Không Thể Đánh Mất Em

Chương 33: ĐỐI THỦ XUẤT HIỆN




Bốn chàng trai bất ngờ khi họ rời đi với sắc mặt lo lắng đó thì Duệ Phong, Triết Minh, Hắc Trạch cũng rời đi chạy theo họ. Còn Doãn Trí Cường thì vẫn ngồi ở đấy mà uống rượu, anh nhớ lại sắc mặt lo lắng của cô thì nhăn lại, bộ có chuyện gì xảy ra sao?

-" Cậu không lo cho vợ cậu sao mà còn ngồi ở đây thế?"

Tống Duệ Phong nói với anh với một giọng trả hỏi cũng không quên tức giận.

Doãn Trí Cường chán nản trả lời, anh biết cô có thể tự giải quyết được mọi chuyện mà có cần ai giúp gì đâu.

-" Cô ấy tự lo được."

Tống Duệ Phong nghe câu trả lời này thì tức giận, anh túm lấy cổ áo của Doãn Trí Cường mà gằn giọng nói.

-" Con bé là vợ cậu đấy, đừng có uống nữa! Đi cùng tôi ra ngoài."

Thế là hai chàng trai nhanh chóng ra ngoài thì không thấy Lâm Yên Nhiên đâu mà chỉ thấy ba người phụ nữ đứng đó thôi.

Phương Chu Ninh đang lái xe ra thì nhìn thấy bốn chàng trai xuất hiện ở đây mà giật mình.

-" Sao các người lại ở đây? "

Dương Lạc Đồng nhìn vào bốn chàng trai mà hỏi, lúc này Tô Á Hân đang loay hoay tìm chìa khoá xe thì ngước mắt lên nhìn, đập vào mắt cô là ánh mắt lạnh lùng ngó lơ của Vương Triết Minh.

-" Bọn em định đi đâu vậy, Yên Nhiên đâu rồi."

Doãn Trí Cường nhìn vào ba cô gái mà hỏi, không hiểu tại sao anh lúc này lại lo lắng cho cô như vậy, trong lòng anh cảm thấy rất nóng rứt trong lòng.

Dương Lạc Đồng thấy anh hỏi vậy thì cũng không giấu gì mà trả lời, cô ấy nói như muốn khóc luôn vậy. Lúc này Cao Hắc Trạch cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác cho Dương Lạc Đồng, mà đi tới ôm cô.

-" Bé An bị lạc mất rồi, bây giờ bọn em đang đi tìm con bé. Yên Nhiên vừa nãy nghe thấy thì liền lái xe nhanh đi rồi, em sợ cậu ấy gặp nguy hiểm quá, anh Trí Cường anh đi tìm cậu ấy giúp em. "

Dương Lạc Đồng nói với giọng như muốn khóc ra vậy, Cao Hắc Trạch nghe vậy thì cũng lo lắng cho bé An, anh nhanh chóng kéo tay Dương Lạc Đồng lên xe đi tìm bé An.

Doãn Trí Cường nghe vậy thì vội vàng lái chiếc xe của mình đi tìm cô. Không hiểu sao khi anh nghe thấy được là Lâm Yên Nhiên lái nhanh rời khỏi đây thì trong lòng cảm thấy lo lắng cho cô vô cùng.

Phương Chu Ninh thì cũng nhanh chóng lái xe đến khu công viên đi tìm bé Trân An, còn Tống Duệ Phong thì cũng lái xe đi tìm con bé giúp họ một tay.

Tô Á Hân bây giờ mới tìm thấy chìa khóa xe thì bấm chìa khoá mở cửa xe định bước lên lái xe thì có một bàn tay kéo cô lại.

-" Để anh lái xe cho, em vừa uống rượu lái xe không an toàn."

Tô Á Hân không nói gì thì ngồi vào ghế phụ, còn ghế lái thì cho Vương Triết Minh lái. Trong xe Vương Triết Minh thỉnh thoảng ngó mắt nhìn Tô Á Hân thấy cô đang rất lo lắng.

-" An An con đang ở đâu. Mẹ phải tìm con ở đâu đây."

Tô Á Hân nói nhỏ với giọng bất lực, nước mắt cô ấy bắt đầu rơi xuống. Hai tay cứ nắm chặt vào nhau. Thỉnh thoảng lại ngó nhìn đường một cái.

