Chương 16: Thảo
‘Hmm, đây nên coi như lần đầu chúng ta chính thức gặp mặt a, nhân vật chính của ta”.
‘Bóng người’ tựa như suy nghĩ rồi trầm ngâm nói.
‘Như vậy thì chúng ta bắt đầu ngồi xuống và nói chuyện một chút a, về phương hướng sau này đại thể’.
‘Bóng người’ làm lơ đối phương cảnh giác phát ra lời mời.
Cũng đừng hỏi tại sao tự nhiên có bàn ghế ở đây.
“Rốt cuộc vị này vô cùng đáng ngờ ‘người’ có mục đích gì đây nhở?”.
Nhật Trường lấy tay kéo ghế ra chậm rãi ngồi xuống, cảnh giác hỏi.
Chỉ cần nhìn đối phương thân thể toàn mosaic xuất hiện ở đã đủ khả nghi rồi.
‘Không cần cảnh giác như vậy, thân phận của ta ngươi cũng lờ mờ đoán được a, mục tính thì như ta đã nói đây chỉ là buổi thảo luận”.
‘Bóng người’ không, nên nói ‘tác giả’ mới đúng nói.
“Dù sao hệ thống của ta không có thiết lập loạn xộn nào chỉ đơn giản là ‘tác giả’ áo lót, mà hiện tại ta cái kia hệ thống kêu cũng không nổi lên,
Như vậy thì đơn giản là chỉ có ngươi có thể cho nó rớt mạng thôi.”
Nhật Trường bó tay, dù sao thì đơn giản như vậy chuyện chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ một chút là có thể suy đoán ra được.
Trong lòng thử kêu gọi vài lần hệ thống cũng không có kết quả như vậy đủ để hiểu rõ tình huống.
Còn trường hợp là vị nào đó đại lão đi ngang qua như vậy deus ex machina kịch bản...Cầu nguyện tên tác bị chó rượt suốt đời.
Sau đó một người một khối mosaic như tảng đá ngồi đó không nói gì.
Cạch cạch cạch
Ngón tay nhịp nhàng gõ lấy mặt bàn, Nhật Trường không nhịn được thở dài nói: “Haiz, như vậy cái ngươi gọi là thảo luận rốt cuộc là như thế nào”.
‘Đơn giản mà nói tương đương với việc cập nhật hệ thống nhưng khác biệt ở đây là đích thân ta sẽ phổ cập, cơ bản như sau:
1.Quy tắc xuyên qua thế giới: cần bản thân ‘nhân vật chính’ hoàn thành một nhiệm vụ chính ở thế giới hiện tại, có thể quyết định thời gian xuyên qua.
2.Nâng cao: có thể sử dụng 1 lần quay bất kì để nâng cấp/cường hóa/dung hợp các năng lực.
3.Quy tắc tiến hành cốt truyện(quy tắc đi làm): Sau này cốt truyện sẽ tiến hành số nhiều thế giới cùng triển khai cốt truyện nhưng ‘nhân vật chính’ là người sẽ tiến
hành cốt truyện chính.
4.Tạm thời đến đây thôi, chúc ngài một ngày vui vẻ.”
‘Hiện tại mà nói tạm thời chỉ có vậy, ngươi có điều gì muốn nói không?’
‘Tác giả’ âm thanh không hiểu vang lên.
“Đại thể ta đã rõ nhưng mà a, nếu chỉ có như vậy không cần đích thân ngươi đến nói cho ta đúng không? Ngươi còn giữ lại, không, nên nói chưa nói hết nhỉ!!!”
Nhật Trường trầm ngâm một hồi nói.
‘.......’
‘Thì ra là vậy, ngươi vẫn suy nghĩ cách phản kháng lại thân là ‘tác giả’ ta sao, hoặc nên nói là cuối cùng có phương pháp đủ để ngươi tự tin sao’.
‘Tác giả’ vẫn như cũ lạnh nhạt nói.
“Phản kháng? Ngươi là chơi đá quá nhiều nhớ, một nhân vật đòi phản kháng người sáng tạo, HAHAHH!!!”
“Đừng giỡn a, ta nhận rõ tình huống chính mình khác với mấy tên nhân vật chính khác, bị cái gọi là ‘phản kháng tạo vật chủ’ màn kịch đùa nghịch tên hề!!!”
“Đây không phải là phản kháng, chỉ đơn giản là ngươi dưới ngòi bút nhân vật nho nhỏ trò chơi, nhỉ.
