Doãn Trí Cường cứ gọi mãi mà cô chẳng phản ứng gì cả làm cơn điên của anh lại tăng lên. Anh cố gắng phá cửa nhưng không được. Đột nhiên nhớ ra hình như anh có chìa khoá cửa phòng này, anh vội vàng đi đến lấy chìa khóa mở cửa.
* Cạch*
Cửa được mở ra Lâm Yên Nhiên đang ngồi ung dung trên giường mà hết hồn, cô nhìn vào sắc mặt của Doãn Trí Cường mà sợ hãi.
-" Anh đến đây là gì, muốn đánh tôi sao? Đáng lẽ giờ này thường ngày tôi đoán anh đi với La tiểu thư cơ mà, sao chị ta không đáp ứng anh."
-" Lâm Yên Nhiên, cô cũng giỏi thật. Đi chơi cùng nhân tình xong lại về Doãn gia, cô không biết xấu hổ sao? Nhìn cô cũng ung dung quá nhỉ, chắc hắn ta tẩm bổ cho cô tốt lắm đây."
Doãn Trí Cường vừa nói vừa tiến đến gần cô, cô thấy vậy thì liền lùi về phía sau nhưng đến tưởng thì không còn chỗ mà trốn tránh nữa rồi. Anh thấy vậy thì liền kéo chân cô lại.
-" Sao chạy à, hay là phục vụ hắn xong rồi không còn sức để phục vụ tôi nữa. Đồ mặt dày, dơ bẩn."
-" Tôi mặt dày đấy thì sao? Cũng đâu có bằng anh được, tôi dơ bẩn thì đừng đụng vào tôi, anh cũng không khác gì tôi là bao đâu. Có khi anh còn bẩn hơn tôi nữa kìa."
-" Cô nói cái gì nói lại tôi nghe xem nào."
-" Anh không nghe rõ sao? Tôi nói anh còn bẩn hơn tôi nữa kìa"
-" Khốn khiếp! Lâm Yên Nhiên hôm nay tôi cho cô biết thế nào mới thực sự là dơ bẩn, mặt dày."
Anh nói rồi đè cô xuống thân mình, anh áp môi mình vào môi của cô, cô cố không mở miệng ra bị anh ngắt eo nhưng cũng không mở. Anh như một con hổ vồ tới tấp vào cổ của cô.
-" Không... không anh không được làm vậy, thả tôi ra. Mẹ ơi, ba ơi cứu con. Mẹ ơi cứu con... Thả tôi ra... Aaa... Thả tôi ra."
Anh không nghe cô nói mà hôn vào cổ, xuống quai xanh của cô, tay sờ mó ngực cô làm cô rất muốn khóc nhưng nước mắt không thể rơi được.
-" Mẹ ơi, ba ơi cứu con. Thả tôi ra."
Lâm Yên Nhiên vùng vẫy khỏi người anh, nhưng cô càng vùng vẫy dục vọng của anh không giảm mà càng tăng lên.
-" Trí Cường, con làm gì vậy chứ. Thả con bé ra mau."
Doãn phu nhân và Doãn Minh Hùng nghe tiếng kêu của cô thì lập tức phá cửa. Khi vào khi nhìn thấy cảnh tượng này, ông bà không ngờ con trai mình có thể làm như vậy với cô.
Doãn Trí Cường nghe thấy Thanh Tuyết Lan gọi thì nới lỏng ra, cô vì thế mà đẩy anh ra thoát khỏi anh chạy đến chỗ Doãn phu nhân.
-" Mẹ ơi con sợ lắm...huhu."
-" Con nín đi đừng khóc. Mẹ xin lỗi vì đến muộn."
*Bốp*
-" Cái thằng mất dạy, mày dám dở trò bỉ ổi với vợ mày như thế à. Mày có còn là con người không."
Doãn Minh Hùng tát cho Doãn Trí Cường một cái thật mạnh. Khi ông nhìn thấy con trai mình làm chuyện như thế này với cô thì rất xấu hổ. Đây gọi là cưỡng ép, chứ không phải tự nguyện.
