Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 66




Nhà của cô vốn không được rộng, chỉ có hai phòng ngủ, đột nhiên lại có thêm một người đàn ông, cảm giác lại thêm chật chội.

“Chú ngủ phòng của tôi đi, tôi ngủ dưới sàn là được rồi.” Dạo này cơ thể cô cứ hay bị đau nhức, còn bị mất ngủ, không thể ngủ sâu, cô sợ sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của em gái, sợ em ấy không có tinh thần đến lớp nên chỉ còn cách ngủ ở dưới sàn, nhường lại phòng của mình cho anh. Dù sao thì anh cũng là khách, hơn nữa cô còn nói sẽ cho anh thuê phòng, nếu đã là vậy, cô càng không thể để anh phải ngủ trên sàn nhà lạnh.

Nhưng Đàm Dật Trì lại là một người đàn ông, anh sao có thể để người phụ nữ của mình ngủ dưới sàn? Anh bước đến, cướp chăn đệm từ trong tay cô, tự nhiên nói: “Để tôi ngủ dưới sàn đi, dù sao thì chiếc giường này của em cũng không vừa người tôi, không thoải mái.”
Tĩnh Ngữ ngẩn người ra, cô nhìn dáng người cao ráo của anh rồi lại nhìn lại chiếc giường nhỏ của mình, quả thật là không vừa người, chỉ sợ còn khó chịu hơn là nằm ở dưới sàn.

“Vậy… tôi lấy thêm chăn cho chú, nửa đêm trời sẽ rất lạnh.”

Tĩnh Ngữ định đi lấy thêm chăn cho anh nhưng anh lại vội vàng kéo cô ngồi xuống giường, mày cau lại đầy lo lắng: “Không cần đâu, để tôi tự lấy là được rồi, em cứ nghỉ ngơi trước đi. Nhìn dáng vẻ đi lại khó khăn của em, tôi thật sự rất đau lòng đấy.”

Cô im lặng nhìn anh, đôi môi mím chặt, không hiểu sao lại bị sự quan tâm của anh dễ dàng đánh bại. Có lẽ khi mang thai, người mẹ thật sự sẽ trở nên rất nhạy cảm, dễ khóc, dễ rung động và còn dễ bị chi phối bởi những hành động dịu dàng của đối phương.

Bởi vậy nên khi mang thai, người phụ nữ cần được quan tâm và che chở nhiều hơn, họ cần được người đàn ông của mình thấu hiểu và sẻ chia chứ không phải là những lời nói nặng nhẹ, những đêm chỉ có một mình trong căn phòng trống, chịu đựng đau đớn.
Có nhiều người đàn ông không hiểu, họ cho rằng cô ấy chỉ đang làm nũng, đang giả vờ, nhưng thật chất cô chỉ đang cần sự quan tâm và yêu thương, cùng họ vượt qua những ngày tháng vất vả.

Hơn nữa, ai nói mang thai là dễ dàng chứ? Nếu không phải do hoàn cảnh buộc người phụ nữ ấy phải gồng mình lên thì có ai lại không muốn được nuông chiều, được dựa dẫm vào người đàn ông của đời mình?

Mà Tĩnh Ngữ, một cô gái có xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã phải học cách tự lập, tuy nói là cô đã quen với cuộc sống này, quen với sự khó khăn và cực nhọc, nhưng nếu phải nói thật, cô thực sự không có cảm giác gì hết sao?

Đôi lúc cô cũng muốn được thả lỏng, được bỏ hết tất cả gánh nặng trên vai xuống, dựa dẫm vào một bờ vai vững chắc nào đó, yên tĩnh nằm trong lòng người đó, cảm nhận một chút giây phút bình yên, để người đó yêu thương mình, nâng niu, chiều chuộng mình như một nàng công chúa.
Chỉ là bao nhiêu năm nay, dường như cô chưa từng có giây phút nào được ngơi nghỉ, chưa từng có giây phút nào được thở phào nhẹ nhõm, có thể không cần lo nghĩ gì mà ngủ một giấc cho tới sáng. Bởi vì cô biết, chỉ cần cô lơ là dù chỉ một giây thì ngày mai chị em cô sẽ không có cơm để ăn, vậy nên cô chỉ có thể cố gắng, chỉ có thể ra sức làm việc, ra sức kiếm tiền, cho dù có mệt, có bệnh cô cũng không cho phép bản thân mình có quyền nghỉ ngơi.

Vậy mà hiện tại, bên cạnh cô đột nhiên lại xuất hiện một người đàn ông lớn hơn cô mười lăm tuổi, anh chững chạc hơn cô, từng trải qua nhiều chuyện hơn cô, đặc biệt là anh quan tâm đến cô, mỗi cử chỉ, lời nói đều rất nhẹ nhàng và từ tốn. Chợt, cô có cảm giác như… mình có thể dựa dẫm vào người đàn ông này, có thể đứng sau lưng anh, để anh che chắn gió sương, để anh gánh vác hết tất cả, còn cô, chỉ việc ngoan ngoãn nghe lời anh là được.

“Sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?” Anh chạm nhẹ vào má cô, dịu dàng tém gọn mái tóc cô ra sau tai, ánh mắt ôn nhu như muốn nói rằng, không sao, đã có tôi ở đây.

“Tôi… tôi không có khóc, chỉ là bụi vào mắt thôi.” Cô vội vàng ngoảnh mặt đi, né tránh ánh mắt của anh, cứ như là một đứa trẻ cứng đầu, không dám thừa nhận sự yếu đuối của mình.

“Bụi vào mắt? Vậy tôi thổi giúp em có được không?”

“Không… không cần, đã không sao nữa rồi.” Cô đẩy anh ra, vội vàng bỏ đi.

“Em đi chậm chút, cẩn thận dưới chân.” Anh thở dài, trong lòng cảm thấy có hơi bất lực, anh không biết bản thân phải làm gì mới có được sự tin tưởng của cô, để cô gỡ bỏ phòng bị, cho anh bước vào cánh cổng trái tim cô.