Gần đây một số suy nghĩ của ta xuất hiện một số nho nhỏ q·uấy n·hiễu, điều đó làm ta phát hiện một điều khá thú vị”.
Nhật Trường trên mặt lộ ra nụ cười ‘khỏe mạnh’.
“Có lẽ do trở lại thời kỳ trưởng thành nên ta gần đây thường xuyên làm một chút ảo tưởng, ví dụ như
Biến cả thế giới thành chính mình hậu cung
Thống trị thế giới
Hoặc là tiêu diệt nhân loại
Kể trên mấy cái xem như gần đây, thú vị là nếu ta có ý nghĩ thực hiện thì việc đó sẽ bị chính ta lý do phủ định về mặt đạo đức, luân lý, pháp luật,...vv”.
“Ngươi thử nghĩ coi, rõ ràng ta chỉ là một người bình thường nếu đột nhiên sở hữu sức mạnh to lớn này mà vẫn chưa làm chuyện gì vượt quá luân lý đạo đức nhỉ”.
Nói tới đây trên mặt hắn nụ cười càng trở nên rực rỡ.
“Ngươi biết lúc đó cảm xúc ta nó cuộn trào như thế nào không, như là được khai sáng vậy. Nếu thiết lập ban đầu của ta cũng không có vấn đề nhưng từ khi ta xuyên qua
bắt đầu,
Từ nhận thức được bản thân, tới lúc thí thần, sau đó là nhận được nhiệm vụ chính tuyến.
Ta bắt đầu cảm nhận được bản thân mình ‘chân thật’ là như thế nào, theo lý mà nói không nói trở thành kẻ điên đem toàn thế giới thành trò chơi hay là muốn hủy diệt
tất cả để quy về hư vô,
Ít nhất là chắc chắn ta sẽ không trở thành một người tốt, thánh nhân hay chúa cứu thế, như vậy hành động mà ta đang làm là gì, vì một thế giới xa lạ, con người xa lạ mà
liều mạng chiến đấu ư, HAHAHHHH”.
“Chính điều này giúp ta ý thức được là đây là cơ hội phản kháng duy nhất mà ta có, ngươi thật sự là một tác giả tập sự.
Xây đựng bối cảnh thế giới và nhân vật tính cách đều quá yếu, nhưng đây chính là điều ta có thể lợi dụng được, nếu ngươi muốn tiếp tục viết tiếp thì ta hiện tại tính
cách chính là thứ mâu thuẫn nhất.
Như vậy ngài ‘tác giả’ ngươi muốn làm thế nào đây,
Bất luận là giảm xuống ta sức mạnh sau đó dùng kịch bản cẩu huyết để ta trở nên giống ngài lý tưởng ‘nhân vật chính’ sao.
Hay là dùng cách hiến tế ta người thân, tình yêu, bạn bè,..vv. Các ràng buộc để có có mục tiêu báo thù các kiểu sao.
Thậm chí là sửa đổi tính cách ta thành một tên hề hài hước để bộ truyện này thành truyện sa điêu sao.
Nếu là như vậy ta rất hoan nghênh ngươi làm vậy, dù sao lúc đó ta có phải là ta hay không vẫn chưa biết đúng không?”
Nhật Trường dùng ánh mắt trống rỗng nhìn chính mình ‘tạo vật chủ’.(*)
‘.....Ngươi vẫn nhớ rằng thời gian trôi qua giữa chúng ta chênh lệch a, khi những lời nói đó được viết ra đồng nghĩa là phải được cho phép nên giữa chúng ta chênh lệch
là không thể vượt qua được, như vậy ngươi phản kháng đó vẫn chỉ là vô nghĩa!”.
‘Tác giả’ bình tĩnh như không có việc gì xảy ra.
“Đúng là như vậy, âm mưu là khi bị phát hiện sẽ vô dụng nhưng dương mưu là ngươi có biết hay không nó vẫn sẽ có tác dụng. Nên ngay từ đầu suy nghĩ của ta rất đơn
giản, quyền lựa chọn nằm ở chính ngài a ‘Thần’”.
Đứng dậy đi đến trước mặt đối phương, từ trên cao nhìn xuống chậm rãi nói.
‘Humn, trường hợp như thế này sao, mục đích của ngươi là như vậy sao,’
‘Tác giả’ trên người mosaic bắt đầu lấp lóe trở nên không ổn định
‘Nếu nói hiện tại ngươi là ta mô phỏng suy nghĩ tạo thành thì ta nếu cưỡng ép viết theo suy của ta tương đương với g·iết hiện tại ‘ngươi’ lúc đó nhân vật chính sẽ là
‘hiện thân tác giả’ còn ngươi đạt được mục đích của bản thân, TỰ SÁT!!!!’
