Không Thể Đánh Mất Em

Chương 29: SẼ KHÔNG CHO AI ĐỤNG ĐẾN CÔ




Sáng hôm sau

Vì tối qua cô ngủ muộn nên hôm nay 8giờ 30 phút Lâm Yên Nhiên mới dậy. Ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô, cô mệt mỏi nhấc thân mình đau mỏi đứng lên, bây giờ đầu cô rất đau đến nỗi cô phải ngồi ở phòng massage đầu một lúc mới đỡ.

Lâm Yên Nhiên mệt mỏi đi vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ. Nhìn vào gương thấy vết bầm trên bắp tay và vết bầm trên cổ tay thì cô cười một cách chua xót, hôm qua cô không để ý đến những vết này nhưng hôm nay cảm thấy nó rất đau, nhưng đau ngoài thì ít đau trong lòng thì nhiều.

Tắm xong, Lâm Yên Nhiên cố tỏ ra tươi cười rồi đi xuống lầu đến phòng bếp vì hôm qua cô ăn có một ít cháo nên bây giờ trong bụng cô cảm thấy rất đói. Trên bàn quản gia Phương đã đặt một tô cháo nóng nhìn rất ngon mắt. Lâm Yên Nhiên ngồi xuống bàn tươi cười cầm thìa lên ăn từng thìa cháo.

-" Anh ấy đi làm rồi sao dì?"

Lâm Yên Nhiên nhìn quay nhà thấy rất yên tĩnh nên có chút hơi lạ, bình thường hai người không nói chuyện với nhau nhưng sáng nào hai người cũng ăn cơm với nhau nên có chút trống vắng.

Quản gia Phương thấy cô hỏi vậy thì cũng trả lời.

-" Thiếu gia từ đêm qua đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về. Chắc cậu ấy đến công ty có việc đấy. Thôi con ăn đi."

Lâm Yên Nhiên nghe bà nói vậy thì cười một nụ cười nhàn nhạt trên môi. Công ty thì có chuyện gì mà đi từ tối hôm qua cơ chứ.

Ăn xong, Lâm Yên Nhiên liền lên phòng thay quần áo rồi đi đến công ty. Hôm qua cô nghỉ rồi nên hôm nay phải đi làm tuy đã muộn mất 15 phút nhưng cũng phải đi.

Đến công ty, cô bước vào phòng làm việc của mình ngồi vào bàn mà đau đầu. Cô lấy lại bình tĩnh một chút thì bắt đầu sử lí đống tài liệu chất đống ở trên bàn.

Anna Thanh bước vào cầm theo một đống hợp đồng và tài liệu nữa đặt xuống bàn. Đây là trồng thứ tư đặt ở trước bàn của cô rồi. Anna Thanh nhìn vào trồng tài liệu này còn đau đầu thay cho cô chứ.

-" Đây là hợp đồng và tài liệu trong tuần này cần giải quyết thưa Lâm tổng. "

Lâm Yên Nhiên không nhìn mà "ừ" một tiếng, mặt cô cứ cúi xuống tay thì cầm cái bút cùng với 3-4 tệp tài liệu trên bàn. Phải nói số tài liệu đối với cô không khó mà cũng không dễ nên nhanh chóng đã giải quyết xong trồng thứ nhất trong 2 tiếng đồng hồ.

Đang làm việc thì có cuộc điện thoại gọi đến, Lâm Yên Nhiên cầm điện thoại lên nhìn là Dương Lạc Đồng gọi cho cô. Cô đoán chắc hôm qua cô không nghe máy nên làm mọi người lo lắng rồi, thì liền bắt máy.

- Alô, mình nghe đây! "

[Sao bây giờ cậu mới nghe máy hả! Biết bọn mình lo lắng cho cậu lắm không? Bây giờ cậu có ổn không? Có cần bọn mình đến tâm sự với cậu không?]

Lâm Yên Nhiên nghe thấy vậy thì liền muốn khóc rồi, cô cười một tiếng thì đáp lại.

- Xin lỗi, hôm qua điện thoại mình hết pin nên không nghe được. Bây giờ mình trở lại là Lâm Yên Nhiên như thường ngày rồi nên không sao đâu, mình ổn. Mình đang ở công ty nên không tiện nói chuyện, để hôm khác gặp nhé.

[Thôi được rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe đi. Bây giờ cũng đã gần 12 giờ trưa rồi, cậu cũng nghỉ ăn trưa đi.]

- Ừm mình biết rồi.

Nói chuyện xong hai người liền tắt máy, Lâm Yên Nhiên lại cúi đầu vào làm việc tiếp. Một lúc sau trợ lý Anna Thanh lại mang thêm một sấp tài liệu nữa đến đặt vào bàn làm việc của cô. Dạo gần đây công ty Lâm Thị làm ăn rất khấm khá khi cô vào, nên đương nhiên sẽ có rất nhiều công ty khác muốn hợp tác với rồi.

