Không Thể Đánh Mất Em

Chương 1: TRỞ VỀ NƯỚC




Ở Đức lúc 00 giờ 17phút.

Trên giường có một cô gái đang nằm ngủ rất ngon lành. Cô có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp với nước da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng, lông mi dài đang say giấc nồng thì một tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho cô phải giật mình tỉnh dậy.

Cô nhìn vào điện thoại thì thấy dòng chữ"gấu ba" gọi. Cô nghe máy với giọng nói còn ngái ngủ.

" Alo con nghe đây ba. Ba biết bây giờ bên Đức đang là 12 giờ khuya mà sao gọi con. "

Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời:

[ Ba đặt vé máy bay cho con về nước rồi đấy dậy đi giờ bay bắt đầu vào 2 giờ. Mau chóng về nước cho ba.]

Cô nghe thấy chữ "về nước" thì tỉnh cả ngủ.

" Sao ạ, sao ba không báo trước cho con biết. Mà về gấp cho chuyện gì không?"

-[Báo cho cô biết trước thì cô có chịu về không. Không nói nhiều mau về đi, chuyện công ty bên đấy ba lo rồi. Con không cần lấy lí do đấy mà không về đâu.]

" Ơ kìa ba..... Tút tút...tút"

Cô chưa nói hết câu thì ba cô đã tắt máy. Cô cũng không cãi lại được liền đứng dậy khỏi giường vệ sinh cá nhân rồi xách vali ra khỏi nhà.

15 phút sau cô đến sân bay quốc tế, mọi ánh nhìn đều nhìn chằm chằm vào cô vì cô quá xinh đẹp, có người còn lấy điện thoại ra chụp, có người thì cứ nhìn cô không rời, vì cô quá xinh đẹp làm cả sân bay phải xúm lại ngắm nhìn nhan sắc này. Cô mặc một bộ đồ của hãng thời trang nổi tiếng rất phù hợp với cô.

Cô ra quầy lấy vé máy bay, các nhân viên phải ngắm nhìn một lúc thì mới tỉnh lại. Nhân viên nhìn thấy nét mặt của cô là nét mặt người Châu Á nên họ đã nói tiếng Anh. Trình độ tiếng Anh của cô rất tốt IELTS 8., cô cũng đáp lại.

-Xin chào, bạn cần gì vậy ạ.

-Tôi muốn lấy vé máy bay. Đây là thông tin của tôi.

Cô đưa tấm hộ chiếu của mình cho tiếp viên. Tiếp viên soát một lúc thấy tên.

Nhân viên kiểm tra thông tin của cô xong thì đưa cho cô một vé máy bay hạng thương gia,. Cô cầm lấy rồi bước vào phòng chờ.

Lúc cô đi mấy tiếp viên nhìn nhau mà nói với nhau:

- Trời ạ, cô ấy xinh thật đấy. Nhìn như người nổi tiếng vậy.

- Còn đẹp hơn người nổi tiếng í. Nét đẹp này rất tự nhiên và sắc sảo.

..............

..............



...............

Tại phòng chờ.

Lâm Yên Nhiên lấy điện thoại ra nhắn tin trong nhóm bạn thân của mình. Trong nhóm gồm có Tô Á Hân, Dương Lạc Đồng và Phương Chu Ninh ba cô đều là bạn thân của Lâm Yên Nhiên.

- Mình chuẩn bị về nước rồi

Không nhanh không chậm mấy người bạn của cô cũng trả lời.

- [ Sao về sớm vậy, không phải là mấy năm nữa cậu mới về sao?] Dương Lạc Đồng nhắn

- Do ba mình gọi về.

- [ Vậy thì tối nay gặp nhau nhá.] Phương Chu Ninh và Tô Á Hân nhắn.

- Ok

Lâm Yên Nhiên tắt điện thoại rồi lên máy bay ngồi vào ghế cô nghĩ tại sao ba lại gọi cô về gấp như vậy nhỉ. Cô cũng không nghĩ nữa liền nhắm mắt ngủ một giấc.

Đúng cô là Lâm Yên Nhiên là con gái duy nhất của Lâm gia, sau này cô chính là người thừa kế tập đoàn của gia đình và một hãng thời trang nổi tiếng. Cô là một nhà thiết kế thời trang nhưng cô không bao giờ lộ mặt trước công chúng cả. Cô sang Đức du học để lấy bằng tiến sĩ. Năm 18 tuổi cô đã lấy được bằng tiến sĩ và cô đã về công ty thời trang YN của gia đình cô. Công ty này do ông nội và ba cô sáng lập ra vào cũng gần 40năm, lúc trước nó tên là Vũ Trang nhưng đã đổi vào 15 năm trước rồi. YN là Yên Nhiên ba cô muốn công ty này là do cô điều hành. Thế là hơn 1 năm cô điều hành công ty cổ phiếu đã tăng lên 68% do cô điều hành. Còn công ty trong nước là công ty Lâm Thị do ba cô làm Chủ Tịch, công ty này ba cô cũng muốn giao cho cô nhưng cô chưa muốn nhận nó vội vì cô còn quá trẻ cô chưa muốn có một chức vụ cao quá khi chưa ai thấy năng lực thực sự của mình.

