Không Thể Chạm Đến

Chương 5: Mùi hương ấn tượng




Mở mắt ra cô thấy mình nằm trong phòng y tế của trường. Môi của cô không còn màu đỏ ửng nữa bây giờ đã biến sắc thành trắng bệt, trông cô vô cùng thiếu sức sống. Bỗng Y Vân nghe thấy giọng nói của Vy Vy vang lên: “Cậu tỉnh rồi sao?”

“Sao mình nằm đây vậy?” Cô hỏi một cách yếu ớt.

“Còn sao nữa cậu đã ngất giữa sân chạy bền đó! May mắn là thầy Âu đứng gần đó nên đã cõng cậu vào phòng y tế đó”

“Gì chứ?” Cô bắt đầu hoảng hốt.

Bỗng nhiên cô nhớ lại mùi hương lúc nãy đã ngửi qua là mùi hương của thầy ấy. Thật là một mùi hương khiến người khác không thể quên được mà. Cô dần bắt đầu có thêm thiện cảm với thầy Âu mặc dù thầy ấy đã nói rằng nếu cô nói việc bí mật ra thì sẽ khó sống nhưng những ngày thường thầy Âu cũng không hẵn làm khó gì cô trong tiết. Do tự cô đưa suy nghĩ của mình lên khiến cô biến mọi thứ trở nên phức tạp.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài đập tan hết suy nghĩ của Y Vân.

“Là ai vậy nhỉ? Để mình ra mở” Tiểu Vy thắc mắc.



“A em chào thầy Âu ạ”

Khi nghe thấy cái tên đó cô liền tò mò nhìn ra ngoài cửa phòng y tế, thì thấy thầy ấy đưa gì cho Tiểu Vy. Khi cậu ấy đóng cửa bước vào, trong tay cầm một hộp cháo kèm một hộp sữa mà cô thích.

“Nè cậu ăn cháo đi nè! Thầy Âu mua cho cậu đó”

“Gì? Thật sao?”

“Kể ra cái người mà cậu kể mình thấy khác hoàn toàn nếu mình không biết chuyện đó chắc đã không nghĩ thầy ấy là người như vậy”

“ Ừ mình cũng thấy do mình tự áp đặt suy nghĩ của mình về thầy Âu nên mới có cái nhìn như vậy”

“Cũng đúng. Mà thôi ăn cháo đi còn nóng ăn mau”

Tiểu Vy mở hộp cháo còn nóng múc từng muỗng đúc cô ăn. Vy Vy luôn chu đáo, cậu ấy lúc nào cũng quan tâm cô từng chút một, cô có bị thương gì cũng đều là cậu ấy lo lắng. Hai người thân với nhau từ cấp hai đến bây giờ nên mức độ hiểu nhau cũng rất cao. Bố mẹ của cô thì luôn bận rộn với công việc nên người mà cô luôn chia sẽ mỗi lúc cô đơn và buồn phiền đều là cậu ấy.

Buổi sáng ở trường cũng kết thúc, cô cũng phải về nhà nhưng Tiểu Vy vẫn không an tâm để cô về một mình nên đã về nhà cùng cô. Đúng là như mọi khi, về nhà đều chỉ có mình cô ở nhà mọi công việc nấu ăn đều do cô tự nấu nhưng hôm nay có Tiểu Vy ở lại cùng nên mọi việc trở nên suôn sẽ. Nếu nói về độ gặp mặt nhiều giữa bố mẹ cô và Vy Vy chỉ vỏn vẹn ba lần gặp mặt duy nhất. Cô thân với Tiểu Vy lâu như vậy nhưng gặp mặt bố mẹ cô chỉ duy nhất ba lần đúng là độ bận rộn công việc thật kinh khủng.

Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa làm gián đoạn suy nghĩ của cô.

“Để mình ra mở cửa cho. Chắc bố mẹ cậu biết cậu bị bệnh nên mới về đó”



Cô mong điều mà Vy Vy nói có thể là sự thật. Cảm giác như Tiểu Vy mở cửa hơi lâu nên cô ra xem thử thì thấy người ngoài cửa là Thiên Lam. Cả Thiên Lam cũng biết cô bị bệnh nên đã đến để thăm.

“Thiên Lam sao? Mau vào nhà đi”

Tiểu Vy khều nhẹ cô: “ Ai vậy?”

“À là bạn lúc nhỏ của mình có cơ hội mình sẽ kể cậu nghe sau”

“Lúc sáng này mình có thấy cậu bị ngã định đến giúp đỡ thì có người đưa vào phòng y tế rồi nên bây giờ muốn xem cậu đã ngủm chưa”

“Thiệt là cậu không nói được câu nào nghiêm chỉnh à?”

“À mà đây là Nhan Vy bạn thân của mình”

“Thân hơn mình luôn à?”

“Đúng rồi! Cậu có cửa thân hơn cậu ấy à?”

Vy Vy lên tiếng ngăn cản: “Thôi thôi được rồi cậu nói hơi quá rồi đó, Vân Vân à”

Nói chuyện một lúc lâu thì cũng đến thời gian cả ba chia tay. Vy Vy và Thiên Lam cũng đã về nhà, chỉ còn mình cô trong nhà cũng chẵng biết làm gì nên cô đã mở điện thoại ra lướt mạng. Ngồi một lúc lâu thì cảm giác muốn uống gì đó có gas nên cô đã vào tủ lạnh xem nhưng lại hết mất rồi. Y Vân đành phải đi bộ ra trước đầu hẻm để mua nước.

Sau khi đến tiệm tạp hoá, cô đã kêu dì Hoa bán cho cô ba lon Coca. Vì dì Hoa bán ở đây khá lâu rồi cô cũng hay có dịp ra ngoài mua đồ giùm mẹ nên dì Hoa và cô đã có quen biết nhau. Trong lúc đứng đợi dì Hoa lấy nước thì cô thấy một chiếc xe màu đen mezcides bóng loáng chạy ngang khiến cô không khỏi tò mò.

Cô bất giác lên tiếng hỏi: “Ủa? Dì có biết chiếc xe vừa rồi là của ai không vậy dì. Xóm mình có chiếc xe xịn như thế à”

“À là một chàng trai trẻ vừa mới chuyển vào đó”

“Chà.. Đúng là ít ra đường nên cái gì cháu cũng không biết cả. Bao nhiêu ạ cháu gửi”

“ Của cháu hết hai mươi lăm ngàn”

Sau khi mua được thứ cần mua cô đi bộ về nhà. Trong lúc về nhà cô đã bất giác nghĩ đến Âu Dương Hàn và mùi hương của thầy ấy. Bỗng nhiên cô chợt tỉnh lại tại sao cô lại nghĩ đến thầy ấy nhỉ. Hai má trắng nõn của cô bắt đầu đỏ ửng lên.