Lâm Yên Nhiên đi lên phòng không quên nhìn Doãn Trí Cường một cái thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm với ánh mắt khó hiểu. Cô cũng giả vờ không biết đi lên phòng.
-" Chiếc vòng này quan trọng với cô ta vậy sao. Mà chiếc vòng này từ đây mà ra chứ?" Trong đầu Doãn Trí Cường nghĩ."
Trong phòng, Yên Nhiên đang ngồi ở bàn làm việc cô nhìn vào sợi dây chuyền mà nghĩ đến cái gì đó. Cô sờ vào mặt đá của sợi dây mà thẫn thờ.
Mặt đá này chỉ là một mảnh ghép thôi. Thôi là mảnh ghép do Phương Nguyệt tặng cho cô. Mặt đá này gồm 5 mặt đá mới trọn vẹn, Phương Nguyệt tặng cho mỗi người một mảnh ghép và chị ấy giữ một mảnh ghép. Lúc mất mọi người có đeo mảnh ghép ấy cho Phương Nguyệt. Vì họ nghĩ đã có 5 mảnh ghép thì dù sống hay chết vẫn phải mang theo vì đây là kỉ niệm của bọn họ.
Lâm Yên Nhiên lại sờ đến sợi dây mà bật khóc, sợi dây này đối với cô phải nói là những kỉ niệm cô không bao giờ quên được. Mỗi khi nhìn vào sợi dây cô lại nhớ đến ông ngoại của mình.
Sợi dây chuyền là do ông ngoại của cô tặng cô lúc sinh nhật 12 tuổi cũng là món quà cuối cùng mà cô được nhận. Ông ngoại cô mất do bị đột quỵ, lúc đó cô mới 12 tuổi thôi, ông ngoại là người yêu thương cô nhất, bà ngoại cô thì mất khi vừa mới sinh mẹ cô ra, mặc dù vậy nhưng ông không hề lấy thêm một người nào khác mà tự mình nuôi mẹ cô. Vì thế mà lúc mẹ cô sinh cô ra là bao nhiêu yêu thương, những thứ tốt đẹp nhất là dành hết cho cô nhất. Sợi dây chuyền này là sợi duy nhất trên thế giới mình cô sở hữu nó, sợi dây là do ông ngoại cô đặc biệt làm riêng tặng cho cô.
Hôm nay là cuối tuần hai người được nghỉ, Lâm Yên Nhiên dần dần mở mắt thực dậy đi vệ sinh cá nhân xuống nhà cũng đã hơn 10giờ sáng. Do hôm qua cô làm việc đến 4giờ sáng nên dậy có hơi mệt mỏi.
Lâm Yên Nhiên thong thả xuống dưới lầu, cô nhìn qua phòng bếp thấy không ổn chút nào, cô nhăn mặt có vẻ như khó chịu.
-" Gì đây? " Lâm Yên Nhiên bất giác nói.
Từ cửa nhìn vào thấy nào là túi xách, giày cao gót vali cứ vứt mỗi chỗ một góc. Vỏ bánh kẹo cứ vứt trên bàn uống nước. Nhưng những đồ như túi xách, giày dép, vali đều không phải của cô, mà là của người khác.
Lâm Yên Nhiên nhìn sang phòng khách thì xuất hiện một người đang thản nhiên vắt chân nằm ngửa ra ghế lướt điện thoại, thì cô hơi ngạc nhiên.
-" Y Vân!." Lâm Yên Nhiên nở một nụ cười khi nhìn thấy cô gái này.
Thấy có người gọi Y Vân đang vừa ăn bánh vừa lướt điện thoại bật dậy chạy tới chỗ cô.
-" Chị dâu." Y Vân chạy tới ôm chầm lấy Yên Nhiên.
-" Sao em lại ở đây? Còn vali này là sao, em định đi đâu à?"
Nghe Lâm Yên Nhiên nói vậy thì Doãn Y Vân bắt đầu khóc mà kéo Yên Nhiên qua ghế.
-" Hức... Chị dâu chị phải giúp em, mẹ bắt em phải đi sang nước ngoài du học. Em không muốn. Chị cho em ở đây được không, sau sẽ làm việc nhà giúp anh chị. Được không."
Lâm Yên Nhiên bất ngờ vẫn chưa tiêu hóa được câu nói của cô em gái này.
-" Được em ở đây đến bao lâu cũng được, nhưng mà mẹ kêu em đi du học chị không biết có giúp được em không. Tại sao em không muốn đi du học, chị thấy được sang nước ngoài du học tốt mà."
-" Nhưng mà em không muốn. Em có lí do riêng."
-" Được rồi! Được rồi. Nhưng mà bố mẹ có biết em dọn sang đây không?"
