Tô Hiểu Manh mặc một bộ váy cưới trắng như tuyết, tóc dài xoăn thành từng lọn sóng nhỏ, xõa đến ngang eo. Khi nhìn thấy bộ dáng sướt mướt của Tống Vân Tịch, cô ta liền biến đổi sắc mặt.
Cô hùng hổ đi tới, không đợi người đàn ông mở miệng nói, đã cho Tống Vân Tịch một cái tát trời giáng!
Bốp. Tống Vân Tịch bị tát đến nỗi đầu quay sang một bên, trên gương mặt trắng nõn bỗng hiện lên 5 ngón tay đỏ ửng.
"Tống Vân Tịch, cô thật đê tiện!" Nói xong, Tô Hiểu Manh vẫn chưa hết giận, giơ tay định tát Tống Vân Tịch thêm cái nữa.
"Cô làm cái gì vậy?"
Tống Vân Tịch đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý ăn thêm một cái tát nữa, nhưng cô lịa không cảm thấy đau như trong tưởng tượng. Cô ngước mắt nhìn người đang ông tuấn tú đang giữu chặt cổ tay của Tô Hiểu Manh.
Tô Hiểu Manh kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt mình. "Bắc Thần, hôm nay là ngày cưới của chúng ta. Vậy mà người phụ nữ đê tiện này lại chạy tới phá rối hôn lễ của chúng ta, em dạy dỗ cô ta một chút, chẳng lẽ không đúng sao?"
Hắn dường như không nghe thấy lời nói của Tô Hiểu Manh, ánh mắt phức tạp, mờ mịt nhìn cô, rồi hỏi: "Tống Vân Tịch, cô nghĩ sao?"
Cô có chút chưa tiêu hóa được lời nói của hắn. Tống Bắc Thần không kiên nhẫn, nói thêm một lần nữa:"Cô chỉ cần nói cho tôi biết suy nghĩ của cô!"
Suy nghĩ... của cô sao?
Tống Vân Tịch cúi đầu, ngón tay nắm chặt đâm sâu vào da thịt. Hiện giờ ba mẹ, trưởng bối, khách khứa đều ở đây, ngay cả truyền thông cũng ở đây...
Chẳng lẽ cô nói một câu đừng kết hôn, cô không muốn hắn kết hôn thì hắn sẽ hoàn toàn không đến hậu quả mà ngừng lễ cưới lại sao?
Nếu đổi lại là 5 năm trước, nàng sẽ tin người thiếu niên kiêu ngạo, ngang ngạnh này.
Nhưng hôm nay, hắn đã sớm hận cô đến thấu xương, sao có thể vì cô mà chống lại cả thế giới?
Cô che dấu ánh mắt chờ mong của bản thân, gian nan nói với hắn: "Tôi chỉ muốn một đứa bé, trừ chuyện đó ra thì tôi sẽ không cần cậu làm cái gì nữa."
Chỉ cần một đứa bé... Không cần hắn làm cái gì nữa!
Hay cho một cái không cần hắn làm cái gì nữa!
Cô vừa dứt lời thì lửa giận của hắn liền bùng cháy, sắc mắt Tống Bắc Thần biến đổi vô cùng lợi hại, trên trán nổi đầy gân xanh.
Chọc giận hắn, người phụ nữ này luôn có những biện pháp đơn giản nhất!
Đáng chết!
Tô Hiểu Manh nhíu mày: "Muốn một đứa bé? Tống Vân Tịch, cô đừng hẹn hạ đến mức đi quyến rũ chồng của người khác!"
Dứt lời, cô ta liếc nhìn người đàn ông một cái, chuẩn bị xông lên dạy dỗ cô!
"Cút ngay!"
Nhưng Tống Bắc Thần lại lần nữa chắn trước mặt cô ta.
Tô Hiểu Manh kinh ngạc, đứng ngây người tại chỗ, nhìn người đàn ông, lại nhìn người phụ nữ làm cô ta hận đến thấu xương đang được hắn bảo vệ ở sau lưng, sắc mặt liền trở nên trắng bệnh: "Bắc Thần, hôm nay là ngày cưới của chúng ta, anh xác thực muốn bảo vệ người phụ nữ này?"
Tống Vân Tịch nhìn bờ vai dày rộng của hắn, thầm nghĩ. Rất lâu trước kia cô đã từng nói, bờ vai của hắn rất có cảm giác an toàn, làm người ta nhìn một cái thì liền muốn trốn ở phía sau lưng hắn cả đời.
Cô vẫn còn đang chìm đắm trong hồi ức xa xăm thì bỗng nghe thấy một thanh âm kiên định vang lên. "Hôm nay tôi sẽ đưa cô ấy đi."
Một câu nói này của hắn lập tức làm hốc mắt Tống Vân Tịch đỏ hoe.
"Anh có biết mình đang nói cái gì không?" Tô Hiểu Manh âm trầm nói.
"Tôi hiểu rất rõ, năm năm trước tôi cũng không hiểu rõ như bây giờ."
Bàn tay ấm áp của hắn bao phủ lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Tống Bắc Thần không quay đầu lại nên không nhìn thấy bộ dáng mít ướt của cô. Cô tùy ý để hắn nắm tay mình rời đi.
"Tống Bắc Thần!"
Tô Hiểu Manh ở đằng sau, thảm thiết hét lên: "Anh có biết nến anh bước chân ra khỏi cánh cửa này thì sẽ phải đối mặt với chuyện gì không? Hôm nay anh dám bỏ rơi em, sau này em nhất định sẽ khiến anh phải trả giá đắt vì chuyện này!"
Bước chân của người đàn ông khựng lại, hắn quay đầu nhìn người con gái đang ở bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi: "Sợ sao?"
5 năm trước cô cũng chưa từng sợ, hôm nay cũng sẽ không, về sau thì càng không.
Tống Vân Tịch lắc đầu, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay hắn.
Đi ra khỏi cánh cửa này, cho dù là núi đao biển lửa, địa ngục nhân gian, có hắn ở đây, cô có thể dũng cảm đối mặt với tất cả mọi thứ.