Sau khi Tô Hiểu Manh vui vẻ rời đi, Tống Bắc Thần liền gạt mọi thứ trên mặt bàn xuống đất.
Nhớ tới một màn nước mắt đầm đìa vừa rồi của Tống Vân Tịch, hắn siết chặt nắm tay, hung hăng đấm một quyền lên bàn.
Cuối cùng, sự tức giận trên gương mặt hắn cũng hòa hoãn đi đôi chút. Hắn gọi điện thoại tới cho trợ lý Trương Phi: "Bệnh mà con trai của Tống Vân Tịch mắc phải là gì?"
Trương Phi nhận thấy giọng điệu của hắn không vui, liên tục gật đầu: "Dạ, là... Bệnh bạch cầu. Hai vợ chồng Tống Vân Tịch và Nghiêm Diệc Sâm, đang tìm người có tủy phù hợp để có thể cấy ghép."
Tống Bắc Thần dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Một lúc sau, hắn mở to mắt, trong con ngươi hiện lên tơ máu: "An bài người đi tìm người có tủy phù hợp."
Trương Phi cũng không dám hỏi nhiều đành phải gật đầu: "Dạ!"
Lúc Trương Phi đang định tắt máy thì thanh âm trầm thấp của Tống Bắc Thần lại lần nữa vang lên: "Đừng cho những người khác biết!"
"Rõ!"
Mày kiếm Tống Bắc Thần nhíu chặt, trong mắt là một mảnh cảm xúc lẫn lộn.
Cuối cùng, hắn lại nhắm mắt lại.
Con mẹ nó Tống Vân Tịch, cô thật có bản lĩnh!
Rõ ràng hắn hận không thể cho cô chết, nhưng lại không đành lòng nhìn thấy cô ấy khóc?
Tống Vân Tịch và Nghiêm Diệc Sâm thuê một căn phòng ở gần bệnh viện, hai người thay phiên nhau đi chăm sóc con trai.
Nghiêm Diệc Sâm đã dùng hết toàn bộ tài lực để tìm kiếm những người hảo tâm có tủy phù hợp để quyên tặng cho con trai bọn họ nhưng vẫn không có kết quả.
Nhìn cậu con trai bốn tuổi, sắc mặt tiều tụy, cơ thể gầy rộc, Tống Vân Tịch chỉ biết im lặng khóc thầm mỗi đêm. Vì thế mà cả người cô cũng gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương.
Nhưng cô vẫn không đi cầu xin Tống Bắc Thần.
Một tháng sau, bác sĩ gọi hai vợ chồng bọn họ ra nói chuyện.
Bác sĩ Vương đi thẳng vào vấn đề chính: "Nghiêm tiên sinh, Nghiêm phu nhân, bệnh tình của con trai hai vị có thể dùng thuốc để khống chế. Nhưng lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được tủy thích hợp, tôi kiến nghị Nghiêm phu nhân nên đẻ thêm một đứa con nữa, dùng máu ở cuống rốn giữa cô và người con thứ hai để cứu cậu bé kia. Như vậy, tỷ lệ chữa khỏi bệnh sẽ càng cao hơn."
Nghiêm Diệc Sâm thoáng nhìn qua Tống Vân Tịch đang ngẩn ngơ, thấp giọng hỏi: "Bác sĩ, có cần nhất thiết phải cùng cha, cùng mẹ với Hướng Nam mới được không?"
Bác sĩ Vương gật đầu; "Cùng cha cùng mẹ thì tỷ lệ thành công sẽ càng cao! Không nên là cùng cha khác mẹ hoặc cùng mẹ khác cha."
Từ văn phòng bác sĩ đi ra, Tống Vân Tịch vẫn luôn ở trạng thái mờ mịt, không nói một lời, nhưng cặp mắt đau xót kia lại khiến người khác không thể không chú ý tới.
Nghiêm Diệc Sâm gắt gao cầm chặt tay cô: "Vân Tịch, vì con, đi tìm hắn đi! Mặc kệ giữa hai người có khó khăn gì, có thâm cừu đại hận gì thì cũng đều không quan trọng bằng con!"
Nghe vậy, nước mắt Tống Vân Tịch liền chảy xuống từng dòng.
Cô ngước mắt nhìn Nghiêm Diệc Sâm đang cổ vũ mình, cuối cùng cô cũng gật mạnh đầu: "Được, em đi!"
Việc con trai bị bệnh, Tống Vân Tịch không nói cho ba mẹ, cô làm bộ như không có việc gì, trở về Tống gia, tự mình làm một bàn ăn.
Ông Tống, bà Tống tâm tình tốt nên cũng gọi Tống Bắc Thần về nhà ăn cơm.
Trên bàn ăn, Tống Bắc Thần vẫn duy một gương mặt tuấn tú lạnh băng, ngoại trừ phải trả lời câu hỏi của ba mẹ ra thì hắn dường như không nói thêm một lời nào nữa.
Tống Vân Tịch lén nhìn gương mặt hắn, trái tim đập bùm bụp bùm bụp từng hồi.
Sau khi ăn xong, Tống Bắc Thần lại muốn nhanh chóng rời đi nhưng Tống Vân Tịch kịp thời đứng dậy giữ chặt cánh tay hắn, cười nói: "Bắc Thần, chị có chuyện muốn nói với em."
Nói xong, cô liền đưa hai tấm vé xem phim cho ba mẹ: "Ba mẹ, đây là bộ phim điện ảnh mà hai người thích xem nhất, hai người mau đi xem đi, con và em có công chuyện cần bàn."
Nhìn sắc mặt nôn nóng của Tống vân tịch, con ngươi Tống Bắc Thần híp lại, tuy không nói lời nào nhưng vẫn ngồi xuống ghế.
Sau khi ba mẹ rời đi, Tống Vân Tịch nhanh chóng khóa cửa lại.
Nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế hút thuốc, Tống Vân Tịch hít sâu một hơi, cất bước đi tới, sau đó trực tiếp ngồi lên đùi hắn. "Bắc Thần, muốn tôi đi!"