-" Không. Nhưng em chắc chắn từ giờ đến tối bố mẹ sẽ biết em ở đây thôi. Chị không cần lo đâu."
Lâm Yên Nhiên gật đầu, đi đến nhà bếp lấy ra một quả táo. Nhìn xung quanh không thấy hai người kia đâu thấy hơi lạ.
-" Em vào bằng cách nào thế?"
-" À, em trèo vào nhà đó."
-" Hả, em trèo vào?"
Doãn Y Vân thấy cô ngạc nhiên như vậy thì gật đầu, Y Vân nhiều lần đến đây rồi nhưng lần nào đến cũng trèo vào đường sau vườn chỗ đấy thấp có thể trèo được vào.
-" Dì Phương đâu. Cái đống rác, vỏ bánh kẹo này là sao"
Doãn Trí Cường từ trên lầu đi xuống có vẻ đang tức giận giọng nói vang ra.
Doãn Y Vân nghe thấy thì chột dạ đứng sau lưng Lâm Yên Nhiên.
-" Có vẻ anh trai em thích tức giận chị nhỉ? Thiệt cho chị rồi."
Lâm Yên Nhiên và Doãn Y Vân vừa bước vào phòng khách thì ánh mắt khó chịu của Doãn Trí Cường quét đến cô. Anh buồn bực chỉ tay vào đống bừa bộn ở bàn ăn.
-" Đống bừa bộn này là s..."
Chưa nói hết câu anh nhìn thấy Doãn Y Vân đang núp sau lưng cô. Biểu cảm khuôn mặt của anh đến khó tả. Khuôn mặt anh đen lại.
-" DOÃN Y VÂN! ... Ôi cái con nhỏ này, em bước ra đây."
Doãn Trí Cường quát lên nhìn vào Doãn Y Vân. Doãn Y Vân đang núp sau lưng Lâm Yên Nhiên thì sợ kéo lấy tay áo cô.
-" Anh làm gì mà hét con bé to thế. Con bé đến đây chơi mấy ngày thôi. Đống rác này chút nữa em dọn."
Doãn Trí Cường nghe cô nói thì im lặng nhìn sang Doãn Y Vân.
-" Sao hôm nay lại đến đây. Không phải em chuẩn bị đi du học sao?"
-" Lại còn cả anh cũng theo phe ba mẹ nữa! Em nói rồi em không đi đâu hết, em lấy được bằng đại học rồi, em không muốn đi du học nữa. Em ở đây ở vài ngày chị Nhiên Nhiên đồng ý rồi, nếu anh không cho em ở em đi thuê khách sạn ở."
Doãn Y Vân cãi lại Doãn Trí Cường làm anh cứng họng. Đang yên đang lành lại sang đây ở mấy ngày, nhỡ may Y Vân biết hai người ở riêng thì làm sao.
-" Em ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì có bánh ở trong tủ lạnh đấy."
-" Chị dâu à, bây giờ là đến giờ ăn trưa rồi. Chị bây giờ mới ăn sáng là sao? Chị không ăn đúng giờ gì hết." Y Vân nói trách móc Yên Nhiên, thật là người chị dâu này đúng là không biết quan tâm sức khoẻ gì hết.
-" Chị bây giờ mới ngủ dậy thôi."
Sau cuộc nói chuyện của hai chị em người đứng hình không hiểu chuyện gì xảy ra là Doãn Trí Cường. Từ bao giờ quyền quyết định lại là Lâm Yên Nhiên vậy. Họ coi anh là người vô hình sao.
Vì có mặt Y Vân ở đây nên hai người phải tỏ ra tình cảm với nhau để không cho Y Vân biết. Tuy không ai thoải mái nhưng cũng đành vậy.
-" Mấy bữa nữa tôi phải chuyển qua phòng cô ngủ rồi." Doãn Trí Cường nói nhỏ vào tai cô.
Lúc này Yên Nhiên có hơi bối rối cô vẫn chưa nghĩ tới việc này, cô cũng tiến gần tới nói nhỏ vào tai anh.
-" Không cần đâu. Tôi sẽ cho Y Vân ngủ cùng tôi, anh lấy lí do đấy mà ở phòng anh ngủ đi. Không cần phải chuyển. Không nên ép bản thân làm điều không thích."
Nghe Lâm Yên Nhiên nói vậy thì ngoài mặt anh cảm thấy ổn nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
-" Y Vân à, em đem vali lên phòng anh chị đi. Đêm nay em sẽ ngủ với chị. Còn anh trai em sẽ sang phòng khác ngủ."
Doãn Y Vân nghe chị dâu mình nói vậy thì sáng mắt miệng nở một nụ cười tươi roi rói.
-" Dạ em lên cất liền."
15 phút sau Y Vân đi xuống ngồi ngay ra sofa lướt điện thoại. Thỉnh thoảng lại nhìn sang hai người kia. Mỗi người một góc không ai nói chuyện với ai.
