Không Thể Đánh Mất Em

Chương 13: GẶP MẶT CON GÁI CÔ




Vừa mới bước vào trong nhà trẻ thì bọn trẻ nhìn thấy cô thì chạy tới ôm chầm lấy chân cô, Doãn Trí Cường thấy ở đây nhiều trẻ em như vậy thì rất ngạc nhiên.

-" Dì Nhiên, dì tới thăm bọn con ạ."

Lâm Yên Nhiên ngồi xuống cười mà xoa đầu bọn trẻ: -"Đúng rồi, dì tới thăm các con, các con có nhớ dì không?"

Bọn trẻ đồng thanh trả lời -"Có ạ, bọn con rất nhớ dì"

-" Nhìn xem dì có mang cái gì cho các con này."

Lâm Yên Nhiên lấy đống bánh kẹo, quần áo rồi đồ chơi cho bọn trẻ. Nhìn bọn chúng vui vẻ thì cô cười lên trong lòng cô cảm thấy rất vui.

-" Em đến rồi đấy à. "

-" Vâng em vừa mới tới thôi. Hân Hân với Đồng Đồng đâu rồi."

- "Bọn mình đây."

Từ trong nhà hai cô gái bước ra trên tay mỗi người đều ẵm một đứa trẻ trông rất vui.

-" Anh Trí Cường, anh cũng tới đây sao?"

Dương Lạc Đồng nhìn thấy Doãn Trí Cường đang đứng ở đây thì ngạc nhiên. Doãn Trí Cường nghe thấy Dương Lạc Đồng hỏi mình thì cũng trả lời: -"Ừ anh đưa Yên Nhiên tới."

- "Uầy hai vợ chồng các người tình cảm thật nha." Tô Á Hân nhìn Doãn Trí Cường nói

Lúc này bé Phương Trân An đang chơi cùng các bạn thấy Lâm Yên Nhiên đến thì chạy tới mà ôm cô.

-" Mẹ Nhiên, mẹ đến rồi. Hôm nay con được cô giáo Diệp khen đấy mẹ ạ."

Cô bé hồn nhiên khoe với Lâm Yên Nhiên. Cô cười rồi hôn vào má con bé một cái.

-" Con của mẹ Nhiên giỏi lắm mẹ thưởng cho con một cái kẹo này."

-" Con cảm ơn mẹ."

Phương Trân An thơm vào má cô một cái, rồi lấy viên kẹo nhanh chóng bóc cho vào mồm. Cô bé rất thích ăn kẹo nhưng vì dì và ba người mẹ của mình cấm hạn chế không cho ăn nên cô bé đành nghe lời.

Doãn Trí Cường đứng ngơ ngác khi nghe thấy con bé gọi cô là "mẹ" mà anh nhìn đoán con bé cũng tầm 3-4 tuổi. Mà cô năm nay mới có 20 tuổi làm sao mà có con được.

Phương Trân An lúc này mới để ý tới người đàn ông cao lớn có khuôn mặt điển trai đứng trước mặt.

-" Mẹ Nhiên ơi chú này là ai vậy ạ. Sao chú lại ở đây?"

Lâm Yên Nhiên không ngại gì mà trả lời con bé: -"Chú này là chú Doãn Trí Cường, chồng của mẹ. Con cứ gọi chú ấy là chú Trí Cường là được. Rõ chưa."

-" Dạ con biết rồi."



Tô Á Hân nghe Lâm Yên Nhiên nói con bé phải gọi Trí Cường là chú thì thấy khó hiểu nhưng cũng thôi.

Phương Trân An con bé lễ phép đi tới chỗ Doãn Trí Cường mà chào hỏi.

-" Con chào chú Trí Cường, con tên là Phương Trân An là con của mẹ Nhiên, mẹ Đồng và mẹ Hân và cháu gái của dì Phương Chu Ninh ạ."

Doãn Trí Cường bây giờ cũng thân thiện nói giọng nhẹ nhàng với cô bé: -"Chào con."

