"Tống Bắc Thần! Cậu làm cái gì vậy? Mau thả tôi ra, tôi là chị của cậu đấy!"
"Đương nhiên là "làm" chị rồi, chị gái tốt của tôi!"
Trong toilet, Tống Vân Tịch hoảng sợ nhìn người đàn ông đang đè mình xuống bồn cầu, cô cố gắng giãy giụa: "Bắc Thần, cậu đừng có mà làm xằng bậy! Đây là loạn luân, nếu bị người khác nhìn thấy là không tốt đâu!"
"Ha ha!" Tống Bắc Thần mỉm cười hung ác, con ngươi nham hiểm ánh lên lửa giận tựa hồ muốn thiêu đốt cô. Hắn cắn răng nói: "Con mẹ nó! Năm đó, lúc cô câu dẫn tôi sao không nói chuyện này là loạn luân? Thật đúng là gái điếm còn ra vẻ thuần khiết!"
Nói xong, hắn liền kéo chiếc quần lót của cô xuống.
"Dừng tay!" Hai mắt Tống Vân Tịch tràn đầy vẻ sợ hãi, không dám lại chọc giận hắn, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin: "Bắc Thần, năm đó là tôi sai, sai rồi được không? Dù thế nào thì cậu cũng nên buông tôi ra trước đã!"
Tống Bắc Thần cong môi cười tà tứ, bàn tay to nhéo ngực cô một cái: "5 năm không gặp, chị gái thân yêu của tôi vẫn mê người như vậy..."
"Không cần!" Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tống Bắc Thần, Tống Vân Tịch cảm thấy sợ hãi không thôi, giọng nói có chút run rẩy: "Bắc Thần, cậu mau tỉnh táo lại đi! Tôi là chị gái của cậu... Hơn nữa, tôi cũng đã có chồng, cậu tuyệt đối đừng làm chuyện gì sai trái. Trước tiên, buông tôi ra đi đã, được không?"
Nghe thấy một chữ "chồng" trong miệng cô, lửa giận trong mắt Tống Bắc Thần càng đậm hơn. Bỗng nhiên, hắn đưa tay rút thắt lưng ra, mạnh mẽ tiến thẳng vào thân thể cô.
"A..." Tống Vân Tịch mở to hai mắt nhìn, sợ hãi kêu lên.
Tống Bắc Thần cúi người cắn lỗ tai cô, đồng thời thô bạo chiếm lấy thân thể cô. Hắn thấp giọng nói: "Tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc cô có yêu người đàn ông kia không!"
Hắn cắn răng, ánh mắt đỏ ngàu tràn đầy lửa giận, hung hăng va chạm với thân dưới của người phụ nữ!
Cô và hắn là chị em lớn lên bên nhau, chỉ có điều cô cô là con gái nuôi của Tống gia, hơn hắn 2 tuổi.
5 năm trước, cô uống say, sau đó ôm lấy hắn thổ lộ. Cô nói cô không muốn làm chị gái hắn, mà chỉ muốn làm người phụ nữ của hắn... Lúc ấy hắn mới 20 tuổi, vốn dĩ đối với người chị gái ngày ngày chung đụng này hắn cũng đã sớm nảy sinh tình cảm nam nữ, cộng thêm những lời nói thân mật và thân thể dụ hoặc của cô thì hắn làm sao có thể kìm lòng được?
Đêm hôm đó, bọn họ đã điên cuồng hoan ái suốt một đêm, không biết mệt mỏi.
Xong việc, cô lại nói là cô ngủ nhầm người, sau đó thì đã cùng cái tên nhà giàu họ Nghiêm cao chạy xa bay.
Không chỉ có như thế, cô còn vì người đàn ông kia mà đổi từ họ Tống thành họ Nghiêm.
Cô là mối tình đầu của hắn, là người phụ nữ đầu tiên mà hắn yêu. Cô cho hắn nếm trải mùi vị của tình yêu nhưng lại hung hăng vứt bỏ hắn!
Hắn hận cô!
Hận cái người phụ nữ yêu hư vinh này!
Tống Vân Tịch bị Tống Bắc Thần tra tấn đến nỗi cả người đau đớn không chịu nổi, nhưng lại không dám kêu to, chỉ có thể nhắm mắt lại, cắn chặt môi chấp nhận sự xâm chiếm của hắn.
Trong lòng, lại chợt tràn ra một nỗi chua xót khó tả.
Bắc Thần, thực xin lỗi...
Thật lâu sau, cuối cùng hắn cũng ngừng lại, thỏa mãn rời khỏi người cô.
Tống Vân Tịch nhanh chóng mặc lại quần áo, nhìn thoáng qua người đàn ông đang thong thả ung dung sửa sang lại quần áo, cô quơ quơ điện thoại tới trước mặt hắn: "Tống Bắc Thần, tất cả những chuyện vừa rồi đều đã bị tôi ghi âm lại rồi! Cậu buông tha cho công ty của chồng tôi đi, nếu không tôi sẽ vạch trần việc cậu cường bạo chị gái của mình! Dựa vào thân phận và địa vị của cậu hiện tại thì nhất định sẽ thân bại danh liệt, chỉ còn hai bàn tay trắng!"
Hai mắt Tống Bắc Thần híp lại, nhìn vẻ khiêu khích trên gương mặt của cô, vốn dĩ sự tức giận vừa nãy đã có chút hoàn hoãn nhưng trong nháy mắt lại bùng nổ: "Con mẹ nó, Tống Vân Tịch! Cô dám tính kế tôi?"
Tống Vân Tịch gấp rút cất điện thoại đi, cố ý mỉm cười một cách dễ thương: "Không sai! Vì tôi yêu anh ấy. Vì anh ấy, chuyện gì tôi cũng dám làm! Huống hồ, cậu chỉ là một đứa em trai không cùng huyết thống với tôi, nếu có thể lợi dụng thì dĩ nhiên cũng không thể buông tha!"
"Tiện nhân!" Trong cơn giận dữ, Tống Bắc Thần liền giơ tay tát một phát thật mạnh lên mặt Tống Vân Tịch.
Tống Vân Tịch đột nhiên bị tát, không kịp đề phòng liền ngã ngửa, đầu đập vào tường, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
Liếm hương vị tanh nồng ở khóe miệng, Tống Vân Tịch nở một nụ cười chua xót.
Bắc Thần, đáng đánh!
Hận cô đi! Càng hận càng tốt!
Nhìn vết tích trên mặt cô, Tống Bắc Thần nắm chặt tay lại thành nắm đấm, con ngươi tràn ngập sự khát máu. Hắn cười lạnh: "Nghiêm Vân Tịch, cô có biết công ty của chồng cô bị như vậy là do ai động tay động chân không?"
Nghe vậy, Tống Vân Tịch liền ngẩn ra, trong mắt hiện lên tia sợ hãi: "Là cậu làm?"