Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Chương 61




Trưa hôm đó, Đàm Dật Trì đến bệnh viện tìm Diệp Hân Đồng, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên anh tìm đến cô ấy.

Trong văn phòng bệnh viện, Diệp Hân Đồng rót cho anh một tách trà, bầu không khí có hơi gượng gạo, từ khi anh từ chối cô ấy, cô ấy đã không còn mặt dày bám theo anh nữa, cũng đã giải thích rõ ràng với ba mẹ anh, cứ xem như những chuyện trước đây đều là sai lầm tuổi trẻ.

“Bất ngờ thật, không ngờ anh lại đến đây tìm em. Là có việc gì sao?” Diệp Hân Đồng không phải là đang hi vọng điều gì từ anh, chỉ là trong lòng cảm thấy thắc mắc, cô ấy không tìm được lí do anh đến đây tìm cô ấy là gì.

Đàm Dật Trì cũng không muốn vòng vo tam quốc làm gì, anh nâng tách trà lên uống một ngụm rồi nói: “Cô có biết Lưu Tĩnh Ngữ không?”

“Lưu Tĩnh Ngữ? Anh biết cô ấy?” Diệp Hân Đồng có hơi sững sờ, cô ấy không hiểu tại sao anh lại hỏi đến cô gái này.
“Tôi muốn biết những việc liên quan đến cô ấy, không phải cô rất thân với cô ấy sao? Cô ấy thật thà như vậy, chắc sẽ kể cho cô nghe những việc mà cô ấy luôn giấu kín trong lòng.” Đàm Dật Trì nghiêm túc nói, anh kiên quyết muốn tìm hiểu về cô, biết thêm những thứ có liên quan đến cô.

Diệp Hân Đồng nheo mắt nhìn anh: “Anh và cô gái ấy có quan hệ gì?” Chợt, trong lòng vị nữ bác sĩ dâng lên một cỗ mơ hồ, nếu anh và cô thật sự có quan hệ, vậy chắc chắn số tiền một trăm triệu kia sẽ có liên quan đến anh, dù sao thì cô cũng không thể kiếm được số tiền lớn như vậy trong một thời gian ngắn.

“Tôi yêu cô ấy.” Đàm Dật Trì thẳng thừng trả lời, đây cũng là một lời thú nhận mà cuối cùng anh cũng có can đảm để nói ra.

Diệp Hân Đồng không biết nói gì, đôi khẽ mấp máy nhưng lại không nói thành lời, đến một lúc sau cô ấy mới lấy lại được bình tĩnh: “Anh… anh có đang ổn không vậy? Cô ấy nhỏ hơn anh mười lăm tuổi đấy?”
“Việc đó quan trong sao?”

Câu nói của anh làm cho Diệp Hân Đồng không biết nên nói gì ngoài cười trừ, không ngờ cô ấy và anh quen biết nhau nhiều năm như vậy lại không bằng một cô gái anh chỉ mới gặp vài tháng, có phải là nực cười quá rồi không?

“Thật ra em và cô ấy cũng không phải là quá thân thiết, những điều mà em biết chắc trong lòng anh cũng đã rõ rồi. Hoàn cảnh của cô ấy rất đáng thương, gia đình nghèo túng, em lại bị mắc bệnh, mỗi ngày cô ấy đều phải đi làm thêm để kiếm tiền. Mặc dù công việc bận rộn, đến bản thân mình cũng không có thời guan nghỉ ngơi, ăn uống cho tử tế, nhưng mỗi ngày cô ấy đều đến bệnh viện thăm em mình một lần, còn ở lại rất lâu mới rời khỏi. Có nhiều lần cô ấy còn làm việc đến mức kiệt sức, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn luôn có gắng mỉm cười, gắng gượng để chống chọi, một chút lơ là cũng không dám. Cô ấy đối tốt với người khác, thật thà, thuần khiết và luôn dùng tấm lòng chân thành để đối đãi với người khác, nhưng bản thân mình thì cô ấy lại không mảy may quan tâm đến, thậm chí còn ép bản thân phải gồng lên, cho dù có bể đầu chảy máu cũng không được gục ngã. Nói thật, em rất khâm phục cô gái nhỏ này, cô ấy rất mạnh mẽ cũng rất kiên cường, chỉ là thế giới này quá khắc nghiệt, chưa bao giờ cho cô ấy được sống một cách dễ dàng. Như anh thấy đó, bên cạnh cô ấy chí còn một mình yêu gái là người thân, ngoài ra thì cô ấy không có bạn vè cũng không có ai để dựa dẫm, vậy nên cô ấy không cho phép bản thân có quyền được yếu đuối. Nhưng cùng là phận gái mười hai bến nước, em sao có thể không hiểu chứ, ngoài mặt thì cô ấy không nói nhưng thực chất, cô ấy đã sức cùng lực kiệt rồi, cô ấy chỉ đang giả vờ kiên cường, giả vờ là mình đang ổn để chống chọi qua ngày. Cô ấy từng mói với em rằng, nói không có em gái, cô ấy đã sớm đi theo đoàn tụ với ba mẹ chứ không cần phải khổ sở như thế này. Vậy nên… em khuyên anh một câu, đừng vì nhất thời nổi hứng mà làm tổn thương cô ấy, cô ấy không còn đủ khả năng để chịu đựng những biến cố mà anh mang đến cho cô ấy đâu, cô ấy sẽ chết thật đấy.”
Diệp Hân Đồng nói rất nhiều nhưng mỗi câu mỗi chữ anh đều chú tâm lắng nghe, không bỏ xót một câu một chữ nào.