_____

Lâm Yên Nhiên dừng xe lại ở gần nhà gia sư Diệp, cô đi bộ đi tìm bé An. Cô thấy người qua đường thì hỏi người ta.

-" Cho tôi hỏi, mọi người có thấy một cô bé tầm 4 tuổi, mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh con bé cao chừng tầm này đi qua đây không."

Lâm Yên Nhiên miêu tả về bé Trân An, nhưng hỏi ai thì mọi người cứ lắc đầu không biết cô đi đến một khu vui chơi trong khu đó, trời bây giờ rất tối chỉ có ánh đèn đường mà thôi, bây giờ lại còn là mùa đông nữa không biết con bé ở ngoài bây giờ thế nào nữa. Con bé rất sợ tối, cô nghĩ đến đến đây thì bật khóc.

-(An An con đang ở đâu)x3

Lâm Yên Nhiên vừa kêu nhưng không ai đáp lại cô ngồi xuống đất mà ôm đầu khóc. Ai nhìn vào cũng thấy cô thật đáng thương.

Doãn Trí Cường trong xe từ xa nhìn thấy cô khóc mà lòng rất khó chịu, anh liền lấy điện thoại gọi cho tất cả người của anh đi tìm bé Trân An. Nếu như hai người chưa kết hôn hay vẫn còn là anh em thì bây giờ chắc anh đang là bờ vai cho cô dựa vào mà khóc rồi.

Từ xa xuất hiện một thân hình nhỏ bé chạy tới chỗ Lâm Yên Nhiên, khuôn mặt cô bé vẫn hồn nhiên nhưng khi nhìn thấy cô khóc thì sợ hãi. Cô bé nghĩ chắc cô đang lo lắng cho mình mà khóc.

-" Mẹ Nhiên."

Lâm Yên Nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngước mắt lên nhìn, thấy một cô bé nhỏ nhắn đang đứng trước mặt cô mà trong lòng cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô ôm lấy con bé trong lòng mà nghẹn lại. Rời khỏi cái ôm đó cô ngắm nhìn con bé một lượt thấy không sao thì yên tâm rồi.

-" An An con đi đâu vậy, có biết mẹ lo lắng cho con lắm không? Từ giờ không được tự ý như vậy nữa nhớ chưa."



Cô ôm lấy con bé mà khóc, bé Trân An thấy cô khóc thì cũng bật khóc theo. Cô bé bây giờ cảm thấy rất có lỗi với các mẹ và dì của mình.

-" Con xin lỗi. Từ giờ con sẽ không như vậy nữa. Mẹ đừng khóc mà, Trân An xin lỗi mẹ Nhiên."

Trân An lấy tay lau nước mắt cho cô. Cô nghe con gái nói vậy thì cũng lau nước mắt. Thơm vào má con bé một cái thì gật đầu. Con bé rất lễ phép và hiểu chuyện nên khi thấy ai khóc vì mình thì con bé cản thấy mình sai rồi nên khi nhìn thấy Yên Nhiên khóc thì cảm thấy có lỗi.

-" Sao con không ở nhà gia sư Diệp mà chạy ra ngoài. Có biết nguy hiểm lắm không? Mà con đã đi đâu."

-" Con xin lỗi, con muốn đi ra ngoài chơi nên là đi đến công viên chơi, có chú này dẫn con đi chú ấy tốt lắm mẹ."

Cô bé chỉ vào người đang đứng đằng sau cô, Lâm Yên Nhiên nhìn sang thì thấy một người cao lớn có khuôn mặt đẹp trai đang đứng ở đó. Thì nhận ra anh là ai mà cảm ơn, người đàn ông đó chính là Giang Dạ Thần cô đứng lên cảm ơn anh.

- "Cảm ơn anh Dạ Thần. "

Giang Dạ Thần từ nãy tới giờ thấy cô với con bé đang nói chuyện như vậy thì cũng đứng đó ngắm nhìn cô. Nhưng khi nghe cô bé gọi Lâm Yên Nhiên bằng "mẹ" thì đứng hình, nhìn sơ qua con bé cũng 3-4 tuổi gì đó mà Lâm Yên Nhiên mới 20 tuổi sao có con được. Lúc ấy cô đang ở nước ngoài học cơ mà.

