Sắc mặt Tống Vân Tịch trắng bệch, cuống quít quay đầu lại nhìn.
Nghiêm Diệc Sâm miễn cưỡng mỉm cười với cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn Hướng Nam, thở dài: "Anh biết tại sao em lại không cho con gặp hắn, bởi vì Hướng Nam quá giống hắn!"
Những người từng gặp Hướng Nam đều nói Hướng Nam không giống hắn và Vân Tịch.
Nhưng từ lúc nhìn thấy Tống Bắc Thần, Nghiêm Diệc Sâm liền hiểu ra mọi chuyện.
Hai người này quá giống nhau!
Mặc dù là cháu trai trông giống cậu cũng là hiện tượng di truyền bình thường, nhưng... Tống Bắc Thần không phải cậu ruột của Hướng Nam. Chỉ còn một khả năng, Tống Bắc Thần chính là ba ruột của Hướng Nam.
Tống Vân Tịch trầm mặc một hồi rồi cắn môi nói: "Diệc Sâm, thực xin lỗi... Năm đó, lúc em phát hiện ra mình mang thai con của Bắc Thần, em lại không nỡ phá thai, nhưng nếu bị mọi người biết đây là con của Bắc Thần, nhất định bọn em sẽ phải gánh trên người tai tiếng cái loạn luân này... Em thì không sao cả, nhưng em sợ làm ảnh hưởng đến tương lai của Bắc Thần."
Nghiêm Diệc Sâm cầm bàn tay run rẩy của cô, ôn nhu nói: "Không sao! Em không cần phải xin lỗi anh, anh đã nói rồi, nếu chúng ta đã lựa chọn cách này để ở bên nhau thì anh sẽ không hỏi quá khứ của em."
Tống Vân Tịch cảm kích gật đầu: "Cảm ơn anh, Diệc Sâm."
Nghiêm Diệc Sâm cong môi cười, dịu dàng kéo cô dậy: "Đi! Chúng ta đi chụp xquang tủy! Bác sĩ nói, con trai chúng ta mắc bệnh bạch cầu mãn tính, chỉ cần vừa điều trị bằng phương pháp hóa trị, vừa tìm được loại cốt tủy tương xứng, thích hợp để tiến hành cấy ghép tủy là có thể trị hết bệnh.
Cảnh Nghiêm Diệc Sâm ôm bả vai Tống Vân Tịch, hai người thân mật rời đi lại lọt vào trong mắt Tống Bắc Thần.
Ánh mắt hắn hung ác nham hiểm, hận không thể chặt đầu bọn họ!
"Bịch!"
Tống Bắc Thần đấm một mạnh vào tường, bất thình lình, trên tường lưu lại một vệt máu loang lổ.
Hắn thăm Tô Hiểu Manh xong, vẫn muốn đi xem xem đứa cháu trai ngoại của mình mắc bệnh gì.
Không ngờ, vừa quay lại đã nhìn thấy cảnh hai người bọn họ ân ân ái ái.
Con trai của bọn họ mắc bệnh thì có liên quan gì đến hắn?
Cho dù đây là bệnh viện của hắn, cho dù cả cái thành phố này cũng đều do hắn làm chủ thì sao chứ?
Rốt cuộc thì đứa bé cũng không phải con trai của hắn!
Càng nghĩ càng giận, Tống Bắc Thần cắn răng, căm giận rời đi.
Hắn không phát hiện ra, Tô Hiểu Manh lại đi theo hắn tới đây. Tất cả những chuyện vừa xảy ra đều lọt vào mắt của cô ta.
Nhìn vết máu loang lổ ở trên tường, Tô Hiểu Manh nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tống Vân Tịch, cô thật là đê tiện! Đã nhiều năm như vậy rồi, thế làm cô vẫn có thể khiến cho anh Thần không quên được cô! Chờ đó, tôi nhất định sẽ khiến cô không được chết tử tế!"
Tống Vân Tịch và Nghiêm Diệc Sâm dẫn Nghiêm Hướng Nam đi kiểm tra cốt tủy.
Đáng tiếc, bác sĩ lại nói hai người bọn họ đều không hợp với Hướng Nam.
"Bác sĩ, có nhầm lẫn gì không? Tôi là mẹ đẻ của Hướng Nam, sao lại không hợp với Hướng Nam được?" Tống Vân Tịch nắm lấy cánh tay của bác sĩ, gấp gáp nói.
Nghiêm Diệc Sâm cũng nôn nóng hỏi: "Không phải có kho tủy sao? Chẳng lẽ cũng không có khả năng ghép thành công?"
Bác sĩ nhìn hai vợ chồng bọn họ, do dự một chút rồi nói: "Nếu tôi không đoán sai thì chắc hẳn Nghiêm tiên sinh không phải là ba ruột của cậu bé kia? Không chỉ có tủy không giống mà ngay cả nhóm máu cũng không hợp. Nghiêm phu nhân, nếu muốn mau chóng trị khỏi bệnh cho con trai cô thì cô hãy đi tìm ba ruột của cậu bé đi!"
Bác sĩ nói xong thì rời khỏi phòng bệnh.
Tống Vân Tịch khiếp sợ, hai chân theo bản năng lui về phía sau vài bước, suýt chút nữa thì té ngã, cũng may Nghiêm Diệc Sâm kịp thời đỡ lấy cô: "Vân Tịch, vì Hướng Nam, đi tìm hắn đi."
Tống Vân Tịch rũ mắt. Chẳng lẽ, thực sự phải đi đến bước đường cùng này sao?
"Nếu em cảm thấy khó có thể mở miệng, anh sẽ đi tìm hắn!" Nghiêm Diệc Sâm kiến nghị.
Tống Vân Tịch vội vàng lắc đầu: "Không! Vẫn là để em đi thì hơn! Em đi tìm hắn! Chỉ lấy chút tủy thôi mà, nhất định hắn sẽ đồng ý!"