Không Thể Đánh Mất Em

Chương 24: NGỦ LẠI DOÃN GIA




Lâm Yên Nhiên ra ngoài vườn thì thấy khu vườn rất quen thuộc, vẫn giống như ngày trước chỉ khác là được trồng thêm mấy loài hoa khác mà thôi.

Lâm Yên Nhiên ngồi vào xích đu gần đó mà trong đầu cứ nhớ lại ngày bé hai người rất vui vẻ với nhau, cô nhớ lần sinh nhật 5 tuổi của cô thì anh có dẫn cô đến khu vườn này tạo cho cô một bất ngờ, anh đã tặng cô một hạt giống cây hoa hướng dương, anh và cô cùng trồng cái cây đó bây giờ cái cây cũng đã lớn rồi. Nó được trồng đối diện cái xích đu đó. Cô nhớ là ngày Tết vào khoảng 14 năm trước lúc đấy cô 6 tuổi, hai bên gia đình họp mặt với nhau lúc đấy hai người không biết gì nên nói là lớn lên sẽ kết hôn và yêu thương nhau làm hai bên gia đình lúc đó cười lớn mà hứa hôn với nhau.

" Anh Trí Cường, em rất thích hoa hướng dương. Anh phải hứa với em là ngày nào cũng phải tưới nước cho nó nhé."

" Ừm, anh hứa với em. Nhiên Nhiên à sau này lớn lên anh sẽ lấy em làm vợ và yêu thương em đến khi nào em chán thì thôi."

" Anh hứa đấy nhé. Sau này em cũng sẽ lấy anh làm chồng."

Cô ngồi nhìn ra phía cạnh vườn hoa hướng dương thì nhớ lại cảnh hai đứa trẻ đang nói chuyện với nhau rất vui và hồn nhiên.

Bây giờ đúng như lời hứa đó hai người đã kết hôn nhưng không hề yêu thương nhau, mà là cô đơn phương anh thôi. Rồi lại nhớ đến hôm cô mặc chiếc váy cưới đó, và lời hứa mà anh đã hứa với gia đình cô là sẽ không để cô rơi một giọt nước mắt nào, dù có cũng là nước mắt của sự hạnh phúc. Nhưng mà lời hứa mãi mãi chỉ là lời hứa mà thôi. Rồi lại nhớ tới cái đêm hôm đó anh đã ném cho cô một tờ giấy li hôn, rồi lại dở trò dơ bẩn với cô. Thật nực cười yêu đơn phương sẽ đau khổ là như vậy sao?

*Reng reng* tiếng chuông điện thoại

Lâm Yên Nhiên bấm nghe điện thoại của nhóm bạn thì điều chỉnh lại sắc mặt của cô mà bật video call lên.

-" Hôm nay mọi người lại tập trung ở đấy sao. Tiếc quá mình không tới được."

Cả nhóm nghe cô nói vậy thì cũng buồn họ đoán chắc cô ở Doãn gia rồi vì trên mạng đang có tin hot là "mẹ chồng và em chồng của nữ doanh nhân Lâm Yên Nhiên đi mua sắm nhìn họ rất thân thiết rồi nào"Nhan sắc được người đi đường chụp được của Lâm Yên Nhiên khi đi mua sắm cùng mẹ và em chồng." Toàn là tin hot sáng nay.

[Không sao, cậu hôm nay gặp gia đình chồng mà, đâu trách cậu được.] Dương Lạc Đồng nói.

Lâm Yên Nhiên bất ngờ, sao họ biết cô đang ở Doãn gia.

-" Sao mọi người biết vậy?"

[Trời tin em cùng với mẹ và em chồng đi mua sắm đang hot như thê mà sao không biết được. Đừng bảo là tin này em không biết nhé.] Phương Chu Ninh nói.

Lâm Yên Nhiên gật đầu, đúng rồi sao cô biết được cả ngày hôm nay cô có đụng vào điện thoại đâu.

[Sao cậu có điện thoại như không vậy, tin hot như vậy mà cũng không biết. Đúng là người thành công luôn có lối đi riêng mà] Tô Á Hân.

-" Bây giờ mình mới động vào điện thoại mà, nên biết sao được."

Một lúc nói chuyện vui vẻ thì Phương Chu Ninh, Tô Á Hân và Dương Lạc Đồng như muốn nói cái gì đó mà sợ Lâm Yên Nhiên đau lòng. Nhưng không nói thì cô còn ân hận hơn nhiều, nên là họ quyết định nói ra.

[ Yên Nhiên à, ngày mai là ngày tròn 3 năm chị Nguyệt mất, em có nhớ không?] Phương Chu Ninh nói.



Lâm Yên Nhiên từ đầu vui vẻ, sau khi nghe Phương Chu Ninh nói vậy thì mặt trùng xuống. Đúng ngày mai là ngày tròn 3 năm mà Phương Nguyệt người chị gái và là người mẹ của bé Phương Trân An ra đi. Đó chính là ngày mà Lâm Yên Nhiên cảm thấy đau khổ nhất.