Anh rũ mắt, trong lòng chợt cảm thấy chua xót, sóng mũi cay cay, nếu như anh biết những chuyện này sớm hơn, nếu như anh chịu tìm hiểu cô thêm một chút, thấu hiểu cho cô một chút, có phải là anh và cô sẽ không có nhiều khoảng cách đến vậy, cô cũng sẽ không vì sợ anh mà ôm cái thai bỏ về quê?

Đàm Dật Trì khẽ cười, anh che giấu đi cảm xúc thật của bản thân, nói đùa một câu: “Cô tốt tính thật đấy, còn nói giúp cho cô ấy, nếu là tôi, tôi nhất định không làm được như vậy.”

Diệp Hân Đồng cười một cách bất lực: “Anh nói vậy là ý gì? Ý của anh là em nên ghen tuông, tức giận đùng đùng lên à? Em cũng đâu có hẹp hòi đến mức đó.” Dừng một chút, cô ấy ôn nhu nói tiếp: “Hơn nữa, nếu anh đã không biết trân trọng một người con gái xinh đẹp như em thì cũng nên để cho người khác biết trân trọng. Anh không cản thấy, em xứng đáng có được một người đàn ông tốt hơn anh sao?”

Đàm Dật Trì không nói gì mà chỉ cười nhạt.

Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Cốc! Cốc! Cốc!”

Diệp Hân Đồng: “Vào đi!”

Người bước vào là bác sĩ Triệu, anh ấy thấy Đàm Dật Trì liền ngại ngùng đứng ở cửa không vào nữa: “Tôi định mời cô ăn cơm trưa, nếu cô bận rồi thì thôi vậy.”

“Không đâu, anh đến rất đúng lúc.” Diệp Hân Đồng vui vẻ mỉm cười quay sang nói với Đàm Dật Trì: “Người tốt hơn anh đến rồi, có phải anh cũng nên đi rồi không?”

Đàm Dật Trì đưa mắt nhìn bác sĩ Triệu, cảm thấy người này cũng khác được: “Ha! Được, vậy tôi đi trước, hai người cứ tự nhiên.”

Sau khi Đàm Dật Trì rời đi, vị bác sĩ Triệu đó mới lên tiếng hỏi: “Người đàn ông đó… đến đây tìm cô sao? Hai người trông rất thân thiết.”

“Anh sao vậy? Sợ tôi bị cướp mất à?”

Anh ấy ho khan vài tiếng, vành tai cũng bắt đầu đỏ lên: “Khụ… khụ… khụ! Cô đang nói gì vậy?”

“Ha ha ha! Nhìn anh kìa, tôi chỉ đùa thôi.” Diệp Hân Đồng biết rõ bác sĩ Triệu có ý với mình, vậy nên cô ấy đã cố tình bật đèn xanh, chỉ là anh ấy lại như khúc gỗ vậy, mãi mà vẫn chưa hiểu lòng cô ấy. Nhưng không sao cả, điều này cho thấy anh ấy là một người đàn ông tốt, vì vậy… cô ấy sẵn lòng chờ đợi, chờ đợi ngày anh ấy dám nói thật lòng mình.