Sáng ngày hôm sau, khi Tĩnh Ngữ còn chưa thức thì anh đã đi chợ mua thức ăn để làm một bữa sáng thịnh soạn cho chị em cô.
Chỉ là đã lâu rồi anh không vào bếp, cũng không biết món anh làm có ra gì hay không, có hợp khẩu vị của cô không, nên cuối cùng anh đã quyết định mua bữa sáng thay vì tự nấu.
Khi Đàm Dật Trì trở về, Tĩnh Ngữ cũng đã rời giường, còn em gái cô thì chuẩn bị đến trường.
“Anh sáng đi, tôi có mua rất nhiều cho em và Tĩnh Văn, không ăn thì sẽ nguội mất. Em muốn ăn gì? Bánh bao, cháo, bánh quẩy hay là bánh mì? Hay là tôi đi pha cho em một ly sữa? Em gầy như vậy, từ hôm nay tôi sẽ bắt đầu bồi bổ cho em, em muốn ăn gì thì cứ nói cho tôi biết, không cần ngại.” Đàm Dật Trì đột nhiên lại trở nên bận rộn, vì là lần đầu chăm sóc cho người khác nên anh cảm thấy có chút khó khăn, không biết nên làm thế nào mới phải, sợ cô sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Chú đừng như vậy có được không? Tôi cũng không phải là một đứa trẻ, hơn nữa, chú không cảm thấy như vậy rất lãng phí sao?” Tĩnh Ngữ nhăn nhó, trong lòng thật sự cảm thấy không được thoải mái cho lắm, có cảm giác như anh đang làm cuộc sống của cô bị xáo trộn hết lên.
Nhưng Đàm Dật Trì lại rất bình tĩnh, anh không hề tức giận hay tỏ ra không vui, ngược lại còn mỉm cười dịu dàng xoa đầu cô: “Được, là tôi sai rồi, sau này tôi sẽ nghe lời em, không lãng phí như vậy nữa. Giờ thì em mau ăn sáng đi, đừng để bị đói, không tốt đâu.”
Tĩnh Ngữ hé môi, cô định nói gì đó nhưng ngay lúc ấy Tĩnh Văn lại bước ra, nhìn thấy bàn thấy ăn hai mắt em ấy liền sáng rực, đúng là trẻ con vô tư.
“Chị ơi, em có thể ăn những món này không?”
Nghe Tĩnh Văn hỏi vậy mà cô lại cảm thấy chạnh lòng, cũng không biết đã bao lâu rồi cô không cho em ấy ăn được một bữa ngon đúng nghĩa, đã vậy còn phải cùng cô chịu khổ trong khi bản thân vẫn còn trong tuổi ăn tuổi lớn.
“Đương nhiên rồi, nếu còn chưa ăn no thì có thể đem lên trường ăn.” Anh trả lời thay cô, cử chỉ vô cùng ân cần.
Tĩnh Văn vui vẻ cười tươi, ánh mắt ánh lên sự ngây ngô: “Chú đúng là người tốt!”
“Không phải hôm trước nhóc còn nói chú là người xấu sao? Chỉ một bữa ăn đã mua chuộc được nhóc rồi à?” Đàm Dật Trì nói.
Tĩnh Văn lắc đầu: “Đương nhiên là không phải, chỉ là Tĩnh Văn có thể nhìn ra, chú thật sự quan tâm đến chị của Tĩnh Văn. Có chú ở đây thì chị sẽ không còn bị ai bắt nạt nữa, Tĩnh Văn rất vui.”
Lời nói thơ ngây của Tĩnh Văn làm cho Đàm Dật Trì cảm thấy anh càng nên có trách nhiệm với cô nhiều hơn nữa: “Ừm, có chú ở đây, chú nhất định sẽ không để cho chị của nhóc chịu thêm bất kì thiệt thòi nào nữa, vậy nên, nhóc cứ yên tâm giao chị của nhóc cho chú, có được không?”
“Tĩnh Văn, đi học đi em, nếu không sẽ trễ giờ đấy!” Tĩnh Ngữ khẽ giọng, cơ thể run nhẹ vì cảm thấy khó xử, cô cũng không biết từ khi nào mà anh và em gái lại có thể hoà hợp với nhau đến vậy.
Tĩnh Văn không nói nữa, em ấy mang theo thức ăn vui vẻ đi học: “Em đi đây!”
Sau khi em gái rời đi, bầu không khí giữa hai người đột nhiên lại trở nên vô cùng khó xử và ảm đạm, thậm chí còn có cảm giác lạnh lẽo hơn cả thời tiết của mùa đông giá rét ngoài kia.
“Chú thật sự muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?” Cô rũ mắt, hai tay nắm chặt vào váy, cái lạnh đã làm cho cô quên đi rằng thế nào là ấm áp, thậm chí là sinh ra mối nghi ngờ rằng đây có phải chỉ là một giấc mơ.
“Em thật sự không nhìn ra tấm lòng của tôi hay là em chỉ là đang sợ, sợ rằng một ngày nào đó tôi sẽ không cần em nữa?” Trong mớ hỗn độn anh đã tìm ra được một câu trả lời cho bản thân mình. Thật ra cô không phải không muốn tin anh, mà ngoài đứa bé ra, anh và cô không còn một mối liên quan nào khác cả, nó khiến cho cô không có cảm giác an toàn, cũng không chắc chắn được bất cứ điều gì.
“Tôi… tôi, tôi không nói như vậy, vốn dĩ tôi và chú chẳng là gì của nhau cả, sao có thể nói là chú cần tôi hay không cần tôi? Tôi chỉ muốn hỏi, chú làm vậy… có đáng không thôi?”
“Vậy tôi trả lời cho em biết. Rất đáng! Em không biết đâu, phải trải qua bao nhiêu hiểu lầm, bao nhiêu trắc trở thì tôi mới có được ngày hôm nay, tôi mới thật sự hiểu được em, được gần em thêm một chút, ở bên cạnh em thêm một chút. Thế nên, nếu em muốn khuyên tôi từ bỏ, đó là chuyện không đời nào, trừ khi… em thật nhẫn tâm đến mức để tôi tự sinh tự diệt, không quan tâm đến tôi nữa.”
“Chú cho rằng tôi không làm được?”
“Không, tôi tin em có thể làm được. Nhưng tôi cũng không phải là một kẻ dễ dàng bị đánh bại, tôi vẫn sẽ ở đây chờ em, chờ ngày em nhận ra tình cảm của tôi đối với em.”
Tĩnh Ngữ không những không làm gì được anh mà còn có cảm giá như bản thân đang lấy trứng chọi với đá, không thể xê dịch được sự kiên định của anh dù chỉ một chút, ngược lại còn bị những lời nói của anh làm cho cảm động, xém nữa thì đã không kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Có phải là cô rất vô dụng không?