-" Ba à, chuyện vợ chồng con thì để vợ chồng con tự giải quyết. Làm phiền ba mẹ rồi, con dẫn vợ con về."
Anh không đợi sự đồng ý của ai mà kéo tay Lâm Yên Nhiên khỏi tay Doãn phu nhân mà vác cô trên vai.
-" Thả tôi ra, Doãn Trí Cường anh thả tôi xuống. Aaa."
-" Cô im miệng ngay cho tôi. Về nhà tôi xử cô sau."
-" Thả tôi xuống, anh thả tôi xuống."
Cô lấy tay đấm vào lưng anh nhưng chẳng có ích gì cả, anh thuận lợi để cô vào ghế phụ lái xe. Để cô vào anh khoá xe ngay lập tức và cúi chào mọi người rồi lái xe về Cửu Khuê.
Về tới Cửu Khuê, anh mạnh bạo kéo cô xuống xe vác trên vai đi lên phòng mình khoá chặt cửa lại.
Anh thả cô xuống giường, tay anh cởi từng cúc áo sơ mi trên người mình vứt xuống đất.
-" Anh muốn làm gì? Nè... Anh đừng có mà làm bậy."
Cô nói rồi bật dậy nhanh chạy ra phía cửa gần chạm tay vào cửa thì bị anh ôm lại kéo ngược lại vứt xuống giường. Anh nằm đè lên người cô. Khuôn mặt của anh ghé sát vào tai cô.
-" Cô muốn trốn sao? Tôi muốn làm chuyện vợ chồng nên làm thôi. Chúng ta phải sinh một đứa con cho gia đình hai bên chứ."
-" Tôi không muốn sinh con với anh. Anh nếu muốn sinh con thì tìm người khác mà sinh con. Bỏ tôi ra, đồ khốn."
Doãn Trí Cường nghe cô nói thì bóp lấy cằm của cô, bóp rất chặt một cảm giác đau đớn truyền tới, cô rất muốn khóc nhưng nước mắt không thể rơi ra được.
-" Hứ... Không sinh con cho tôi, thì chẳng lẽ cô muốn sinh con cho người khác sao? Lâm Yên Nhiên rốt cuộc cô nằm dưới thân bao nhiêu thằng đàn ông rồi, màng trinh của cô đã cho bao nhiêu thằng rồi, có phải cô nghĩ tôi cũng bị một giọt máu của cô lừa đúng không. Đúng là loại phụ nữ dơ bẩn."
Anh thốt ra một câu làm cho cô cứng đờ, sao trong đầu anh lại có suy nghĩ cô là người như thế chứ, dùng trinh tiết để lừa anh sao. Anh nghĩ cô là loại người như vậy sao?
Người của cô vẫn đang bị Doãn Trí Cường đè lên, cô nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét. Cô lấy tay đẩy người anh ra. Anh là người cướp đi lần đầu của cô mà có thể thốt ra một câu như vậy được sao. Anh quá khinh thường cô rồi!
-" Trước khi kết hôn với anh tôi đi vá trinh đấy, có phải điều anh muốn nghe nhất không. Anh đâu giữ lần đầu cho tôi thì việc gì tôi phải giữ lần đầu cho anh. Chúng ta như nhau thôi. Nói tôi hạ đẳng thì anh là gì, anh ngoại tình được thì tôi cũng làm được. Tôi cũng có trái tim mà, tôi trao lần đầu cho người tôi yêu có gì sai. Đúng ý anh chưa!."
-" CÂM MIỆNG!"
Doãn Trí Cường nghe cô vá màng trinh thì tức điên lên anh nhanh tay xé toạc chiếc váy ngủ màu trắng cô đang mặc làm lộ phần da thịt trắng nõn.
-" Hoá ra con người thật của cô là vậy, gia đình tôi đúng là bị cô lừa một cách dễ dàng. Không ngờ tiểu thư Lâm gia lại quyền quý như vậy đấy, mang danh học cao mở rộng mà tư cách lại tồi tàn như vậy. Cô như vậy không khác gì bôi tro trát trấu vào mặt Doãn gia."