-" Em nhớ chứ! Ngày mai em sẽ đến, mọi người cứ đến đó trước đi."

Phương Chu Ninh, Tô Á Hân và Dương Lạc Đồng thấy cô nói vậy thì lo lắng hơn, vì họ biết cô chưa thể chấp nhận được sự ra đi của Phương Nguyệt dù chị ấy đã mất được 3 năm rồi, vào ngày này là Lâm Yên Nhiên sẽ tự nhốt mình không liên lạc với ai hết họ biết chứ, nhưng họ lại lo lắng hơn khi nghe ngày mai cô sẽ đến vì sợ lần này cô đến lại giống với tình cảnh của 2 năm trước, lúc đó cô đã giấu gia đình tự ý bay về mà ra mộ của Phương Nguyệt, hôm đó cô đã khóc một mình ở trước mộ rồi tối hôm đó cô đã nằm mơ thấy ác mộng lúc đó bọn họ mới biết là Lâm Yên Nhiên đã sử dụng thuốc ngủ mới có thể ngủ mà không mơ thấy ác mộng nữa.

[ Cậu có ổn không. Mình nghĩ cậu không nên đến đó đâu, mình không muốn chuyện đấy xảy ra vào 2 năm trước đâu. Khi cậu vẫn chưa chấp nhận được chuyện đó.] Dương Lạc Đồng nói.

-" Mình ổn mà, mọi người không cần lo đâu, không chấp nhận thì có thể làm được gì nữa, khi chị ấy đã mất rồi, ngày mai mình sẽ đến đó sẽ không xảy ra chuyện giống như đêm đó đâu. Em khỏi rồi mà, yên tâm đi. "

[ Cậu nói thật chứ! Có thật cậu đã không còn gặp ác mộng đó nữa?] Tô Á Hân nói.

Lâm Yên Nhiên gật đầu, dù cô không chấp nhận chuyện đó thì Phương Nguyệt cũng không thể quay trở lại được nữa. Dù cô đang nói dối là không còn gặp ác mộng nữa nhưng phải nói vậy thôi vì cô không muốn mọi người lo lắng. Phải nói ác mộng đó vẫn đi theo Lâm Yên Nhiên đến nỗi đêm nào cô cũng sử dụng thuốc ngủ may ra mới không còn gặp ác mộng đó, việc cô sử dụng thuốc ngủ đã xảy ra hơn 2 năm rồi. Nửa năm đầu cô có dùng thuốc ngủ nhưng lúc đó Lâm Vũ phát hiện ra nên đã đi điều trị cho cô được 1 tháng thì bác sĩ bảo là đã ổn nhưng cô chỉ ổn được nửa năm đầu thôi, cơn ác mộng đó lại quay trở lại và đi theo cô đến tận bây giờ. Cô cũng chẳng muốn đi điều trị nữa nên đã nói dối là mình đã khỏi và tự mình chịu đựng và dùng thuốc ngủ suốt ngần ấy thời gian qua.

[ Nếu em không ổn thì đừng có cố, đợi lúc nào em ổn rồi thì đến đó cũng được. Chị ấy ở trên cũng sẽ thanh thản hơn nếu em chấp nhận được chuyện này đấy.] Phương Chu Ninh nói với giọng nghẹn ngào như muốn khóc vì cô ấy biết Lâm Yên Nhiên đang cố gắng mà thôi.

-" Em ổn mà, em sẽ đến. Em đã chấp nhận chuyện ấy rồi, nên mọi người đừng lo lắng. Thôi em cúp máy đây."

Lâm Yên Nhiên không nói gì nữa mà cúp máy ngay, cô không muốn mọi người lo lắng cho mình mà lại không muốn cho mình đi đến đó. Cô lúc này rất muốn khóc nhưng không thể khóc được vì sợ người khác nhìn thấy, cô lúc này chỉ muốn ở một mình trong một căn phòng nào đó mà khóc thật lớn thôi.

Lâm Yên Nhiên lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình. Nhanh chóng sau đó bên kia cũng bắt máy.

[ Alô, Lâm tổng.]

-" Ừ, ngày mai tôi nghỉ một ngày. Nếu có hợp đồng hay chuyện gì cần giải quyết thì rời vào ngày kia nhé."

[ Vâng tôi biết rồi, cô còn gì căn dặn nữa không?]

-" Không, thôi chị nghỉ đi. "

[Vâng.]

Lâm Yên Nhiên tắt máy, nhìn vào đồng hồ cũng gần 7 giờ rồi, cô ngồi đây cũng hơn 1 tiếng đồng hồ rồi chắc mọi người đang tìm cô đấy.

Lâm Yên Nhiên đứng dậy lấy lại tinh thần mới chuẩn bị đi vào trong. Lâm Yên Nhiên nhìn thấy Doãn Trí Cường cứ nhìn vào mình từ lúc cô vào đến giờ. Không biết anh có ý gì đây? Cô cũng không quan tâm mà làm ngơ như không biết gì, mà vào bếp phụ nấu ăn cùng với mẹ và đầu bếp.

