Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 63




“Chú thật sự không phải là người xấu, chú đến đây tìm chị nhóc là để sửa sai, bù đắp lỗi lầm. Chú hứa chú sẽ không làm chị nhóc buồn nữa, chú sẽ chăm sóc tốt cho hai chị em nhóc và cả đứa bé nữa, có được không?” Anh không biết nói mấy lời hoa mỹ nhưng đây đều là những lời từ tận đáy lòng anh, anh thật lòng muốn bảo vệ cô, ở bên cô, nguyện vì cô mà chăm sóc cho những người bên cạnh cô.

Tĩnh Ngữ từ chợ trở về, trên tay xách rất nhiều đồ nặng, vừa nhìn thấy anh, những món đồ trên tay cô đều bị rơi xuống, trong đôi mắt hiện lên sự hốt hoảng, kinh sợ.

“Sao… sao chú lại biết tôi ở đây?” Giọng cô run run, hai tay siết chặt vào váy, đôi mắt chưa gì đã ửng đó.

Đàm Dật Trì không dám manh động, chỉ dám chăm chú nhìn cô cho thật kĩ. Nhưng khi nhìn kĩ rồi, trong lòng anh lại tràn đầy đau xót. Trông cô rất tiều tuỵ, dáng người gầy gò nhưng cái bụng thì lại ngày càng to ra, có cảm giác như đứa bé trong bụng đã hút cạn hết sinh khí của cô, khiến một cô gái chỉ mới mười chín tuổi trở nên mệt mỏi, kém sắc. So với lần đầu anh gặp cô, quả thật đã khác đi rất nhiều.
Nhưng cho dù là vậy, anh cũng chưa từng có suy nghĩ chê bai cô mà chỉ trong lòng càng thêm nặng nề, chính anh, chính anh là người đã hủy hoại cuộc đời cô, cướp đi tuổi thanh xuân tươi trẻ của cô, còn làm cho cô phải chịu biết bao nhiêu là tổn thương. Và đây cũng là lần đầu anh cảm thấy bản thân mình bất lực và tồi tệ đến thế. Doanh nhân tài giỏi gì chứ? Đứng đầu thành phố gì chứ? đến người con gái mà mình yêu thương cũng không dám thừa nhận, không dám bảo vệ, suy cho cùng, anh cũng chỉ là một kẻ rác rưởi, là anh không xứng với trái tim thuần khiết của cô.

Tĩnh Ngữ né tránh ánh mắt của anh, cô cho rằng đó là sự thương hại, là sự coi thường và cô không cần những điều đó.

“Chú mau trở về đi, chú cũng thấy rồi đấy, chỗ của tôi không có gì đáng giá cả. Bây giờ tôi cũng không còn là Tĩnh Ngữ của lúc trước, tôi không thể cho chú thứ mà chú muốn được.” Tĩnh Ngữ chỉ đơn giản nghĩ rằng anh tìm đến cô là vì muốn cô làʍ t̠ìиɦ nhân cho anh, còn vì chuyện đứa bé, làm sao mà anh có thể biết được? Dù gì thì anh cũng đâu tin rằng cô trong sạch.
Tĩnh Ngữ cúi người xuống muốn nhặt đồ của mình nhưng lại vô cùng khó khăn. Đàm Dật Trì xem như là mình chưa nghe gì, anh bước đến, giúp cô nhặt lên: “Để tôi xách giúp em!”

Cơ thể Tĩnh Ngữ chợt run lên, cô thật không biết là anh đang muốn làm gì. Cô đưa mất nhìn Tĩnh Văn, thấy em ấy vội vã tránh mặt, cô ấy mới có thể thoải mái nói ra những điều mình luôn che giấu từ nãy đến giờ: “Đàm Dật Trì, rốt cuộc chú muốn gì ở tôi đây? Có phải chú cảm thấy hả hê lắm không, hả? Không phải chú luôn ghét bỏ tôi, xem tôi là một kẻ trơ trẽn sao? Hôm nay tôi nói cho chú biết, đúng, tôi chính là như vậy, tôi có thể vì tiền mà làm bất cứ chuyện gì, cho dù là sinh con cho người khác.”