Ăn trưa xong cũng đến 12h, người nào người nấy đều đi vào phòng của mình làm việc riêng.
Khoảng 3h chiều.
Doãn Trí Cường nghe xong một cuộc điện thoại thì vội vàng đứng lên khoác áo định đi ra khỏi nhà.
-" Anh hai anh đi đâu vậy. Hôm nay là ngày nghỉ mà anh để chị dâu ở nhà thế à, anh liệu mà đi ra ngoài làm chuyện mờ ám, em nói cho ông nội biết đấy."
Doãn Y Vân nói lời đe doạ đến anh trai mình. Y Vân biết cuộc điện thoại này là của ai nên phải đe doạ như vậy mới không cho anh mình không làm điều sai trái với chị dâu.
-" Nói gì vậy chứ. Anh đi có việc quan trọng, mày ở nhà chơi với chị dâu mày là được rồi. Đâu ai rảnh rỗi như mày ở nhà suốt ngày lướt điện thoại."
Nói rồi anh nhanh chóng rời khỏi nhà trước sự ngơ ngác của Doãn Y Vân.
Lâm Yên Nhiên thì cười nhếch một cái cô còn lạ gì với thái độ như vậy nữa chứ. Từ ngày hôm đó cô đã coi chuyện này là bình thường rồi, nên là bây giờ lòng cô chẳng có sao cả.
-" Chị dâu chắc anh em có việc quan trọng mới vậy thôi! Chị đừng để ý mà buồn lòng nhé. Dù như thế nào đi nữa thì em và ba mẹ vẫn về phe chị."
Lâm Yên Nhiên cong môi cười nhẹ, từ ngày về làm dâu Doãn gia thì tình cảm của hai chị em lại tiến triển tốt hơn rất nhiều, ngày trước thì hai người coi nhau như bạn bè chị em trong gia đình nhưng bây giờ còn thân hơn cả gia đình nữa.
Doãn Y Vân thường rủ cô đi mua sắm, có hôm Y Vân còn kêu cô đến trường đón mình. Cô đến thì Y Vân tự hào khoe Lâm Yên Nhiên là chị dâu của mình. Cho nên là tình cảm hài người không phải như là chị em dâu hay đấu đá lẫn nhau mà là yêu thương và tôn trọng, bảo vệ nhau hết mực.
Lâm Yên Nhiên nghĩ một hồi rồi lên tiếng:
-" Y Vân em có thích nấu ăn không? Chúng ta đi siêu thị mua ít đồ về làm lẩu được không, coi như là ăn mừng giáng sinh đầu tiên của chị ở đây."
Hai mắt của Doãn Y Vân sáng rực lên như đèn pha ô tô, đầu gật như giã tỏi.
-" Được đấy chị dâu, bây giờ chúng ta đi thôi."
-" Vậy chị lên thay đồ rồi đi."
-" Vâng chị đi đi."
Lâm Yên Nhiên và Doãn Y Vân dạo một vòng quay siêu thị lúc lướt qua một cửa hàng thời trang thấy một đôi nam nữ đang thân mật với nhau.
Lâm Yên Nhiên nhìn thấy thì chỉ nhếch môi cười, không ngờ lễ giáng sinh anh và La Thanh Ân lại đi hẹn hò như thế. Đúng là cô tự đa tình mà thôi.
Doãn Y Vân thấy cô cứ nhìn chăm chú vào cửa hàng thời trang kia thì cũng đưa mắt nhìn theo. Y Vân ngạc nhiên sau đó tức giận cũng thấy xấu hổ thay anh trai mình. Nhìn sắc mặt của Yên Nhiên thì cô nàng có chút đau lòng.
Không có người phụ nữ nào khi thấy chồng mình như vậy mà bình thường cả, chỉ có họ đang giấu cảm xúc của mình mà thôi. Nhìn vào mắt của Yên Nhiên là Y Vân biết rồi, cô là thuộc kiểu người giấu cảm xúc.
-" Chị dâu! Chị ổn chứ. Nếu chị thích thì em sẽ cho người đi sử lí con hồ ly tinh đó cho chị, em chỉ có mỗi mình chị là chị dâu thôi."
Lâm Yên Nhiên ngạc nhiên khi nghe thấy Doãn Y Vân nói vậy. Thật không biết là bây giờ cô phải trả lời em chồng mình thế nào nữa, cô quay mặt nở một nụ cười.
-" Không sao, kệ họ đi. Chị ổn mà, em đừng nói chuyện này cho ai biết nhé. Chị biết anh ấy và cô La có quan hệ gì mà. Chị không sao đâu."