Doãn Trí Cường bên ngoài ánh mắt cứ nhìn cô chằm chằm, từ lúc cô đi tới vườn và lúc cô gọi điện cho nhóm bạn Dương Lạc Đồng thì anh đã nghe hết rồi. Anh không hiểu họ nói gì mà không chấp nhận thì đừng có đi? Cái gì mà chuyện đó vào 2 năm trước? Cô đã xảy ra chuyện gì sao? Bây giờ trong đầu anh không ngừng nghĩ đến những câu hỏi đó, anh bây giờ chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến cô không thể chấp nhận. Trong lòng anh bây giờ đang cảm thấy rất khó chịu, anh đoán cô đang giấu anh điều gì đó.

Trên bàn ăn, Thanh Tuyết Lan quan sát thấy Lâm Yên Nhiên cứ cúi đầu dùng bữa, mà từ lúc cô đi từ vườn vào thì sắc mặt không vui thấy rõ, còn Doãn Trí Cường vẫn ung dung ngồi ăn như không biết chuyện gì. Từ khi hai người vào đến giờ vẫn chưa nói một lời nào với nhau.



Mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra với hai người nhưng đoán chắc rằng hai người đang không thoải mái vì chuyện gì đó nhất là Doãn Trí Cường cứ liếc nhìn Lâm Yên Nhiên mà cô cũng chẳng làm gì mà chỉ cúi đầu dùng bữa thôi.

Chân của Thanh Tuyết Lan đá vào chân Doãn Trí Cường một cái. Doãn Trí Cường đang gắp rau thì bị đá, anh bình tĩnh nhấc mí mắt lên nhìn Thanh Tuyết Lan.

Còn chưa cho anh lên tiếng thì bà đã nói trước rồi: -" Sao con chỉ gắp thức ăn cho mình con thôi thế."

Anh vốn không để ý tới, nhưng Doãn Minh Hùng gắp một miếng thịt để vào bát cho Thanh Tuyết Lan, ra hiệu là "biết chưa".

Điều đó có nghĩa là anh mà không biểu hiện gì đó thì sẽ không nuốt nổi bữa cơm này mất.

Khoé mắt của Doãn Trí Cường liếc nhìn Lâm Yên Nhiên đang ngồi cạnh mình, để trách mọi người gây rắc rối cho mình anh đành gắp một miếng cá để vào bát của cô: -" Em ăn cái này đi, đừng chỉ ăn mỗi rau như thế. Không mọi người lại nghĩ anh bạc đãi em."

Lâm Yên Nhiên nghe anh nói vậy thì chẳng nói gì, vẫn cứ ngồi gắp rau vào bát mình rồi ăn.

Hành động vừa rồi của anh hiện rõ hai chữ "dối lòng", chắc chắn đây không phải xuất phát từ anh mà chỉ là có sự hiện diện của bố mẹ anh cho nên anh mới làm vậy mà thôi.

Miếng cá được anh gắp vào trong bát, Lâm Yên Nhiên cũng không biết tâm trạng của mình là gì, chỉ bỗng nhiên cảm thấy mất hứng không muốn ăn mà thôi.

Doãn Trí Cường nhận thấy rằng mặc dù Lâm Yên Nhiên vẫn tiếp tục cúi đầu ăn nhưng miếng cá được anh gắp cô lại không đụng đến, gạt sang một bên không động vào.

Hàng lông mày của Doãn Trí Cường nhúi lại, định nói cái gì với cô nhưng có sự hiện diện của mọi người nên thôi.

Cơm nước xong xuôi cũng đã gần 10 giờ tối Giang Tuệ Nhã nói với Lâm Yên Nhiên

-" Cũng muộn rồi, hai đứa con về nhà không an toàn, hay là tối nay hai đứa ở lại đây đi. Bà đã kêu người dọn dẹp lại phòng giúp hai đứa rồi."

Lâm Yên Nhiên khó xử nói: -" Nhưng mà con..."

Thanh Tuyết Lan thấy có vẻ cô đang sợ cái gì đó bà liền nghĩ cô và anh có cái gì không ổn rồi.

-" Nhưng nhị cái gì nữa, đừng nói với mẹ hai đứa ngủ riêng đấy nhé."

Hai người bị nói trúng tim đen thì sợ hãi, người sợ nhất là Lâm Yên Nhiên, cô sợ ngủ chung với anh sẽ xảy ra chuyện gì cô không thể lường trước được, còn Doãn Trí Cường thì bình tĩnh hơn anh cũng chẳng để tâm gì cả.

Doãn Trí Cường nhìn Thanh Tuyết Lan nói:

-"Đâu có mẹ, hai bọn con vẫn ngủ chung mà. Vậy tối nay bọn con sẽ ngủ lại đây. Em thấy thế nào vợ!"

Doãn Trí Cường nhìn Lâm Yên Nhiên mà nhấn mạnh từ "vợ" khiến cô nổi hét cả da gà. Mặt cô cũng khó xử nhưng cũng đành gật đầu đồng ý.