Đàm Dật Trì im lặng không nói, anh biết là cô đang tức giận, đợi sau khi cô nói xong rồi anh mới nhẹ giọng: “Nhưng đứa con là của tôi, không phải sao?”
Tĩnh Ngữ loạng choạng lùi về phía sau, Đàm Dật Trì liền đỡ lấy cô: “Cẩn thận một chút!”

Cô kinh sợ đẩy anh ra, nếu như anh đã biết đứa con là của anh, có phải anh đến đây là để cướp đứa bé đi không?

“Chú… chú nghĩ là tôi chỉ làm chuyện đó với một mình chú sao? Hay chú nghĩ đứa con này là của chú? Chú sai rồi, ba của đứa bé là một đại gia cực kì giàu có, mỗi tháng anh ấy còn chu cấp tiền cho tôi, anh ấy còn nói không lâu nữa anh ấy sẽ cho tôi một danh phận.” Tĩnh Ngữ không giỏi diễn kịch, càng không giỏi nói dối, nhưng vì muốn bảo vệ đứa bé ở trong bụng, bảo vệ cuộc sống bình yên của chị em cô, cô sẽ bất chấp tất cả. Bị hiểu lầm thì sao chứ? Bị khinh thường thì đã sao? Không phải những ngày qua cô luôn sống như vậy à?

Đàm Dật Trì nhìn cô chăm chăm, đôi mắt ảm đạm như đã nhìn thấy hết tất cả: “Em ghét tôi đến vậy sao? Còn muốn chối bỏ việc đứa con là của tôi? Được, vậy cứ cho rằng đứa bé là của người khác đi. Chu cấp hàng tháng sao? Nhìn bộ dạng của em xem, có chỗ nào là giống được ăn ngon mặc sướиɠ không? Có chỗ nào là giống được đại gia bao nuôi không?” Anh nói những lời này mà trái tim đau như bị dao cắt, cổ họng như có thứ gì đó bị nghẹn lại, sóng mũi cay cay.

Rõ ràng là khổ sở như vậy, đau đớn như vậy nhưng cô vẫn cố tỏ ra là bản thân đang rất ỏn, còn tự bịa ra một câu chuyện để lừa mình dối người. Cô đúng thật là một kẻ ngốc, ngốc đến mức đáng thương. Nếu là người khác, sớm đã đeo bám theo anh không buông rồi, làm gì chuyện tự hành hạ bản thân mình như cô chứ?

Hai tay Tĩnh Ngữ siết chặt, mặc cho móng tay bấu vào da thịt, cô cúi gầm mặt, cố gắng che giấu đi những giọt nước mắt cay đắng, giọng nức nở: “Xem như tôi xin chú có được không? Tôi không cần gì cả, số tiền kia nếu chú muốn tôi cũng sẽ tìm cách trả lại cho chú. Chỉ xin chú đừng tìm tôi nữa, chú cứ xem như chưa từng quen biết tôi đi, cũng không có đứa bé nào ở đây cả. Tôi hứa, tôi sẽ không bao giờ gây rắc rối cho chú, cũng không bao giờ đòi hỏi bất kì điều gì từ chú.”

Anh hiểu rõ cô đang sợ hãi điều gì, nhưng anh muốn nói cho cô biết, anh không phải đến đây là để làm hại cô và con, càng không phải đòi tiền hay cướp con của cô đi. Anh chỉ muốn đưa chị em cô trở về thành phố, cho chị cô có một cuộc sống tốt hơn, yêu thương cô, chăm sóc cô, anh còn muốn chịu trách nhiệm với cô, cùng cô chờ đợi sự ra đời của bé con, tạo dựng một gia đình ba người hạnh phúc.

Nhưng cô còn chưa nghe anh giải thích thì đã vội vàng cướp lấy chiếc túi từ trong tay anh và bỏ vào nhà, khoá cửa lại: “Chú đi đi, nơi này không tiếp đãi nổi chú.”

Đàm Dật Trì nhìn theo bóng lưng gầy gò của cô, trong lòng cảm thấy chua xót, thì ra cảm giác bị người khác hiểu lầm lại khó chịu đến như vậy.