Không Thể Chạm Đến

Chương 15: Tránh né




Chuyến đi ngoại khoá cuối cùng cũng kết thúc.

Cô phải quay về cuộc sống lặp đi lặp lại hằng ngày. Nhưng chuyến đi đã khiến cho cô mất đi nụ hôn đầu. Mà người đã lấy nụ hôn đầu của cô lại là Âu Dương Hàn.

Nhưng vì đã làm một điều kinh khủng nên cô cũng không biết đối mặt với anh như nào. Liệu anh có vì nụ hôn đó mà ghét cô.

Đang là giờ thể dục ở trường nhưng trời xui đất khiến hôm nay lại là ngày dâu rụng nên cô đã xin nghỉ tiết thể dục. Cô đành ở lại lớp học, trong lớp chỉ còn một mình cô ở đây. Bỗng nhiên cô lại suy nghĩ đến anh, nhớ lại cảm giác lúc hôn anh. Lúc đầu cô là người chủ động nhưng tấn công nhiều nhất lại là anh, tấn công đến mức khiến cô không thể thở nổi nhưng cô vẫn không muốn dứt ra khỏi môi của anh. Cảm giác nó rất cuốn hút, mềm mại và khó cưỡng.

Chợt cảm thấy những điều đang nghĩ đến thật nóng người nên cô đã phá tan đi suy nghĩ của mình. Cơn đau bụng lại càng đau hơn, cô quyết định đến y tế để xin thuốc giảm đau.

Âu Dương Hàn hiện đang không có tiết nên ngồi trên lầu khu vực dành cho giáo viên bấm điện thoại. Nơi anh đang là ngồi là trung tâm của trường nên có thể nhìn bao quát mọi nơi trong trường. Đầu anh không thể dừng suy nghĩ về cô, không biết sau hôm đó cô đã như thế nào. Nhưng ngày mai là anh đã có tiết ở lớp cô không biết như thế nào những điều như thế lại khiến anh khá hào hứng.



Trong tầm mắt anh bắt đầu hiện lên hình bóng nhỏ nhắn quen thuộc đã dám chủ động hôn anh vào đêm đó. Không biết cô bị gì mà lại ôm bụng đến phòng y tế. Vì phòng y tế nằm đối diện nơi anh đang ngồi chỉ là phòng y tế nằm ở tầng dưới còn anh ở trên lầu. Anh cảm thấy có chút lo lắng nên quyết định xuống xem cô như nào.

Khi cô vừa bước ra khỏi phòng y tế thì thấy bóng dáng của anh đang gần tiến lại, khi nhìn thấy anh những hình ảnh bỏng mắt đó lại hiện lên khiến cô không thể nào không cảm thấy ngại ngùng. Để không phải đối mặt với anh cô đã cố gắng chạy một mạch đến lớp học của mình. Khi đến lớp cô nhìn phía sau thì không thấy anh đâu nữa, có chút tiếc nuối nhưng vẫn cảm thấy may mắn vì đã thoát được.

Anh bối rồi không biết vì sao khi cô thấy anh lại tránh né. Chẵng lẽ cô muốn né mặt anh vì nụ hôn. Anh bắt đầu cảm thấy cô giống như một con mèo hoang. Cô dám chủ động cưỡng hôn anh nhưng rồi lại là người bỏ trốn.

Những ngày sau mỗi khi cô thấy anh đều tránh né hết sức có thể. Cũng không biết vì sao lúc muốn gặp anh cô lại khó có thể gặp nhưng bây giờ không muốn chạm mặt lại có thể gặp nhiều đến thế.

Né đến cỡ nào thì cô cũng phải chạm mặt anh trong tiết. Cô chưa thể lường trước được phải đối mặt với ánh mắt của anh như thế nào. Anh đứng trên bục giảng, giảng bài một cách nghiêm túc nhưng lâu lâu lại cố tình nhìn cô nhưng khi dời ánh mắt đến cô thì cô lại cố tình dời ánh mắt đi nơi khác. Không thể chơi trò mèo vờn chuột này với cô được lâu nên phải tìm cơ hội nói thẳng.

Tối hôm đó, ở phòng làm việc của Âu Dương Hàn. Anh cảm thấy khá phân tâm không thể nào có thể tập trung làm việc được. Nhưng đầu anh vẫn cứ hiện lên hình ảnh nụ hôn giữa anh và cô. Anh đã suy nghĩ khá lâu rồi nhưng vẫn không thể nào hiểu được tại sao cô lại cứ tránh né anh như thế. Chẵng lẽ cô không thật sự thích anh như đã nghĩ. Không thể ngờ anh đã không hứng thú với nhiều cô gái nhưng cô lại có thể khiến anh điên đầu đến mức như vậy. Cảm giác như anh đang bị một con mèo chơi đùa.

Người anh cảm thấy khá căng thẳng nên mua ra ngoài mua chút gì đó để có thể giảm stress. Từ khi rời khỏi Anh chuyển đến đây sống, anh đã ít ra ngoài để đi dạo nên không ngờ không khí buổi tối ở Việt Nam cảm giác ấm áp như vậy. Cảm thấy bao nhiêu suy nghĩ về con mèo khiến anh nhứt đầu cũng đã tan biến.

Anh ghé vào tiệm tạp hoá gần đó mua vài lon bia để uống. Bỗng nhiên thấy một bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc lọt vào mắt. Chính là cô. Lăng Y Vân. Người đã khiến anh phải điên đầu. Không ngờ lại có thể gặp cô trong tình cảnh này. Lần này anh nhất định sẽ không để cho cô có thể né anh được nữa.



Cảm giác như cô bắt đầu nhận ra Âu Dương Hàn nên định bỏ trốn. Nhưng anh đã dùng hết sực lực của mình để đuổi kịp cô.

Cuối cùng anh cũng đã đuổi kịp và không để cô thoát được.

“Sao lại tránh né tôi?”

“Dạ..em đâu có né thầy đâu ạ”

“Không né sao? Vậy sao thấy tôi em lại chạy?”

“Do..do trời lạnh quá nên em muốn về nhà sớm thôi” cô cố gắng tìm cách để biện minh cho sự nói dối của mình.

“Vậy sao? Vậy em định quên chuyện hôm đó à?”

Cô hoảng hốt khi anh nhắc đến chuyện đó: “Dạ? Chuyện hôm đó… sao ạ”

“Đúng vậy. Chính em là người là chủ động hôn tôi mà. Giờ gặp tôi em lại bỏ trốn”

“Em..em do lúc đó em say quá nên không thể làm chủ được hành động mình làm ạ”

“Em..thật là. Vậy đối với em nụ hôn đó chỉ là hiểu lầm thôi à”

“Em..không có ý đó nhưng mà..”

“Thôi được rồi. Tôi hiểu rồi em mau về nhà sớm đi. Giờ cũng khuya rồi”