Anh vừa nói vừa áp sát vào mặt của cô như những mấy tên biến thái, tay anh sờ mó từ khuôn mặt đến người cô làm cô phải sợ hãi.
Cô quay đầu sang chỗ khác né tránh. Cả người cô run run nhưng không muốn cho anh thấy. Doãn Trí Cường không thích cô làm vậy lên mạnh bạo nắm cằm của cô bắt cô đối mặt với anh. Yên Nhiên thấy khuôn mặt của anh như dã thú trước mắt, miệng cô lắp bắp sợ hãi.
-" Vậy việc anh đi ngoại tình bên ngoài để người khác chụp được cũng có khác gì bôi tro trát trấu vào mặt gia đình tôi không."
Yên Nhiên dùng hết những phần can đảm của mình nói với anh những lời đó. Trí Cường bắt đầu thấy bức mình, cô gái trước mặt anh đã thay đổi rồi, không còn là một cô gái ngây thơ hiền lành mà thay vào đó là một cô gái gan dạ, thích chống đối.
-" Cô không sợ tôi đánh chết cô sao?"
Trí Cường nói một câu không có chút tình người nào. Yên Nhiên sợ đến tay chân bủn rủn nhưng cô cố tỏ ra mình không sợ, cô sợ chứ. Sợ những cái đánh của anh làm cô rất đau.
-" Nếu thích anh cứ việc đánh xem tôi làm gì anh. Đánh đi, xong thả tôi ra... Ưm..."
Bỗng chốc Trí Cường thô bạo mút lấy môi Yên Nhiên làm cô không đỡ kịp. Anh hôn sâu đến nỗi làm cô rất khó thở vì sự luồn lách của anh, anh không bỏ qua nơi nào khoang miệng của cô mà mút hết mật ngọt trong đó. Anh cũng chẳng tha cho chỗ nào trên cơ thể cô mà luồn tay vào trong chiếc váy ngủ sờ mó đôi chân thon dài của cô.
Yên Nhiên cảm thấy anh luồn tay vào ngực của cô mà xoa nắn, vì buổi tối cô không quen mặc áo ngực nên phần ngực được anh xoa nắn đến sợ hãi.
Cô lấy tay đẩy mạnh anh ra. Trí Cường nhìn thấy cô gái đang đứng trước mặt, mái tóc màu nâu gỗ rối xoã xuống một bên, bờ môi căng mọng dính đầy nước bọt của anh. Đôi mắt như muốn gợi tình khiến anh đứng bật dậy kéo cô lại đề dưới thân mình. Anh vẫn tiếp tục sờ nắn ngực cô, khiến cô sợ phát khóc.
-" Anh có thôi đi không, sao anh nói tôi dơ bẩn mà anh cứ đụng vào tôi thế. Có phải tôi không chịu ly hôn với anh nên anh mới đối xử với tôi như vậy đúng không."
Anh bỏ ngoài tai những lời cô nói là xé toạc chiếc váy ngủ của cô mà thoả thích đùa nghịch với thân thể quyến rũ non mềm trắng mịn ấy. Anh hôn khắp cơ thể cô những chỗ anh hôn tới đều để lại dấu tích.
Cô đẩy anh ra nhưng vô ích thâm tâm anh bây giờ toàn dục vọng. Cô khóc, cô khóc thật rồi. Khóc vì nhục nhã, xấu hổ. Khóc vì anh đã làm tổn thương cô rất nhiều.
-" Đủ rồi, anh dừng lại đi... Được rồi mà... Tôi muốn ly hôn, tôi không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa, tôi đồng ý ly hôn với anh... Anh thả tôi ra đi... Hức!"
Đôi mắt lạnh lẽo của anh mang đầy sự hận thù nhìn vào cô. Anh không ngờ cô có thể nhắc hai từ " ly hôn " như này, anh nắm lấy tóc cô giựt ra sau.
-" Cô không có tư cách nói ly hôn với tôi. Cô muốn ly hôn để đi theo nhân tình của cô đúng không, con đàn bà trắc nết. Nếu như vậy thì lúc nào tôi chơi chán cô thì tôi sẽ lập tức ly hôn, còn bây giờ tôi chưa chán. Có trách thì trách thân thể của cô làm tôi rất có hứng."
