Không Thể Đánh Mất Em

Chương 15: CHO TÔI LÍ DO ĐỂ SỢ?




Andrew lúc này lôi một bản báo cáo ra trước mặt rồi nói lên.

-" Thưa sếp, tiền mà chúng ta đầu tư vào phim "Nguyệt hoa" đã nhận được rồi ạ."

-" Ừ, anh chỉ cần chuyển cho tôi 70% còn 30% thì coi như là quà tôi tặng cho tất cả mọi người đã giúp đỡ tôi trong vòng 1 năm nay đi. Nhớ chia nhau đầy đủ nhé, đừng có hơn kém nhau một đồng chia đều vào đó. Andrew giúp tôi chia cho mọi người thay tôi nhé."

Tất cả mọi người trong công ty đều ngạc nhiên vì quyết định của cô. Tiền đầu tư phim chính là tiền của cô tự bỏ ra mà, sao cô lại chia cho bọn họ nữa mà lại còn 30% số tiền đó không ít đâu.

Giám đốc thiết kế nhìn vào màn hình nói.

-" Như vậy thì sao được, tiền đầu tư là do cô đầu tư chúng tôi không có đầu tư trong đó sao lại cho chúng tôi tiền được."

Lâm Yên Nhiên cười đáp lại ông, giám đốc thiết kế là người lớn tuổi nhất công ty.

-" Coi như là tiền này tôi thưởng cho mọi người đi. Thôi cứ làm vậy đi tan họp."

Lâm Yên Nhiên không nghe mọi người nói gì nữa mà kết thúc cuộc họp tại đây. Điện thoại bây giờ bắt đầu *ting* lên một tiếng. Lâm Yên Nhiên nhìn vào đây là thông báo tiền nhận được đầu tư phim, số tiền này có thể mua được 4 căn biệt thự trung tâm thành phố chứ đùa.

Lâm Yên Nhiên mở điện thoại ra bấm vào nhóm bạn gửi một tin nhắn.

"Trưa mai mọi người hẹn nhau ở quán ăn Phúc Sinh nhé, em có chuyện quan trọng muốn nhờ mọi người."

-[Muốn nhờ chuyên gì vậy] Phương Chu Ninh, Tô Á Hân và Dương Lạc Đồng cùng nhau nhắn.

-[Mai đến rồi biết, thôi nhé! Bây giờ mình đi ngủ đây. Bye mọi người, chúc mọi người ngủ ngon.] Icon thơm má.

[Ngủ ngon] Phương Chu Ninh, Tô Á Hân và Dương Lạc Đồng cùng nhau nhắn.

......

Bên ngoài cửa phòng Doãn Trí Cường nhìn vào trong phòng từ nãy đã thấy cô làm việc, anh không ngờ lúc cô làm việc lại nghiêm túc đến như thế mà lại còn quyết định nhanh nữa chứ, giống như cô là người có hai tính cách vậy Doãn Trí Cường nghe hiểu những gì họ nói mà tuy nói bằng tiếng Anh nhưng anh là người cũng đã từng đi du học 3 năm bên nước ngoài nên cũng phải biết tiếng Anh chứ.

Doãn Trí Cường còn nghe được là cô có người theo đuổi bên Đức anh nghe xong thì không hiểu trong lòng mình cảm thấy thế nào ấy, có chút ghen.

.............

Sáng hôm sau.

Quản gia Phương đã dọn xong bữa sáng, Doãn Trí Cường đã ngồi vào bàn ăn từ nãy. Lúc này Lâm Yên Nhiên mới bước xuống.

Quản gia Phương nhìn thấy Lâm Yên Nhiên xuống thì nở một nụ cười dịu dàng.



- "Thiếu phu nhân, tôi đã chuẩn bị đồ ăn sáng rồi cô ngồi vào ăn đi."

-" Vâng."

Lâm Yên Nhiên ngồi xuống đối diện Doãn Trí Cường. Anh thấy dì Phương đang lấy đồ ăn cho cô thì thở dài thốt ra một câu: -"Nhìn thấy mặt cô đúng là nuốt cơm không nổi mà."

Lâm Yên Nhiên tỏ vẻ mặt vẫn bình thản, cô không muốn sáng sớm lại phải đấu khẩu với anh như thế mà giờ anh lại muốn đấu khẩu với cô.

-" Nếu không nuốt nổi thì anh đứng lên đừng có ăn nữa, không muốn ăn cũng phải cho người ta ăn chứ."

-" Cô..."

Quản gia Phương thấy sáng sớm hai người lại đấu khẩu với nhau rồi làm bà rất chán, hôm qua hai người nói nhau to tiếng bà đều nghe hết và cảm thấy thương cho cô hơn.

-" Thôi hai người mau ăn sáng đi."

Doãn Trí Cường rất nể quản gia Phương vì bà gắn bó với anh từ bé tới giờ cô cũng thế.

-" À thiếu phu nhân hôm qua có người mang xe tới cho cô này, đây là chìa khoá."

Lâm Yên Nhiên nhận chìa khoá từ tay quản gia mà cười: -"Con cảm ơn."

