Không Thể Chạm Đến

Chương 8: Đến lúc hành động




Sau khi call video với Tiểu Vy cô ngộ ra nhiều điều, cô đã có chút tự tin trong người để có thể đủ thực hiện được điều mà con tim cô đang mong muốn. Từ bé đến lớn, cô chỉ thích ở trong vùng an toàn rất ít khi nào bước ra ngoài vùng an toàn. Đến cả cách từ chối người khác đều là Tiểu Vy từ chối giúp cô. Cô không thể làm việc gì khi thiếu được Vy Vy.

Để giúp Y Vân có thể “tán tỉnh” được thầy Âu Dương Hàn. Tiểu Vy đã bày ra nhiều trò.

Trong những tiết Hoá, cô cố gắng tập trung nghe giảng và thực hiện nhiều biểu hiện tốt. Cô còn mang theo sách vở của mình đứng đợi Âu Dương Hàn tan làm chỉ để hỏi bài. Cô cứ như thế mà hành động, mỗi ngày tan học đều đợi Âu Dương Hàn chỉ để anh có thể chỉ bài cho cô. Cách đó cũng là do Tiểu Vy nghĩ ra để giúp cô.

Âu Dương Hàn thấy cô ngày nào cũng đứng đợi anh chỉ để hỏi bài cảm thấy cô sau buổi học bị anh giáo huấn đã bắt đầu biết tập trung vô việc học. Điều đó khiến anh cũng có chút vui trong người.

Hôm nay, Y Vân có chút yêu đời, vì cảm giác như cô và thầy Âu có chút gì đó thân hơn trước. Cảm thấy việc học của mình cũng có chút tiến bộ. Đúng là một công đôi việc mà.



Tiết Hoá là tiết cuối cùng của ngày hôm nay, cô định học xong sẽ tiếp tục đứng đợi anh để hỏi bài. Sau khi kết thúc tiết học, anh cũng ra khỏi lớp. Cô cũng gấp gáp thu dọn sách vở. Thường ngày cô sẽ về với Vy Vy nhưng do đợi anh để chỉ bài nên cô không thể về chung được. Đành để cậu ấy về một mình.

Cô đứng ở ngay dãy ghế gần ngay phía bãi đỗ xe. Vì khi anh tan làm sẽ đến bãi đỗ xe để lấy xe nên cô luôn đứng ở đây. Thường ngày cô đợi khoảng mười lăm phút đã thấy anh ra nhưng hôm nay cô đã đợi đến nửa tiếng lại không thấy anh đâu. Cảm giác như có chút hụt hẫng, cô nhìn về phía bãi đỗ xe xem xe của anh còn ở bãi không. Thì cảm giác hụt hẫng lại nhân hai, xe của anh đã đi từ lúc nào rồi. Thật là con đần, sao lại không kiểm tra xe mà cứ đứng đợi.

Cô đành phải đi bộ về nhà một mình, trên đường đi cô thấy Thiên Lam cũng đang đi về hướng nhà cô.

Giọng nói trong trẻo của cô vang lên: “Thiên Lam!”

Thiên Lam bắt đầu thay đổi hướng nhìn, dời ánh mắt về phía cô. Khi thấy cô, cậu bắt đầu băng qua đường và chạy qua với cô.

Cô hỏi một cách tò mò: “Đi đâu đấy?”

“Đi kiếm cậu”



“Kiếm tớ á? Sao vậy? Có việc gì à?”

“À không gì to lớn đâu. Kiếm cậu để kêu cậu mời mình đi ăn thôi”

“Gì đây? Cậu bên Mỹ về không mời mình được mà mình phải mời cậu à”

“Cậu không biết khách đến thì chủ nhà phải chiêu đãi khách à? Mình từ Mỹ về nước của cậu nên cậu phải mời mình ăn chứ”

Một lúc lâu nói chuyện, cô cũng chịu thua nên đành mời Tiểu Lam ăn một quán gần nhà cô. Nhưng khá ngon, vì đây là quán ăn gia truyền đã truyền từ nhiều đời nên độ ngon của nó không thể nào chê được. Dù truyền từ nhiều đời nhưng quán ăn này vẫn rất ít khi tăng giá vẫn giữ được giá tiền nên càng lúc càng đông khách.

Hai người chọn bàn ở ngay cửa sổ, cô gọi một phần cơm trưa kèm thịt ba chỉ có thêm canh, Thiên Lam gọi một phần cơm có tôm rang kèm rau xào. Nhiêu đây cũng đủ cho hai người no cả bụng. Thiên Lam mới từ Mỹ về nên ăn đồ Việt Nam rất dễ dàng vì bên Mỹ những món ăn Việt Nam làm hầu như gia vị nêm nếm không giống bên đây nên cậu ấy ăn rất ngon miệng.

Hai người lâu ngày không gặp lại nên nói chuyện khá ăn ý nhau, bỗng nhiên ánh mắt cô đỗ dồn về bàn ăn phía trước. Bàn ăn có hai người một nam và một nữ nhìn rất trưởng thành, hai người giống như là người yêu của nhau, nhìn rất xứng đôi. Nhưng người đàn ông có chút quen mắt. Anh ta ngồi đối lưng lại phía cô nên cô không thể nhận ra người đàn ông đó là ai. Khi anh ta xoay nghiêng người để gọi món, cô mới chợt nhận ra người đó chính là… Âu Dương Hàn. Cô khá bất ngờ vì thầy Âu cũng ăn ở đây. Nhưng ánh mắt của cô bắt đầu đổ dồn về người phụ nữ đang ngồi đối diện anh. Nhìn cô ấy rất sang trọng, nếu người đàn ông khác nhìn thấy cũng muốn chiếm hữu cô ấy nói chi là thầy Âu. Thầy ấy vừa đẹp vừa giàu thì quen người như thế mới xứng đôi chứ.

Thì ra hôm nay anh bỏ về sớm là có lí do cả.

Mặt cô lộ vẻ sự thất vọng và hụt hẫng. Khiến Thiên Lam cũng có thể thấy điều đó. Cậu bắt đầu lo lắng sợ mình đã làm sai điều gì nên đã bối rối hỏi: “Mình đã làm điều gì khiến cậu không vui sao, Tiểu Vân?”

Bỗng nhiên câu nói của Thiên Lam kéo cô về hiện tại, cô khá khó xử vì đang đi ăn với Thiên Lam mà nghĩ tới người khác rồi còn ngây ra bộ mặt rầu rĩ. Cô cố tạo nụ cười trả lời: “Không, không có do mình nhớ một số chuyện trong lớp không được vui thôi mà”

Câu nói của cô khiến Thiên Lam yên tâm một chút.