Không Thể Chạm Đến

Chương 20: Người phụ nữ




Tiếng điện thoại đặt lên bàn.

Bỗng nhiên điện thoại lại vang lên một tiếng thông báo.

Cô và Tiểu Vy phấn khích. Tay cầm điện thoại nhưng đôi mắt không dám đối diện với màn hình đành nhắm tệp lại. Cô từ từ mở mắt ra. Mọi thứ trở nên gục ngã hơn...chỉ là một thông báo mua sắm!

“Trời ạ! Thông báo đúng lúc ghê” Tiểu Vy khó chịu lên tiếng.

“Đành chịu rồi” Cô trả lời một cách rầu rĩ.

“Thôi, cũng trễ rồi. Mình về nhà”

Đặt điện thoại xuống, cô đưa Tiểu Vy ra cổng.

——

Sáng hôm sau, trong tiết Hoá, cô nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu.

Tiểu Vy khều nhẹ tay cô: “Sao rồi? Hôm qua có gì đặc biệt không?”

“Hôm qua lúc đưa cậu ra cổng thì mình đã không đụng đến điện thoại rồi.”

Ánh mắt của anh va vào cô đang thì thầm với Vy Vy.

“Y Vân! Đứng lên cho tôi”



Cô hốt hoảng không biết mình đã gây ra chuyện gì.

“Sao..sao vậy a?”

“Em lại nói chuyện trong tiết tôi à?”

“Em...em..”

“Hết tiết đến văn phòng tôi.”

Cô bắt đầu thấy thất vọng vì cảm giác như cô và anh thật sự chỉ đơn giản là mối quan hệ thầy trò bình thường. Những mộng tưởng lúc trước đều do cô ảo tưởng. Cảm giác thất vọng đang lan ra hết cơ thể cô.

Hết tiết học cô đến văn phòng anh. Sự buồn bã được thể hiện trên gương mặt bầu bĩnh của cô nhìn rất giống một con mèo con.

“Sao em không chấp nhận?”

Cô ngơ ngác không biết anh đang nói đến điều gì: “Chấp nhận gì ạ?”

“Em không kiểm tra điện thoại sao?”

“Em..em không ạ”

Anh thở dài thất vọng.

Hôm qua, lúc anh nhận được lời mời kết bạn của cô không thể không khiến anh cảm thấy vui mừng. Nhưng khi tay anh vừa định ấn vào chấp nhận thì lời mời lại bị rút đi. Một lúc sau anh đã gửi lại lời mời kết bạn đến cô nhưng vẫn không có sự hồi đáp.

Bỗng nhiên anh kéo hộc tủ lấy ra một chiếc bánh dâu tây mà đây còn là loại bánh cô yêu thích.

“Của em đây”

“Sao ạ?”

“Bánh của em đó”

Cô không khỏi ngạc nhiên, anh lại có thể tặng cô một chiếc bánh như thế. Đặc biệt, ngay loại bánh cô yêu thích.



“Cứ ngồi ở đây ăn đi. Ăn xong em có thể đi”

“Vâng ạ”

Cô ngại ngùng thưởng thức chiếc bánh mà anh tặng. Liệu đây có phải là điều bình thường giữa thầy giáo và học sinh hay không. Hành động này của anh lại khiến cô không khỏi mộng tưởng thêm.

Ngồi một lúc thì đôi mắt cô lại lén nhìn về phía anh. Lúc anh làm việc nhìn rất cuốn hút, chiếc mắt kính lại càng khiến anh thêm hút mắt hơn nữa. May mắn là người được nhìn thấy bộ dạng của anh lúc này là cô chứ không phải người phụ nữ khác. Nhưng đôi mắt của cô đã không thể kiểm soát được mà nhìn anh một cách lộ liễu.

Âu Dương Hàn đang soạn giáo án nhưng đôi mắt lâu lâu vẫn di chuyển đến cô. Khi anh di chuyển ánh mắt đến bỗng thấy cô nhìn ánh một cách đắm đuối. Miệng anh lại bất giác mỉm cười trong vô thức như bao lần trước.

“Em nhìn như thế thì tôi khó có thể làm việc được đấy”

“Dạ? Em…em”

Cô ngại ngùng vì đã không thể kiểm soát được ánh mắt của mình. Gương mặt của cô lại đỏ ửng lên. Không thể thoát khỏi sự ngượng ngùng này nên cô đành xin phép ra ngoài.

Cô bước ra khỏi phòng Âu Dương Hàn. Gương mặt vẫn không giấu được sự ngại ngùng. Đi được một lúc, cô thấy một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng. Trên người đều toát lên sự quý phái và giàu có. Nhìn người phụ nữ ấy cô cảm thấy có chút quen mắt nhưng vẫn không thể nào nhớ ra được. Bỗng cô ta bước lại gần.

“Em học sinh à! Có thể cho chị hỏi văn phòng của thầy Âu Dương Hàn ở đâu không?”

Cô bất ngờ vì cô ta lại tìm Âu Dương Hàn.

“Chị đi thẳng xong rẽ trái sẽ đến ạ”

“Cảm ơn em”

Xung quanh Âu Dương Hàn đều toàn những người xinh đẹp và sang trọng đến thế cơ. Nhưng cô vẫn tò mò vì sao cô ta lại tìm anh. Đầu cô không khỏi nảy lên cả tá suy nghĩ về người phụ nữ đó.

Đi được một lúc cô định tìm Tiểu Vy. Nhưng lại tình cờ thấy được anh và cô gái lúc nãy bước lên xe rời khỏi trường học.

Trên xe, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

“Không định trả lời à?” Người phụ nữ tỏ vẻ truy cứu.

“Trả lời gì chứ?”

“Cậu không định trả lời lí do tại sao lại về nước không báo mình à?”

“Do gấp quá nên mình không báo cậu được thôi”

“Thật là.. cái thằng này! Mà về Việt Nam rồi đã tia được em nào chưa”

Anh không biết nói gì chỉ có thể im lặng.

“Gì đây? Im lặng sao? Mình nhớ mỗi khi nhắc đến chuyện này cậu sẽ gạt bỏ ngay mà”

Cảm giác dần bị đào ra bí mật đằng che giấu anh đành biện minh.

“Cậu nói chuyện nghe vớ vẩn nên mình chẵng muốn trả lời”

“Cái thằng cha này! Không nói chuyện tử tế được à?”

“Là cậu không nói tử tế với mình trước mà” anh đắc ý cười.

“Ai xui lắm mới có thể quen người như cậu đấy” Khuôn mặt chế giễu thể hiện trên gương mặt người phụ nữ.

“ Bỏ qua chuyện đó đi. Bạch Thiên Hoà! Sao cậu về mà không báo mình tiếng nào vậy?”

“Giống cậu đấy thôi!”

Anh chỉ biết cứng miệng mà lái xe.