Công ti ở nước ngoài xảy ra sự cố rất nghiêm trọng, bị tố là làm hàng giả, còn bị đối tác làm ăn kiện lên toà, phải mất rất nhiều thời gian mới giải quyết xong mọi chuyện một cách êm ắng. Chỉ là trong khoảng thời gian này công ty không những phản gánh ô danh mà còn phải chịu thua lỗ do công ti đối thủ hãm hại, cũng may mà đã điều tra rõ ràng, hoàn toàn thắng kiện, nếu không lại gặp thêm nhiều rắc rối nữa.
Ba tháng, từ khi Đàm Dật Trì đi đến nay đã tròn ba tháng, sau khi máy bay hạ cánh, quay về với thành phố quen thuộc, người đầu tiên mà anh muốn gặp nhất chính là Tĩnh Ngữ.
Trong thời gian này, anh bỗng nhận ra sự quan trọng của cô trong lòng anh, mọi lúc mọi nơi anh đều luôn nhớ về cô gái nhỏ, thậm chí còn anh cảm thấy thời gian ba tháng này dường như đã hơn mấy ngàn năm rồi vậy, dài đến mức anh không thở nổi, chỉ muốn giải quyết xong công việc để quay về nước.
Có lẽ… anh đã thật sự yêu người con gái này, người con gái hết lần này đến lần khác làm cho anh khó chịu, làm cho anh ghét bỏ. Anh mặc kệ cô là người như thế này, có xấu xa hay tùy tiện ra sao, chủ cần có anh ở đây, anh tin rằng bản thân có thể thuần phục được cô, đưa cô về đúng hướng, không để cô lầm đường lạc lối, đi sai ngã rẽ của cuộc đời nữa.
Đàm Dật Trì, xem ra anh đã thật sự thay đổi rồi, anh đã trở nên bao dung hơn, ân cần hơn, dịu dàng hơn, còn chịu bỏ qua các thành kiến, chướng ngại để được ở bên cô gái nhỏ.
Nhưng anh lại chưa nhận ra, từ trước đến nay cô chưa từng làm chuyện gì dại dột cả, tất cả mọi chuyện điều do anh hiểu lầm cô mà ra, anh làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, khiến cô sợ hãi tránh xa anh ra hết lần này đến lần khác. Liệu bây giờ… có còn kịp không?
Đàm Dật Trì vừa ra khỏi sân bay đã tự mình lái xe đến siêu thị mà trước đây cô làm việc.
Trong siêu thị rất đông khách, già trẻ bé lớn đều có, chỉ là không tìm thấy cô.
Khi khách đã mua xong đồ và đi hết, Đàm Dật Trì vẫn loanh quanh ở đó, dáng vẻ gấp gáp đến nao lòng.
Không còn cách khác, anh chỉ có thể ra quầy tính tiền tìm gặp Âu Dương Chấn, lạnh lùng hỏi một câu: “Cô ấy đâu?”
Âu Dương Chấn nâng mắt nhìn anh, đáp sự lạnh lùng của anh bằng một ánh mắt khinh thường, vì cả anh ấy và anh đều không có được thứ mình muốn.
“Chú muốn hỏi ai?” Anh ấy không mấy quan tâm, thậm chí còn có chút đùa cợt.
Đàm Dật Trì cau mày, giọng trầm đi hẳn: “Lưu Tĩnh Ngữ.”
“Vậy thì thật đáng tiếc, cô ấy đã không còn ở đây nữa rồi.”
“Không còn ở đây? Cô ấy nghỉ việc rồi?”
“Đúng vậy, mà cũng không đúng, cô ấy về quê rồi, chắc sẽ không quay trở lại nữa đâu.”
Đàm Dật Trì có phần sững sờ, hai tay siết chặt, trong lòng có phần tức giận, sau đó vội vàng bỏ đi.
Ra đến xe, anh liền gọi điện cho Triệu Vân Trác: “Tôi muốn cậu điều tra giúp tôi một người.”
…
Lái xe một vòng thành phố, tâm trạng anh không những không tốt hơn mà còn xấu đi một cách thậm tệ, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc cô sẽ rời đi, rời xa thành phố này. Không phải cô thích tiền lắm sao, sao có thể từ bỏ thành phố xa hoa để trở về quê chứ?
“Lưu Tĩnh Ngữ, tôi nhất định sẽ tìm ra em, tôi nhất định sẽ mang em đến bên cạnh tôi, yêu tôi, em có muốn trốn cùng đừng hòng trốn thoát.”