-" Hả! Chị biết á, sao chị biết mà không nói cho ai biết mà chịu một mình, em xin lỗi! Em không muốn giấu chị đâu, nhưng cả nhà sợ chị buồn nên mới giấu chị...."
-" Không sao! Thôi hai chị em đi lựa đồ, kệ đi."
Suốt quãng đường, xe chạy từ siêu thị về Cửu Khuê. Lâm Yên Nhiên vẫn bình thường vẫn cười nói với Y Vân như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hai chị em về đến nhà liền kéo nhau vào bếp nấu những món ăn cho hôm nay. Do hôm nay là giáng sinh cũng gần hết năm rồi nên là quản gia Phương đã xin phép về quê nghỉ. Lâm Yên Nhiên cũng vô tư cho dì Phương nghỉ 1 tháng.
Sau hơn hai tiếng hì hục ở trong bếp, hai chị em dọn một nồi lẩu chua cay thơm phức kích thích cả vị giác.
-" Để em gọi anh hai về ăn cơm với chị em mình."
Lâm Yên Nhiên thấy Y Vân định lấy điện thoại ra thì ngăn lại, cô lắc đầu.
-" Thôi anh ấy bận không rảnh về ăn cơm đâu chị em mình cứ ăn đi."
-" Không em phải gọi ông ấy về với chị."
Y Vân không quan tâm lời Yên Nhiên nói mà rút điện thoại ra gọi cho Doãn Trí Cường. Yên Nhiên thấy vậy thì ngăn lại nhưng không kịp.
Tiếng chuông điện thoại của Doãn Trí Cường vang lên khiến cho Doãn Y Vân và Lâm Yên Nhiên nhìn ra phía cửa thấy anh đang đứng dựa lưng vào của nhìn vào trong.
-" Anh cũng biết được về cơ à, em còn tưởng anh ở cùng với một con " tắc kè hoa" nào rồi chứ!"
Doãn Y Vân nhìn thấy Doãn Trí Cường thì thấy khó chịu, con "tắc kè hoa" Y Vân nói là ả La Thanh Ân đó.
Lâm Yên Nhiên nghe vậy thì nhịn cười, cô em chồng này đúng là biết nói kháy thật. Cô nhìn anh thì thấy ánh mắt lạnh tanh của anh liếc nhìn cô như muốn đóng băng cô lại.
-" Nếu anh về rồi thì vào ăn đi. Để em đi lấy thêm bát."
Lâm Yên Nhiên vào bếp dọn hết thức ăn ra, hôm nay có rất nhiều món cũng lâu rồi cô cũng không vào bếp nên không biết khẩu vị của Y Vân như thế nào.
Cả ba cùng động đũa, Doãn Trí Cường thấy Doãn Y Vân cứ liếc xéo mình thì khó hiểu nhăn mặt. Từ bao giờ mà cô em gái của mình lại có thái độ như thế.
Doãn Trí Cường nhìn qua Lâm Yên Nhiên thấy cô cứ cúi đầu ăn không để ý đến mình thì cũng không hiểu tại sao. Từ lúc anh về đến giờ thì thấy không khí rất lạ.
-" Chị dâu, chị ăn cái này đi. Những món hôm nay chị nấu rất ngon."
Doãn Y Vân gắp một miếng thịt gà cho vào bát của cô. Y Vân thấy cô ăn có chút không ngon nên cứ lúc lại liếc xéo anh trai mình.
-" Cám ơn em, em cũng ăn đi."
Hai người ăn uống trò chuyện với nhau rất vui vẻ, không thèm để ý đến Doãn Trí Cường. Doãn Y Vân cố tình làm vậy để làm cho Lâm Yên Nhiên ăn ngon miệng và cảm thấy vui hơn.
Y Vân biết Yên Nhiên cuộc hôn nhân giữa hai người người chịu thiệt vẫn là người chị dâu của mình. Y Vân bây giờ chỉ muốn cho người xử lý con ả La Thanh Ân một trận thay cho Yên Nhiên thôi.
Nhất định chuyện này phải kể cho mẹ biết để bà ấy tìm cách trị ông anh trai này mới được!
Ăn xong, Doãn Y Vân kéo tay Lâm Yên Nhiên ra sofa ngồi nói chuyện. Còn chuyện rửa bát bắt Doãn Trí Cường rửa. Anh không cãi lại mà đi rửa bát, vì nay có Y Vân ở đây nên anh mới làm thôi.
-" Chị dâu, chị hứa là giúp em nói với mẹ rồi đó."
Doãn Y Vân thật sự không muốn sang nước ngoài du học, vì cô đã có người thương nên cô không muốn phải xa người ấy. Với lại cô cũng đã có bằng đại hoc rồi, cũng có thể đi làm rồi.
-" Chị sẽ thử. Em yên tâm, mẹ sẽ không làm khó em đâu."