Lâm Yên Nhiên lúc này đi tới chỗ Doãn Trí Cường nói với anh:

- "Anh về trước đi không phải bây giờ anh đang bận việc ở công ty sao, anh cứ đi về đi tối 3 người họ sẽ chở em về."

- "Ừm"

Doãn Trí Cường thấy như vậy cũng mở cửa xe ngồi lên rồi khởi động máy rời khỏi đây. Doãn Trí Cường gọi cho ba người bạn thân của mình đến quán bar và nhắn tin cho La Thanh Ân.

"Xin lỗi em, hôm nay anh bận một số việc không chở em đi ăn được, hôm khác anh sẽ bù cho em nhé."

La Thanh Ân cũng nhanh chóng trả lời.

[ Vâng, anh bận thì cứ làm đi, em không để ý đâu.] tin nhắn đã được gửi.

Bên kia sắc mặt cô ta nhăn lại giận dữ, đôi mắt bây giờ chỉ toàn sự căm ghét.

-" Cô là ai mà dám cướp anh Cường của tôi chứ, lấy cái tư cách gì mà làm thiếu phu nhân nhà họ Doãn chứ. Nhất định tôi sẽ lấy lại chức danh thiếu phu nhân nhà họ Doãn là của tôi!"

.......................

Tại trại trẻ mồ côi Lâm Yên Nhiên cùng đám bạn của mình ngồi nói chuyện vui vẻ hai cùng chơi với đám trẻ con. Các bé trong trẻ mồ côi rất thích cô, vì cô đối với chúng nó rất tốt, trại trẻ mồ côi này được Lâm Yên Nhiên, Phương Chu Ninh, Dương Lạc Đồng và Tô Á Hân cùng với Phương Nguyệt(đã mất) mở từ 4năm trước. Lúc Lâm Yên Nhiên đi nước ngoài 5 năm thì cô cũng có về thăm bọn trẻ vài lần nhưng không về nhà. Nơi đây có tận 28 trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi, đứa lớn nhất là được 5 tuổi còn lại là những bé mới 1-2 tuổi thôi.

-" Hôm qua tân hôn thế nào?"

Tô Á Hân nhìn Lâm Yên Nhiên cười nham hiểm.

Lâm Yên Nhiên thấy ánh mắt đó thì cười, cô cũng chả giấu gì: -"Hôm qua anh ấy không về, về mình không làm gì hết. Anh ấy nói là anh ấy uống rượu với anh Triết Minh nên ngủ quên, nhưng mình biết anh ấy không hề ở đó mà đi tìm bạn gái anh ấy ngủ qua đêm."

Ba người họ nghe vậy mà bất ngờ.

Dương Lạc Đồng nhìn cô mà hỏi: -"Sao cậu biết anh ấy ở nhà cô ta."

Lâm Yên Nhiên hồn nhiên trả lời.

-" Giác quan của mình cảm nhận được, nếu anh ấy tối qua uống rượu mà say quá ngủ quên thì sáng nay về phải có mùi rượu chứ nhưng không sáng nay người anh ấy lại có một mùi nước hoa của nữ và có dấu hôn ở cổ anh ấy nên mìn đoán vậy."

Dương Lạc Đồng, Phương Chu Ninh và Tô Á Hân bất ngờ vì sự phán đoán của cô. Lâm Yên Nhiên là một người rất nhạy bén nên không có gì qua mắt được cô, chỉ là cô có muốn tìm hiểu hay không thôi.

-" Vậy em tính như thế nào khi chồng mình còn qua lại với người yêu của anh ta, và nếu một ngày cô ta gây khó cho em thì sao?"



-" Đương nhiên là diễn theo rồi, còn cô ấy muốn gây khó dễ thì cứ thử, em chẳng sợ cái gì cả."

Tô Á Hân cầm lấy tay Lâm Yên Nhiên lên mà cảm thấy cô là một người rất mạnh mẽ.

