Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 5




Tôi bởi vì nhất thời xúc động, liền gửi tin nhắn như vậy cho Lâm tiểu thư, đề nghị thay đổi địa điểm cuộc hẹn, không nghĩ tới cô ta lại đồng ý cực kỳ vui vẻ.

Vì thế tối thứ bảy, tôi không đi tới quán cà phê do Lý Thâm xếp đặt, mà lại ngồi trong nhà hàng xoay tròn trên tầng cao nhất của khách sạn Long Đằng.

Lúc bảy giờ kém năm phút, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ màu xanh lam đi thẳng tới trước mặt tôi, gõ gõ lên mặt bàn, giọng nói thanh thanh thúy thúy: “Lý Tân Kỳ tiên sinh?”

“Phải, là tôi.”

“Lâm Nhã.” Cô ngồi xuống vị trí đối diện tôi, tự giới thiệu đơn giản, “Rất vui được biết anh.”

“Tôi cũng vậy.” Nói xong, liền đưa thực đơn trong tay cho cô.

Cô cúi đầu lật xem thực đơn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tôi, đột nhiên mở miệng nói một câu: “Lý tiên sinh, vẻ ngoài của anh và anh trai anh hoàn toàn không giống nhau.”

Tôi trong lòng thất kinh, ngây người một hồi lâu mới ngơ ngẩn đáp: “Chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ.”

“Thì ra là thế.” Lâm Nhã lại đánh giá tôi vài lần, cười khẽ, “Thành thật mà nói, tướng mạo của cậu đẹp hơn anh ấy, hơn nữa còn là loại hình tôi thích.”

“Lâm tiểu thư.” Tôi không tự chủ được mà ho khan hai tiếng, đỏ mặt lên.

“Xấu hổ rồi?” Ánh mắt cô xoay chuyển một vòng, tiếp tục cười, “Tính cách cũng rất hợp khẩu vị của tôi.”

Khóe miệng tôi giật giật, hoàn toàn không biết nên ứng đối thế nào mới tốt.

Cô gái trước mặt có vẻ ngoài khá dịu dàng xinh đẹp, thế nào lại nói ra miệng những lời quái dị như vậy? Quả thực giống như là… đang đùa giỡn tôi.

Mặc dù trong bụng nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám kháng nghị ra miệng, chỉ cười cười cho có lệ, thuận miệng ngăn chủ đề này lại.

Khi bữa tối được bưng lên bàn, tôi và Lâm Nhã vừa ăn vừa tán gẫu. Tôi lơ đãng nghe cô nói chuyện, cặp mắt đảo khắp xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Tần Tiếu Dương.

Mất rất nhiều công phu, cuối cùng mới phát hiện ra người đàn ông có nụ cười nhẹ nhàng ấy đang ngồi trong một góc phòng, mà người ngồi bên cạnh hắn… hiển nhiên chính là anh tôi.

Quả nhiên đã giảng hòa rồi.

Tôi khẽ thở dài một hơi, cảm thấy vui mừng cho hắn, lại khó tránh khỏi có chút đố kị, ngực không kìm được ẩn ẩn tác thống. Suy nghĩ lại thật kỹ, mới thấy bản thân đúng là một kẻ ngốc, biết rõ nhìn thấy Tần Tiếu Dương sẽ chỉ thêm đau khổ, lại hết lần này đến lần khác tự tra tấn mình như vậy.

Lắc lắc đầu, cuối cùng quyết định không nhớ tới người kia nữa, chỉ thu liễm tâm tình, chuyên tâm nói chuyện với Lâm Nhã.

“Rầm!”

Đang nói đến hồi hăng say, bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng vang kỳ quái.

Tôi và Lâm Nhã cùng quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh, lại phát hiện Tần Tiếu Dương đã từ trên ghế đứng lên, sắc mặt tái nhợt nhìn Lý Thâm trừng trừng. Dưới chân hắn là một chiếc bát đã bể nát, hiển nhiên là vừa rơi vỡ trên mặt đất.

Bởi vì khoảng cách quá xa, tôi không nghe rõ hai người kia nói những gì, chỉ nhìn thấy sắc mặt Tần Tiếu Dương càng lúc càng khó coi, cuối cùng thẳng thắn hất tay, bước nhanh ra cửa.

Tôi sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng xông tới ngăn hắn lại.

Nhưng Tần Tiếu Dương tựa như đã mất hồn, ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi một cái, đi lướt thẳng qua người tôi.

Tôi chần chừ trong giây lát, rồi lại vội vàng lộn ngược trở về, bước nhanh đến trước mặt Lý Thâm, hỏi: “Anh, rốt cuộc có chuyện gì? Giám đốc Tần vì sao lại nổi giận như vậy?”