-" Không có gì, đây là con gái ruột em sao?"

Lâm Yên Nhiên nghe vậy thì ngượng ngùng nhìn con bé, không biết phải trả lời như thế nào đây.

-" Em là mẹ nuôi của con bé. Nhưng em coi con bé như con ruột của mình nên là ai hỏi em thì đây chính là con gái của em."

Giang Dạ Thần "à" lên một tiếng, trong lòng của hắn bây giờ rất vui khi nghe cô nói đây chỉ là con nuôi của cô mà thôi. Vậy là anh ta vẫn còn cơ hội.

Lâm Yên Nhiên bế cô bé trên tay định đưa con bé về nhà vì bây giờ trời đang lạnh nên cô sợ con bé sẽ lạnh.

-" Thôi tối rồi, em về trước đây. Cảm ơn anh đã giúp con bé."

-" Ừ đi cẩn thận."

Lâm Yên Nhiên cúi đầu đi, đang đi thì vô tình vấp phải vào một hòn đá dưới chân, mà tay cô đang bế bé Trân An liền đặt tay giữ đầu cô bé ôm chọn vào người. Giang Dạ Thần thấy vậy thì liền chạy ra nắm lấy tay của cô kéo vào người mình.

-" Em không sao chứ!"

Giang Dạ Thần ôm chặt lấy cô vào bé Trân An vào lòng. Cảnh tượng gì đây? Ai mà nhìn thấy chắc tưởng họ là một gia đình 3 người đang tình cảm với nhau.

Lâm Yên Nhiên vội vàng rời khỏi người của Giang Dạ Thần, có chút ngượng.

-" Em không sao, cảm ơn anh."

-" Em vẫn không bao giờ để ý phía dưới chân như thê, sự lơ đãng thế nguy hiểm lắm đấy."

Lâm Yên Nhiên chỉ biết im lặng mà cúi đầu, cô nhanh chóng ôm bé Trân An mà lái xe rời đi. Giang Dạ Thần nhìn thấy bóng lưng rời đi thì có hơi tiếc nuối, nhưng gương mặt vẫn nở một nụ cười đắc ý khi vừa nãy được ôm cô. Anh đưa tay lên ngửi thì thấy một mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể cô toát ra, rất dễ chịu.

Trong xe, Doãn Trí Cường đen mặt đôi mắt nhìn ra ngoài như một ngọn lửa đang phun trào, hai tay nắm chặt vô lăng mà tức giận. Vừa nãy anh đã nhìn thấy cô và hắn đang ôm nhau, nhìn tưởng bọn họ giống như một gia đình 3 người hạnh phúc vậy.

-"Lâm Yên Nhiên cô giỏi lắm, giám thân mật với người đàn ông khác ở ngoài đường sao? Xem đêm nay tôi xử lý cô như thế nào"

*Rầm*

Anh lái xe rời đi, tốc độ lái rất nhanh đến nỗi có thể đi thi đua xe quốc gia vậy.

Trên đường đi Lâm Yên Nhiên nhìn sang bé Trân An đang ngủ say thì nở một nụ cười nhẹ nhõm, phải lâu lắm rồi cô mới thấy đứa con gái này của mình ngủ ngon như vậy, cô bất giác lấy điện thoại thông báo cho mọi người là tìm được bé Trân An rồi, không cô sợ mọi người lại lo lắng vẫn đi tìm.

Mọi người đều nhận được tin nhắn thì yên tâm trở về nhà mà đợi cô đưa Trân An về.

___

Tô Á Hân nhận được tin nhắn tìm được bé Trân An rồi thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô quay sang nhìn Vương Triết Minh thì hai mắt đập vào nhau. Cô nhanh chóng quay sang chỗ khác.

-" Tìm được con bé rồi sao?"

Vương Triết Minh lạnh giọng nói.

-" Hả? À, ừ tìm được rồi."

Tô Á Hân lúng túng trả lời, không biết chắc là cô tỏ tình anh thất bại nên lúng túng chăng, bây giờ cô và anh chắc không còn thân nhau như trước nữa rồi.



-" Sao em đến quán bar đó vậy? Buồn vì anh từ chối sao?"

- Đâu có, chỉ là cuối tuần nên là đi xả stress thôi. Với lại chúc mừng em kí được hợp đồng bộ phim đầu tiên ấy mà.