Doãn Trí Cường điên rồi, anh điên thật rồi, anh điên cuồng hôn khắp người cô. Mặc cho cô phản kháng, khó lóc van xin anh nhưng anh vẫn cứ hôn liên tục ở ngực và bàn tay không ngừng vuốt ve thân thể của cô.
-" Doãn Trí Cường anh thả tôi ra...Tôi muốn ly hôn... Ưm" __ Cả cơ thể cô run lên, phát ra một âm thanh nhỏ, cô cắn răng không cho mình phát ra những âm thanh đó.
Cả lý trí của Doãn Trí Cường bị dục vọng xâm chiếm, anh chen chân vào giũa hai chân của cô đâm thật mạnh vào bên trong một cách mạnh mẽ.
Bị tấn công đột ngột không có màn dạo đầu phần dưới của cô đau rát khó chịu. Nước mắt cô rơi lã chã.
-" Aaa.... Doãn Trí Cường tôi đau quá, anh rút ra đi... Tôi xin anh anh rút ra đi."
Doãn Trí Cường không chút nương tay, từng đợt từng đợt mạnh mẽ tiến vào. Cô đau, rất đau. Cô cố gắng lấy hết sức lực của mình thoát ra khỏi người anh.
-" Thả ra... Thả tôi ra... Xin anh tha cho tôi. Aaa"
Nhìn thấy cô không chịu hợp tác, liên tục phản kháng, mày của anh nhíu lại. Động tác càng thô bạo hơn bao giờ hết.
-" Không phải cô muốn ly hôn sao? Để tôi chơi chết cô, tôi liền ly hôn. Còn bây giờ hợp tác phối hợp cùng tôi đi "
Lời nói của anh chặt đứt hi vọng của của cô, đáng lẽ ra cô nói ly hôn thì anh phải vui vẻ đồng ý khi được giải thoát cuộc hôn nhân này mà kết hôn với người anh yêu là La Thanh Ân chứ. Sao anh cứ vày vò cô như vậy.
Lâm Yên Nhiên không còn phản kháng hay nói gì nữa mà cắn chặt môi không phát ra những tiếng nhục nhã ấy. Cô nằm im đấy mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Đối với cô có lẽ được chết là hạnh phúc hơn nhiều. Chồng không yêu, ngay cả thiên chức làm mẹ cũng không thể làm được. Nếu có cơ hội mang thai thì cũng khó có thể sinh đứa bé ra một cách an toàn. Cô chính là người phụ nữ thất bại nhất, thất bại hoàn toàn.
Doãn Trí Cường nhìn chằm chằm vào cô trong mắt ấy hiện lên sự chán ghét rõ ràng.
Anh không nhìn nữa mà tiếp tục mạnh bạo phóng túng cơ thể của cô, đến 3-4 giờ sáng anh mới gầm nhẹ một tiếng phóng thẳng những thứ của anh vào bên trong cô. Lâm Yên Nhiên ngất đi từ lúc nào không hay.
Anh bước vào nhà tắm, đến khi đi ra không thèm nhìn cô lấy một cái, đi ra khỏi phòng mình đốt lấy một điếu thuốc, hút một hơi tâm trạng thấy vẫn khó chịu. Trước kia anh rất hiếm khi hút thuốc nhưng hơn một tuần nay mọi chuyện dính vào Lâm Yên Nhiên làm anh hút rất nhiều.
Trên giường, Lâm Yên Nhiên vẫn nằm bất tỉnh ở đó. Trên người không mặc quần áo chỉ có đắp qua loa một chiếc chăn che chắn lấy cơ thể. Cô đôi lần tỉnh giấc mê man cô khóc thút thít, nhưng vì mệt quá cô chìm vào giấc ngủ rất ngon.
Trong lúc cô đang ngủ, anh đã phóng chiếc siêu xe Mercedes của mình đi ra khỏi Cửu Khuê. Trong nhà bây giờ chỉ có một mình cô không có ai cả.