.....................

Suốt 11 tiếng bay. Lâm Yên Nhiên bước ra khỏi sân bay rồi bắt một chiếc taxi chở cô về nhà. Suốt quãng thời gian đi cô cứ suy nghĩ vì sao ba cứ gọi mình gấp như vậy nhỉ.

25phút sau taxi dừng tại một căn biệt thự to chà bá. Căn biệt thư này có tông màu là trắng đen, nhìn rất sang trọng và quý phái.

Cô đưa tiền xe cho tài xế xong bước vào nhà, quản gia Phúc thấy cô thì chạy ra đón cô vào nhà.

-"Tiểu thư cô về rồi, cô đi bằng cái gì về vậy."

Cô lễ phép đáp: "Dạ, con bắt taxi về."

Lúc này mẹ của cô Trần Diệp Trang ra nhìn thấy con gái thì tươi cười ôm trầm lấy cô.

-" Mẹ, con nhớ mẹ lắm!"

-" Mẹ cũng nhớ con. Vào nhà đi mọi người đang chờ con trong nhà đấy."

Lâm Yên Nhiên theo mẹ bước vào nhà, thấy ông bà nội và ba cô đang ngồi ở ghế nói chuyện với gia đình nhà họ Doãn.

Lâm Yên Nhiên cúi đầu lễ phép chào.



-" Con chào cả nhà, con mới mới về."

Ông bà nội nhìn thấy cô cháu gái này về thì mồm nói tay thì chỉ là ra đây ngồi với ông. Cô cũng ra ngồi cạnh ông bà.

-" Con về sao mà không nói với ông lấy xe ra đón. Con có mệt không?"

-" Dạ con đi taxi về mà ông. Con không mệt."

Lâm Yên Nhiên lúc này quay sang nhìn nhà họ Doãn rồi cúi chào hỏi.

-" Con chào ông bà nội Doãn, con chào bác Hùng, con chào dì Tuyết Lan."

-" Chào con, con bé này 5 năm không gặp thôi mà ngày càng xinh đẹp, bây giờ lại tài giỏi nữa chứ."

-" Con cảm ơn. Mà Y Vân và anh Trí Cường không tới sao dì?"

Thanh Tuyết Lan là bạn thân của mẹ cô, nên ngày bé cô rất được bà cưng chiều.

Thanh Tuyết Lan nhìn Lâm Yên Nhiên mà cười. Bà rất thích cô, từ ngày bé bà đã ở gần cô rồi tính ra cô và con trai bà là thanh mai trúc mã từ ngày bé đấy. Nhà họ Doãn coi cô như con gái ruột của mình vậy.

-" Hai bọn nó chắc đang đến đấy. "

Nói chuyện một lúc thì ngoài cửa xuất hiện một nam một nữ cầm túi đồ trên tay. Không ai khác đó chính là Doãn Y Vân cháu gái duy nhất của Doãn gia và Doãn Trí Cường người cháu trai duy nhất và là người thừa kế công ty truyền thông Thịnh Phát và đang là CEO công ty Doãn Thị về mặt bất động sản.

Doãn Trí Cường bước lại gần tới chỗ người lớn, anh có một khuôn mặt tuấn tú rất soái, chiều cao tầm 1m85, nước da màu đồng khỏe khoắn làm cho ai nhìn cũng phải muốn lấy anh làm chồng.

-" Con chào cả nhà con mới tới."

-" Sao bọn con đến muộn vậy?"

Doãn Y Vân lúc này nhăn mặt khó chịu nhìn mẹ mình, mà mồm cứ chu lên nói.

-" Cũng không phải tại ba mẹ bắt anh em tụi con mang nhiều đồ như vậy sao?"

Lâm Yên Nhiên nhìn thấy Y Vân như vậy thì cười lên rồi chạy ra chỗ Y Vân cầm hộ đồ trên tay cô bé. Y Vân cũng chỉ nhỏ hơn cô có 1 tuổi thôi, nên hai người rất thân thiết với nhau. Nhìn nhỏ tuổi vậy thôi nhưng con bé sắp lấy được bằng đại học rồi.

-" Đưa chị cầm phụ cho, em đừng có giận dì Tuyết Lan nữa ha."

Y Vân nghe được câu nói này thì cười tươi đưa đồ cho Yên Nhiên cầm hộ.

Cả ba người ngồi xuống ghế, nói chuyện thì Y Vân quay sang ôm lấy Yên Nhiên rồi mè nheo nói.

-"Chị Nhiên chị về rồi, có biết là em nhớ chị lắm không? Mà sao năm đó chị đi mà không nói cho em biết đi tận 5 năm trời em nhớ chị lắm."