Các mosaic lấp lóe không ngừng, thay vì giận dữ vì bị tính kế hắn kinh ngạc và nghi ngờ bởi đối phương.
Không phải giận dữ phản kháng muốn g·iết c·hết chính mình hay là vì bản thân vận mệnh phản kháng, chỉ đơn giản là muốn t·ử v·ong yên nghỉ..... thật là không có ngôn ngữ
để diễn tả đối phương ngu xuẩn.
Sống sót trong trường hợp nào cũng tốt hơn c·hết, chí ít hắn còn có hạnh phúc thời gian.
“Đúng vậy, rất ngu xuẩn đúng không, dốc hết sức chỉ để t·ự s·át thành công, haha. Ta rất nhận rõ chính mình, ta chỉ đơn giản là một con người bình thường có tư duy bình
thường sống ở thế giới bình thường.”
Nhật Trường tự giễu nói.
“Nhưng khi ngươi bắt buộc ta chứng kiến mọi thứ, nếu có thể ta muốn ngay lập tức t·ự s·át nhưng có vẻ ngươi không dễ dàng để ta làm vậy,
Nhưng không sao, một người định nghĩa bản thân tương đối phức tạp nên chỉ cần ngài một chút thay đổi là có thể hoàn thành ta mục đích, như vậy ngài có thể thỏa mãn
ta yêu cầu nhỏ nhoi này không~~~”.
‘........Đương nhiên là không rồi, đồ ngu này nếu ta muốn thì sẽ không để ngươi tên này ‘con hoang’ sống tới giờ’.
‘Tác giả’ bó tay không thể làm gì nhìn tên này ‘con hoang’.
‘Nhưng mà xem như trừng phạt cũng như mong muốn của ngươi, ta sẽ xóa bỏ tên của ngươi như thế nào, vui vẻ không=))’
“Humn, tuy không phải kết quả ta muốn nhưng như vậy cũng không quá tệ”
Nhật Trường nhún vai, kết quả như vậy cũng không tệ.
‘Ngươi còn di ngôn nào nữa không ‘Nhật Trường, dù sao ngươi sau không còn tên đó sau chương này nữa’’.
“Di ngôn sao, xem như có hai cái đi, đầu tiên là việc sau này chăm sóc gia đình ‘Nhật Trường’ do hắn đau đầu đi”.
Nói tới đây hắn không khỏi phức tạp thở dài khép lại đôi mắt.
“Sau đó là,
Lần nữa mở mắt lại, trong đó không còn trống rỗng như trước nữa mà là sáng ngời vô cùng đầy ý chí.
Đây ta thân này ‘vô danh người’ đối ngươi phát ra khiêu chiến, xem như cuộc hành trình này người chạy ta cảm thấy tiến độ vẫn tương đối chậm rãi a, như vậy hãy bắt
đầu nào.
Gia tốc bắt đầu, xem như người chạy ta và người chế tạo ngươi xem ai là người trước tiên ‘gục ngã’ a!!!”.
Nhật Trường lộ ra nụ cười càn rỡ vô cùng.
Đây xem như hắn đối với chính mình cuộc sống mới chứng minh vậy.
“Xem như ngươi đặt tên vẫn khá chuẩn xác nhỉ, ‘Dị thường ghi chép thể’. Đừng để chính mình ngã quá nhanh a ‘tác giả’ nếu vậy rất là nhục khi bị chính mình ‘mâu thuẫn’
cố tình sáng tạo ra làm khó đấy, hahahhh!!!”
“Không cần ngươi lo lắng, như vậy cũng đến lúc tạm biệt rồi, hi vọng lần sau ngươi còn là như vậy ‘Nhật Trường’ a”.
Đoàn mosaic tựa như bị nói trúng điều gì mà hơi biến đỏ lên.
“Hể, như vậy sao, cũng được, hi vọng vĩnh viễn không gặp lần nữa”
Thân thể dần tan biến Nhật Trường mặt không sao cả nói lời cuối cùng.
“Đúng rồi, xem như lời cảm ơn ta cho ngươi lời khuyên. Cốt truyện của ngươi đúng là thứ cut cho a!?”
Lúc cuối cùng hắn vẫn ráng giơ ngón giữa lên dù biết đây là tên kia cố tình nhưng không sao cả, sảng khoái là được.
‘F*CK’
PS(*): biểu cảm thằng main ta để cho link drive
PS: tạch NNN r, mới bình tĩnh lại viết tiếp=)))