Ngày hôm sau, dì Dương đến nhà của Tĩnh Ngữ để thăm cô, mặc dù trước đó dì ấy đã có nghe thấy mấy lời đồn đại không hay nhưng khi chứng kiến tận mắt, trong lòng vẫn không khỏi bàng hoàng.
Người đàn ông này không những chững chạc hơn cô mà còn lớn hơn cô rất nhiều tuổi, không nói đến việc cô quen biết anh như thế nào, sự tình bên trong ra sao, nhưng chỉ với những yếu tố này thôi cũng đã đủ để hình thành nên như câu chuyện đòi bại, dơ bẩn.
Trên nét mặt dì Dương lộ rõ ra những vết chân chim, hằn lên nỗi lo lắng, dì ấy kéo cô vào trong một góc nhỏ trong bếp, ánh mắt nặng trĩu nhìn cô: “Cậu ta thật sự là cha của đứa bé? Tĩnh Ngữ, con nói cho dì biết đi, rốt cuộc lúc đó con đã nghĩ gì vậy? Sao con lại dại dột như vậy, cậu ta là người mà con có thể với tới sao? Cậu ta là ai, còn con là ai chứ? Người ta là người có tiền, có địa vị, sẽ để mắt đến một người như con sao? Con có từng nghĩ đến, một khi đứa con này được sinh ra, con sẽ chẳng là gì trong mắt người đàn ông đó không? Hay là con thật sự tin vào những lời dụ dỗ đường mật đó? Tĩnh Ngữ, dì Dương không phải là không muốn nhìn con có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng dì thật sự lo lắng cho con, con nghĩ thử xem, nếu không có đứa bé, cậu ta có đến nơi tồi tàn như này để tìm con không?”
“Dì Dương, con sao lại không hiểu những chuyện này? Nhưng mà… dì cũng thấy đó, chú ấy đối xử với con rất tốt, đối xử với em gái con cũng rất tốt, con tự hỏi, không lẽ rất cả đều là giả cả sao?” Giọng cô nhỏ dần, cô không dám chắc chắn bất kì điều gì, nhưng từ những hành động của anh, chí ít cô có thể thử tin tưởng anh một lần, đặt niềm tin vào anh một lần.
“Vậy dì Dương hỏi con, con có hiểu người đàn ông này không? Con làm sao biết được… cậu ta đang thật lòng?” Dù cau mày, dì không phải muốn lấy tư cách là người lớn mà dạy dỗ cô, ép cô phải làm theo ý mình, tất cả, cũng là vì quá quan tâm đến cô, sợ cô phải chịu thiệt thòi nên mới nghiêm khắc như vậy.
Tĩnh Ngữ ngẩng đầu, đôi môi khô khốc chợt hé nở nụ cười ngây ngô hòng trốn tránh sự giáo huấn từ người lớn: “Con cũng không biết nữa, chắc là do… linh cảm chăng?”
…
Dù Dương không nói được cô chỉ đành bỏ về, Đàm Dật Trì liền thay cô ra tiễn dì.
Ra đến cổng, bước chân dì bỗng dừng lại, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn về phía anh: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng hòng làm tổn thương con bé, nếu để tôi phát hiện ra ý đồ của cậu, tôi nhất định không buông tha đâu.”
“Dì Dương, dù không cần phải lo lắng, tôi biết bản thân mình nên làm gì, nhất định sẽ không khiến dì thất vọng. Cũng cảm ơn dì đã luôn quan tâm, chăm sóc cho cô ấy suốt thời gian qua.” Anh lễ phép cúi đầu trước dì Dương một cách chân thành, trong lòng vô cùng cảm kích dì ấy vì đã không bỏ rơi Tĩnh Ngữ, nếu không anh cũng không biết bản thân phải ân hận đến nhường nào.
“Hừ! Cũng mong là được như cậu nói.” Dì Dương không nán lại thêm nữa mà một mạch bỏ đi, dưới cơn gió rét, thân ảnh dì hiện ra thật hiên ngang và phúc hậu, mang lại cho người ta một cảm giác xa cách nhưng lại vô cùng ấm áp.
“Dì ấy không nói gì với chú chứ?” Hai tay cô đỡ lấy bụng, chậm rãi bước từng bước nặng nề.
Đàm Dật Trì thấy vậy liền không yên tâm mà cau mày, anh bước đến đỡ lấy cô: “Không có gì. Nào! Vào trong đi, tôi nấu cơm cho em ăn. Em thích ăn món gì? Sườn xào chua ngọt có được không?”
“Chú thật sự biết nấu đó hả?”
“Em xem thường ai vậy? Đợi lát nữa em sẽ bất ngờ ngay thôi.”
“Vậy tôi còn muốn ăn gà hầm, chú có nấu được không?”
“Đương nhiên rồi, em thích ăn món gì tôi cũng sẽ chiều em, ai bảo em là tâm can bảo bối của tôi làm gì chứ.”