Ăn sáng xong xuôi Lâm Yên Nhiên đứng lên, cô lên phòng thay một bộ quần áo chỉnh tề màu trắng, bộ này nhìn rất đơn giản nhưng nhìn cô mặc vào thì vô cùng sang trọng. Cô cầm lấy một cái túi xách hợp với bộ đồ, túi xách này là do Dương Lạc Đồng tặng cho cô lúc sinh nhật 20 tuổi khi cô ở bên Đức bọn họ đã đi đến đó để chúc mừng sinh nhật cô.

Vừa bước xuống nhà cô đã thấy có mấy ánh mắt nhìn mình rất chăm chú rồi, nhất là Doãn Trí Cường anh nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ.

-" Uầy, đây là em dâu sao."

Chỗ ghế sofa có một người đang đứng cạnh Doãn Trí Cường nhìn cô mà ngơ ngác. Anh ta đưa tay ra muốn bắt tay với cô, cô cũng như thế mà bắt tay anh.

-" Chào em dâu, nhìn em xinh hơn trong hình nhiều. "

-" Chào anh, anh là ai vậy?"

- "À, anh là Trương Nhất Phàm, trợ lý của tên Doãn Trí Cường."

- "À."

Quản gia Phương từ nãy tới giờ nhìn cô đắm đuối. Nhìn cô mặc một bộ đồ này vô cùng quý phái, phải nói là rất đẹp cô cao tầm 1m65 nên mặc bộ này rất tôn dáng của cô, lại còn đi một đôi giày cao gót tầm 5 phân nữa chứ. Nhìn vô cùng sang trọng, bà lấy điện thoại của mình ra chụp một tấm hình của Lâm Yên Nhiên gửi cho Doãn phu nhân.



Thanh Tuyết Lan nhận được ảnh quản gia gửi thì vô cùng thích thú.

[Con bé mặc bộ đồ này thật đẹp.]

Lâm Yên Nhiên thấy quản gia cứ nhìn mình thì nói: -"Dì Phương, sao dì cứ nhìn con mãi thế trên mặt con có dính cái gì à."

Quản gia Phương lúc này nghe cô gọi mình thì mới tỉnh: -"À không, con mặc bộ quần áo này thật đẹp, mà con trang điểm sao. Nhìn con bây giờ rất nghiêm luôn không giống như hôm qua nhẹ nhàng."

Lâm Yên Nhiên nghe bà nói vậy thì cười.

-" Vâng con có trang điểm một chút, con đi làm ngày nào cũng vậy mà dì không cần ngạc nhiên đâu vì từ giờ ngày nào con cũng như vậy cho dì ngắm đến chán luôn. Thôi con đi đây, à trưa nay con không về ăn cơm trưa đâu nhé dì không cần nấu cơm cho con đâu."

-" Được, thiếu phu nhân đi thong thả."

-" Em dâu đi thong thả."

-" Em cảm ơn anh, con đi đây."

Lâm Yên Nhiên qua bãi đỗ xe, cầm chìa khóa lên bấm mở khoá tiếng * tít * được kêu lên. Cô ngạc nhiên vì chiếc xe này, đây không phải là xe của cô hay đi mà là một chiếc xe mới cùng hãng BMW nhưng mà chiếc xe này là chiếc xe mới ra gần đây cô đoán là ba mình đã mua chiếc xe này cho cô đây mà, chỉ có ông mới giám tự ý đổi xe của cô mà thôi.

Lâm Yên Nhiên cũng mở của xe mà ngồi lên lái chiếc xe mà rời khỏi biệt thự tới công ty.

Trong nhà Doãn Trí Cường và Trương Nhất Phàm nhìn cô lái xe mà rời khỏi biệt thự. Trương Nhất Phàm thấy vậy cảm thấy cô rất ngầu, tự mình lái chiếc xe BMW phiên bản mới nhất ra khỏi nhà còn ăn mặc vô cùng đẹp, khuôn mặt thì xinh đẹp không phải nói rồi hết nước chấm.

-" Cậu như vậy không sợ có người khác tán em dâu sao."

Doãn Trí Cường bình thản trả lời: -"Cho tôi một lí do để sợ đi."

Trương Nhất Phàm không ngại mà trả lời.

-" Đơn giản vì cô ấy xinh đẹp, giàu có. Những người như thế này có rất nhiều người đàn ông ngoài kia để mắt tới đấy. Cậu đúng là may mắn mà."

Doãn Trí Cường nghe cậu ta nói vậy thì suy nghĩ cũng đúng những người phụ nữ như vậy thì có rất nhiều người đàn ông ngoài kia để mắt tới.

-" Thôi đi đến công ty hôm nay còn có một cuộc họp quan trọng nữa đấy. "

Doãn Trí Cường bước ra đến cửa không thấy Trương Nhất Phàm đi theo liền tức giận.

-" Cậu có đi không? Hay là muốn tôi trừ lương của cậu bây giờ."

Trương Nhất Phàm nghe đến lương thì vội vàng đi theo, anh ta sợ tiền lương của mình bị giảm lúc đó chỉ có ăn mì tôm mà thôi.