiên nhưng khi tìm hiểu bên trong thì những gì cô có ở thời điểm hiện tại đã phải đánh đổi rất nhiều.