Anna Thanh thấy cô làm việc mà quên mất cả giờ ăn trưa thì vô cùng lo lắng, cô là người tham công tiếc việc nên không màng đến sức khỏe mà làm hết mình.

- Lâm tổng đã 12 giờ rồi, cô cũng nghỉ ăn trưa một chút gì đó đi.



Lâm Yên Nhiên nghe vậy thì cũng gật đầu, nhưng mà tay vẫn cầm bút mắt vẫn nhìn vào tệp tài liệu.

- Cô đặt hộ tôi một phần cơm mang tới đây là được.

Anna Thanh liền cúi đầu đi ra ngoài đặt đồ ăn cho cô.

Lâm Vũ từ ngoài nhìn thấy con gái mình như vậy thì chỉ có biết lắc đầu thôi. Tính của cô rất cương quyết nên không ai có thể bảo được.

[•••]

Doãn Thị.

Doãn Trí Cường đang ngồi ở bàn làm việc với khuôn mặt đầy sự mệt mỏi, bây giờ trên người anh toàn mùi bia thôi. Hôm qua anh đã đến quán bar uống rượu cùng với đám bạn của mình, không hiểu sao lúc anh đi ngang qua phòng của Lâm Yên Nhiên thì vô tình nghe được cô khóc rất đáng thương còn miệng thì liên tục nói xin lỗi ai đó khiến anh trong lòng của anh vô cùng đau.

Lúc này Doãn Minh Hùng bước vào phòng làm việc của anh thì ông ngửi thấy một mùi rượu rất nồng. Ông liền nhăn mặt mà nhìn thằng con trai của mình. Không hiểu sao anh là còn ông mà không thừa hưởng được một chút tính của ông chút nào. Anh chỉ giống ông ở một điểm là làm việc giỏi thôi chứ chẳng giống gì nữa cả.

- Cái thằng nghịch tử này! Hôm qua mày lại đi uống rượu nữa à!

Doãn Trí Cường đang ngồi vắt chân lên bà nhắm mắt nghe thấy giọng trách mắng thì vô cùng ngao ngán mà thở dài.

- Hôm qua con đi gặp bạn bàn chuyện thôi.

- Vậy là hôm qua mày đi qua đêm không về! Mày để một mình vợ mày ở nhà sao?

Doãn Trí Cường không biết nói gì thì chỉ đành gật đầu mà thôi.

Doãn Minh Hùng nói bằng giọng tra hỏi, ông không ngờ thằng con trai mình lại như vậy, không lẽ ông bắt anh kết hôn với một người vừa xinh đẹp, tài giỏi như cô anh không thích sao?

- Ba nói cho con biết này! Bây giờ con đã là người có vợ rồi và cũng là người có tầm ảnh hưởng trong giới truyền thông nên con đừng có mà đi chơi bời linh tinh lừa dối vợ mình. Con bé là một người tốt, nên con hãy trân trọng lấy con bé. Đừng để có lúc mất rồi mới biết trân trọng thì lúc đó đã muộn rồi đấy. Ba biết con vẫn còn qua lại với cô ta nhưng bà nhắc cho con biết Doãn gia chỉ chấp nhận mỗi một mình một người con dâu là Lâm Yên Nhiên thôi, một khi mà có ai mà làm tổn thương hay làm nguy hiểm tới con bé thì không chỉ có Doãn gia mà cả Lâm gia cũng không tha cho người đó đâu.

Khuôn mặt Doãn Trí Cường liền cau có, khó chịu khi bị Doãn Minh Hùng nói như vậy, sao cả nhà anh lại đối xử tốt với Lâm Yên Nhiên như vậy mà lại có thành kiến với La Thanh Ân. Từ lúc gia đình anh biết anh tin anh hẹn hò với cô ta thì gia đình anh liền cấm cản đến khi Lâm Yên Nhiên về nước thì lại muốn anh kết hôn với cô. Hay là cô có gia thế mà La Thanh Ân không có nên vậy, không gia đình anh không phải là người như vậy nếu mà như vậy thì mẹ anh Thanh Tuyết Lan đã không được gả vào Doãn gia rồi.

- Con biết rồi!

- Nói được thì liệu mà làm được.

_____

Đến tối.

Lâm Yên Nhiên từ công ty về cũng là lúc 8 giờ, lúc cô cất xe vào gara thì cũng thấy anh đang cất xe chắc anh cũng mới từ công ty về.

Lâm Yên Nhiên xuống xe tay cầm cả một đống tài liệu ở trên tay mà bước vào nhà đi qua Doãn Trí Cường mà không nói gì.

Doãn Trí Cường thấy cô đi qua mà không để ý tới mình thì anh đứng nhìn theo bóng lưng cô bước vào, lúc cô đi ngang qua một mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể cô phát ra làm người ta ngửi được rất thoải mái, anh nhìn xuống chân cô đang đi một đôi giày cao gót tầm 7 phân.