Tô Á Hân đang nói dối chuyện mình buồn, còn chuyện cô được mời đóng một bộ phim là thật nhưng vẫn chưa nói cho ai biết cả.

- Em đóng phim sao, anh tưởng em chỉ làm người mẫu thôi chứ. Nhưng cũng chúc mừng em.

- Cảm ơn.

Điện thoại của cô lúc này rung lên liên tục, cô biết nó là ai gọi nên cố tình không nghe máy.

Vương Triết Minh thấy điện thoại của cô từ nãy đến giờ cứ rung lên mà không nghe thì nhìn cô.

- Nghe điện thoại đi, nhỡ may cuộc gọi quan trọng thì sao. Nghe đi anh không để ý đâu.

Có phải anh đang hiểu lầm cô không, nhưng cũng không muốn điện thoại cứ kêu thì cô đành quay sang chỗ khác nghe máy.

- Con nghe đây ông nội.

[Cái con bé này! Sao bây giờ mới nghe máy.]

Ông nội Tô nói bằng giọng trách móc.

- Con bận, có gì thì ông nói luôn đi ạ.

Tô Á Hân trả lời với thái độ buồn bực. Nếu bình thường cô nghe thì sẽ lễ phép nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng mà cô đang tức vì gia đình bắt cô đi xem mắt thì cô đang giận mọi người.

[Ngày mai con nhớ đi đấy nhé, đừng cho người ta chờ lâu quá hay là trốn. Nhớ mặc đồ đẹp vào nghe chưa.]

- Con biết rồi, con không giám trốn đâu ông yên tâm, đe doạ người ta vậy thì sao giám trốn cho được. Đi xem mắt có phải đi trình diễn thời trang đâu mà phải đẹp lồng lộn lên. Con không mặc quần áo rách là may lắm rồi đấy.

[Cái con nhỏ này, nói sao thì nói nhất định ngày mai phải mặc đẹp vào biết chưa. Đừng có mà giở trò.]

-Con biết rồi. Con cúp máy đây.

Tô Á Hân cúp máy, tay nắm chặt lấy điện thoại mà tức giận. Cô ước gì bây giờ trong xe chỉ có mình cô thì có thể giải tỏa cơn tức giận này.

Vương Triết Minh bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của cô thì không hiểu trong lòng cảm thấy như mình sắp mất cái gì vậy khi biết cô ngày mai đi xem mắt.

Anh quay sang nhìn Tô Á Hân thì thấy cô đang khó chịu thì im lặng chẳng nói gì. Cô đi xem mắt cũng tốt, đỡ phải tư tưởng đến tình yêu không kết quả của hai người.

Đến biệt thự của bốn người, Lâm Yên Nhiên bế bé Trân An đang ngủ ở trên vai đi vào nhà. Thấy tất cả có đủ ở đây còn có cả Vương Triết Minh và Cao Hắc Trạch ở đây nữa. Tống Duệ Phong biết tin tìm được bé Trân An rồi thì đã đi về Tống gia rồi.

Mọi người thấy Lâm Yên Nhiên ôm bé Trân An vào nhà thì nhanh chóng chạy ra ôm lấy con bé.

-" Con bé đang ngủ, chị đưa con bé lên phòng giúp em nhé."

-" Ừ, đưa con bé cho chị."

Lâm Yên Nhiên đưa con bé cho Phương Chu Ninh, cô ấy nhanh chóng đưa con bé trở về phòng ngủ.

Lâm Yên Nhiên bây giờ mới chú ý đến hai người anh trai trước mặt.

-" Mọi người cũng về nghỉ ngơi đi. Cảm ơn mọi người đã tìm con bé. '

-" Ừ, Hắc Trạch anh thông báo cho anh Trí Cường là tìm được con bé chưa?"

-" Anh thông báo rồi, bảo bối không cần lo."

Lâm Yên Nhiên bất ngờ vì câu nói này, Doãn Trí Cường cũng đi tìm bé Trân An sao. Nhưng cô kệ không nên quan tâm quá.

-" Á Hân tối nay cậu ở lại đây đi. Ngày mai mình tới đây."

-" Ừ, mình lên phòng ngủ đây."

Tô Á Hân chạy lên phòng ngủ của mình trong biệt thự này, ở đây như là gia đình thứ hai của cô vậy.