Lý Thâm không trả lời, chỉ bình bình tĩnh tĩnh ngồi nguyên tại chỗ, từ trong túi quần rút ra một chiếc khăn tay sẫm màu, chậm rãi lau vết dầu mỡ dính trên âu phục. Sau đó mới nâng mắt lên nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến cậu.”

“Nhưng mà, giám đốc Tần hắn…”

“Lý Tân Kỳ, cậu hôm nay hẳn là đi coi mắt với Lâm tiểu thư mới đúng, thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?”

“Tôi… chúng tôi đổi địa điểm phút cuối.”

“Ò.” Hắn gật gật đầu, đến lúc này mới đứng dậy, mặt không chút đổi sắc đi lướt qua người tôi, “Tôi đi chào hỏi Lâm tiểu thư.”

Thấy anh ta một bộ trấn định tự nhiên như thường, lại hồi tưởng tới vẻ mặt thất hồn lạc phách của Tần Tiếu Dương ban nãy, bỗng nhiên tôi cảm thấy trong lòng bốc lên lửa giận, bèn duỗi tay ra một phen kéo lấy ống tay áo anh.

“Anh, anh thực sự là hơi quá đáng rồi!”

“Tôi làm sao?”

“Giám đốc Tần thích anh như vậy, sao anh có thể tùy tiện làm tổn thương hắn?”

“Tần Tiếu Dương là người yêu của tôi, bất kể đối với hắn như thế nào, cũng đều là tự do của tôi.” Lý Thâm khẽ hừ nhẹ, cười lạnh, “Lý Tân Kỳ, còn nhớ những lời tôi nói hôm trước không?”

Tôi giật mình, gật đầu.

“Đã như vậy, cậu nên ngoan ngoãn nghe lời mới phải. Từ nay về sau, đừng xen vào việc giữa tôi và Tần Tiếu Dương nữa.”

“Nếu em không muốn thì sao?” Tôi cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, lại hung hăng trừng anh, nói, “Anh dựa vào cái gì mà can thiệp vào cuộc đời của em?”

Lý Thâm rõ ràng không ngờ tới việc tôi sẽ hỏi như vậy, thoáng ngẩn người một chút, mới lạnh lùng đáp: “Bởi vì tôi và cậu cùng mang họ Lý, dựa trên pháp luật mà nói, hai người chúng ta là anh em.”

“Nếu vậy, tôi tình nguyện không có bất cứ quan hệ gì với anh.” Nghiến chặt răng, tôi nói với giọng căm hận, “Tôi chỉ là em trai của anh, không phải con rối của anh.”

“Buồn cười.” Lý Thâm nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, khóe môi hơi giương lên nét cười, chầm chậm nói, “Cậu tưởng… tôi thích làm anh cậu lắm sao?”

Kỳ thực, tôi vẫn luôn hiểu rõ.

Lý Thâm rất chán ghét tôi, từ trước đến nay đều chưa từng xem tôi như người nhà.

Nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra câu kia, lại vẫn cảm thấy bên tai ong ong tác hưởng một chút, toàn thân phát lạnh. Sau đó ngay cả thần trí cũng trở nên hoảng hốt, tùy tay nắm lấy một chiếc ly thủy tinh trên mặt bàn, ném thẳng về phía anh.

Tôi căn bản không dụng lực.

Với thân thủ của Lý Thâm mà nói, hẳn là có thể né tránh rất dễ dàng, nhưng anh lại đứng nguyên tại chỗ không động đậy, hệt như trúng tà, thẳng ngoắc ngoắc nhìn tôi. Cho dù bị ly thủy tinh đập trúng trán, cũng vẫn như cũ một bộ biểu tình băng băng lãnh lãnh.

Lập tức liền có máu tươi đỏ thắm từ trên trán anh chảy xuống gò má.

Xung quanh vang lên vài tiếng kinh hô, Lâm Nhã cũng bước nhanh tới bên cạnh Lý Thâm, nói liên thanh: “Bác sĩ Lý, anh bị thương rồi?”

“Không sao.” Anh khoát khoát tay, ánh mắt vẫn dừng trên người tôi, thanh âm trầm thấp nặng nề, hơi có chút khàn khàn, “Lý Tân Kỳ, cậu thực sự càng lúc càng giỏi.”

Ngữ khí trào phúng trước sau như một, lại cực không phù hợp với thần tình trên mặt anh.

Ánh mắt anh giờ phút này u thâm tựa thủy, đến tột cùng là có ý gì? Tôi nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng hoàn toàn đoán không ra.

Cũng phải, tôi từ trước đến nay đều chưa từng lý giải được người đàn ông trước mặt này, hiện tại sao có thể hiểu anh ta?