Từ bao giờ cô lại đi đôi giày cao gót mà không bị ngã như vậy, anh nhớ cô rất ghét những kiểu giày như vậy mà, anh nhớ lúc cô có đi một đôi giày cao gót thấp hơn đôi giày chỉ cao tầm 3 phân mà cô đã kêu đau chân rồi. Mà bây giờ cô đi một đôi giày cao gót cao như vậy lại đi rất nhanh và thuần thục. Đúng là cái gì cũng có thể thay đổi được kể cả tính cách.

Quản gia Phương thấy hai người về cùng nhau thì vui vẻ ra chào hai người.

-" Thiếu gia, thiếu phu nhân hai người về rồi. Hai người vào tắm rửa một lúc thì ra ăn cơm. Tôi dọn cả rồi."

Lâm Yên Nhiên thấy bà vui vẻ như vậy thì cũng cười lại vui vẻ nói.

-" Vâng, vậy con lên phòng."

Lâm Yên Nhiên tháo đôi giày cao gót rồi ôm tập tài liệu đi lên phòng. Cô đặt tệp tài liệu ra bàn, ngồi xuống giường thở dài một hơi rồi búi tóc cao lên lấy quần áo bước vào nhà tắm.

Lâm Yên Nhiên xả một bồn nước ấm rồi bước vào trong ngâm mình dưới dòng nước ấm bao quanh lấy cơ thể mình thì làm cô rất thoải mái, bây giờ trời đã bắt đầu có không khí lạnh rồi nên được ngâm mình vào một dòng nước ấm như thế này thì vô cùng thoải mái.

Tầm 15 phút sau, cô tắm xong bước xuống nhà mặc một bộ quần áo ngủ dài màu đỏ mận rất thoải mái, trong nhà được bật máy sưởi rất ấm nên trong nhà mặc như thế này cũng được rồi.

Cô ngồi vào bàn ăn đối diện với Doãn Trí Cường. Quản gia Phương bê thức ăn nóng hổi đặt trên bàn, có hai người ăn nhưng bà lại làm rất nhiều món ngon như sợ hai người chết đói vậy.

-" Dì Phương à, sao dì nấu nhiều như vậy chứ. Nấu nhiều như vậy sao bọn con ăn hết được, như vậy rất lãng phí."

Quản gia Phương nghe vậy thì cười lên nhẹ nhàng nhìn cô.

-" Không nhiều đâu. Ông bà chủ có nói với dì là phải giúp con tăng cân mới được, nếu không thì ông bà sẽ cho con về Doãn gia ở đấy cho họ chăm sóc."

Lâm Yên Nhiên nghe vậy thì cười một tiếng.

-" Con có gầy quá đâu mà bắt con phải tăng cân chứ! Từ giờ dì đi chợ mua thức ăn thì cứ giảm đi một chút, chỉ cần ăn đủ chất là được thôi dì."

-" Dì biết rồi. Thôi hai người ăn đi."

Doãn Trí Cường và Lâm Yên Nhiên bây giờ mới ăn cơm, phải nói cơm dì Phương nấu rất ngon nên cô ăn trông rất ngon miệng. Ở đây chỉ có mỗi mình hai vợ chồng cô và quản gia Phương ở đây nên hai người coi bà như người nhà của mình vậy. Mỗi khi hai người về muộn là bà sẽ ăn cơm trước họ, còn phần của họ thì lúc nào họ về thì bà sẽ hâm lại đồ ăn.

Trong bữa ăn Lâm Yên Nhiên có ho vài tiếng nhưng cô không để ý mà vẫn ăn tiếp. Doãn Trí Cường nghe thấy cô ho thì để ý đến cô mà liếc nhìn cô vài lần.

Quản gia Phương nghe thấy cô ho thì quan tâm cô mà hỏi han.

- Dạo này thời tiết trở lạnh, con ra ngoài nhớ mặc áo ấm vào. Nếu không bị cảm đấy."

Lâm Yên Nhiên nghe vậy thì nhìn bà bằng ánh mắt trìu mến, cô nở một nụ cười hồn nhiên nhìn vào cũng xuyến xao. Hai người lâu rồi mới thấy lại nụ cười này của cô thì trong lòng như có cái gì làm cho cảm xúc dâng lên vậy.

- Con biết rồi dì. Thôi con ăn xong rồi con lên phòng trước đây.

- Ừ, con đi đi.

Lâm Yên Nhiên đứng dậy đi ra lấy một cốc nước ấm rồi đi thẳng lên phòng. Lúc cô đi Doãn Trí Cường có nhìn theo để ý đến cổ tay của cô thấy có một vết bầm thì anh biết đây là do anh làm, anh cảm thấy có chút có lỗi vì hơi quá tay như vậy.

"Mình mạnh tay như vậy sao?"