-" Cậu yên tâm có bọn mình ở đây bọn mình sẽ giúp anh ấy hiểu được lòng tốt của cậu, và sẽ không để con nhân tình đấy động vào cậu đâu. Cậu biết bọn mình là ai mà."

Lâm Yên Nhiên ôm lấy ba người bạn của mình: -"Cảm ơn mọi người nhiều lắm."

- " Không có gì tụi mình là gia đình của nhau mà."

Ở lại chơi cùng bọn trẻ cũng khá lâu Lâm Yên Nhiên cùng ba người bạn cũng phải về, trại trẻ mồ côi này thì bọn họ có thuê hơn 10 người chăm cho bọn trẻ và dạy bọn nó học nên bốn người rất yên tâm.

Ngồi vào chiếc xe Mercedes màu đen của Dương Lạc Đồng. Chiếc xe này là quà xinh nhật thứ 20 của mình do cha cô tặng, nên chiếc xe này là chiếc xe Dương Lạc Đồng hay đi nhất kể cả đi dự tiệc cũng đi chiếc xe này.

.............

Tại quán bar Night Club, phòng VIP Doãn Trí Cường, Tống Duệ Phong, Cao Hắc Trạch cùng với Vương Triết Minh vô cùng yên tĩnh khác với khung cảnh sôi động bên ngoài.

Từ hôm qua đến giờ chuyện Doãn Trí Cường kết hôn với Lâm Yên Nhiên ầm ĩ trên mạng xã hội, không ai là không biết.

Nhìn vào Doãn Trí Cường, Tống Duệ Phong đưa ly rượu lên miệng uống một ngụm thong thả nói.

-" Sao, hôm qua tân hôn có vui không? Hay lại bị con bé cho ngủ sofa nên hôm nay lại gọi bọn tôi đến nơi này."

- "Nhàm chán."

Doãn Trí Cường thốt ra một câu nói làm cho ai cũng giật mình, lúc này Vương Triết Minh cười phá lên: -"haha đúng rồi, chắc lại bị vợ cho ngủ sofa đây mà."

Doãn Trí Cường liếc một cái làm cho Vương Triết Minh không thể cười lên được, anh xoay mắt nhìn Cao Hắc Trạch.

- "Hắc Trạch cậu có biết Lâm Yên Nhiên, Á Hân và Lạc Đồng có con nuôi không? "

Vương Triết Minh kinh ngạc:

-"Gì chứ? Bọn họ có con nuôi?"

-"Cậu ngạc nhiên cái gì chứ? Đương nhiên là biết rồi con bé tên là Phương Trân An năm nay mới hơn 3 tuổi thôi, nhưng tôi không biết Yên Nhiên cũng làm mẹ nuôi của con bé. Tôi chỉ biết Đồng Đồng nhà tôi làm mẹ nuôi của con bé thôi, một lần cô ấy đón con bé về nhà tôi chơi mà. Con bé rất dễ thương, con bé còn gọi tôi là ba nữa chứ. Trời ơi! Tôi thấy thật hạnh phúc. Tôi ước gì mình cũng có một đứa con do Đồng Đồng sinh cho tôi lúc đó còn vui gấp bội lần đấy chứ."

Lời nói của Cao Hắc Trạch cũng làm tất cả mọi người ở đây bất ngờ không kém, người bất ngờ nhất chính là Doãn Trí Cường, vì con bé gọi mình là "chú" mà lại là do Lâm Yên Nhiên kêu con bé gọi nữa chứ.

Doãn Trí Cường nhấp một hớp rượu thả lỏng nói.

-"Thế cha mẹ ruột của con bé là ai vậy?"

-" Cái này tôi không biết, nhiều lần tôi hỏi Đồng Đồng nhưng cô ấy không nói là giận tôi ấy, nên tôi cũng chẳng hỏi nữa."

Không nói ba mẹ ruột con bé là ai, Doãn Trí Cường cảm thấy rất tò mò và xen lẫn bực bội.