Không Thể Cưỡng Lại

Chương 10




Tống Bắc Thần lên xe, giận giữ nắm chặt vô lăng làm nó suýt gãy.

Người phụ nữ đê tiện!

Lúc trước hắn mù hay sao mà lại yêu một người phụ nữ đê tiện như vậy chứ?

"Tống Vân Tịch, có phải kiếp trước Tống Bắc Thần Tôi nợ cô hay không mà đời này lại bị cô giẫm đạp, lợi dụng như vậy?"

Bởi vì yêu mà sinh ra hận. Đã qua nhiều năm như vậy rồi mà hận ý ấy không lúc nào là không bủa vây hắn, làm hắn mỗi khi nhớ tới, đều hận không thể tự tay giết chết cô!

Nhưng đối với sự cố tình tiếp cận của cô, hắn lại không thể nào mà kháng cự được.

Tống Bắc Thần vô lực dựa lưng vào ghế, hắn không có bật đèn xe lên mà châm một điếu thuốc rồi hút.

Sương khói lượn lờ bao quanh gương mặt hắn, có hận có giận mà cũng có cả yêu!

Cuối cùng, hắn cầm di động lên gọi một cuộc điện thoại: "Nói với bệnh viện, bệnh của con trai Nghiêm Diệc Sâm và Tống Vân Tịch phải tận lực cứu chữa! Tiền thuốc men không cần bọn họ phải chi trả. Nếu bọn họ có hỏi thì cứ trả lời cho có lệ là được."

Thanh âm kia nghẹn ngào nhưng lại không che dấu được sự đau xót!

Hắn đột nhiên phát hiện, hắn đã từng hy vọng đứa cháu trai mà hắn chưa từng gặp kia khỏi bệnh, nhưng cũng lại hy vọng nó không cần khỏe lại quá nhanh.

Bởi vì, con trai của bọn họ khỏe mạnh, hắn sẽ quyết định đuổi bọn họ đi, không bao giờ cho phép bọn họ quay trở về!

Mà một khi thằng bé chưa khỏe lại, hắn liền có thể nhìn thấy Tống Vân Tịch nhiều hơn... Mặc dù mỗi khi gặp cô, hắn đều nhịn không được mà muốn hung hăng chà đạp, tra tấn cô!

Không, là tra tấn lẫn nhau!

Bệnh viện.

Sau một thời gian trị liệu, bác sĩ vui mừng nói cho Nghiêm Diệc Sâm và Tống Vân Tịch: "Bệnh tình của cậu bé về cơ bản đã ổn định, nhưng nhất định chăm sóc thật tốt, phòng ngừa cảm mạo. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể để cậu bé phát sốt! Đồng thời, đứa con thứ hai của cô cũng nên mau chóng ra đời."

Bác sĩ nói lời này xong thì ngày hôm sau Tống Vân Tịch lại phát hiện bản thân tới tháng.

Cô ngồi xổm trong toilet, bịt miệng lại, khổ sở rơi lệ.

Rõ ràng cô đã tính kỹ đến kỳ rụng trứng mới đi tìm Tống Bắc Thần, vậy mà lại không thành công... Cô còn phải tiếp tục đi tới trước mặt hắn, cầu xin hắn chà đạp, nhục nhã cô sao?

Hôm trước ngày cưới của Tống Bắc Thần và Tô Hiểu Manh, Tống Vân Tịch cầm món quà đã chuẩn bị sẵn từ trước, đi tới văn phòng của Tống Bắc Thần.

"Bắc Thần, chị thật lòng chúc em hạnh phúc." Tống Vân Tịch đặt hộp quà lên bàn làm việc của hắn.

Tống Bắc Thần lười nhác, híp mắt nhìn hộp quà chói mắt kia.

Đang định mở miệng, hắn lại nhìn thấy bóng dáng loáng thoáng của Tô Hiểu Manh đang tiến tới đây, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm. Hắn đứng dậy.

Ngay lúc Tô Hiểu Manh vừa mở cửa bước vào thì Tống Bắc Thần liền ném hộp quà kia xuống mặt đất. "Cô hại Hiểu Manh xảy thai mà còn dám tới đưa quà cưới cho chúng tôi sao? Mang đi đi, miễn cho Hiểu Manh thấy được lại không vui."

Cùng lúc đó, tâm Tống Vân Tịch tựa như hộp quà, cũng bị hung hăng ném xuống đất.

Còn Tô Hiểu Manh khi đi vào thấy một màn như vậy thì trên mặt không chút nào che dấu được sự đắc ý, khóe miệng câu lên một nụ cười tươi rói.

Tống Vân Tịch, không phải cô vẫn thua trên tay tôi sao? Hừ!

Tống Vân Tịch yên lặng nhặt hộp quà lên: "Quấy rầy hai người rồi, tạm biệt!"

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Đây là quà cưới mà cô tỉ mỉ lựa chọn vì hắn, ngoại trừ sự chúc phúc, cô cũng không có bất kỳ ý nào khác... Rốt cuộc hắn hận cô, chán ghét cô bao nhiêu mà lại không chịu nhận lấy món quà cưới của cô?

Tối hôm đó, Tống Vân Tịch ở bên con trai, cả đêm không ngủ.

Đến nửa đêm, lúc cô kéo chăn cho thằng bé thì đột nhiên phát hiện trán của nó nóng vô cùng.

Trong lòng cả kinh, cô vội vàng run rẩy đưa tay sờ cơ thể con trai mình, cũng nóng vô cùng!

Cô sợ hãi, phi như điên ra khỏi phòng bệnh. Đứng ở giữa hành lang bệnh viện trong đêm tối, cô gào rống lên: "Bác sĩ..."