Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Rõ A, Ta Cũng Không Rõ A

Chương 1: Bình tĩnh thường ngày




Chương 1: Bình tĩnh thường ngày

6:00 AM

Ring!ring!ring,....

Một đôi mắt mơ hồ chậm rãi mở ra, tiện tay tắt chuông báo thức xong, người đàn ông chậm rãi đứng dậy bước vào nhà vệ sinh tẩy rửa.

A few moments later...................

Giữa dòng đường tấp nập, người đàn ông trên đường lái chiếc xe đến công ty làm việc, đến trước công ty người đàn ông từ từ đậu xe và chậm rãi bước vào công ty. Sau lưng chợt có âm thanh truyền đến.

“ Êh Trường, đợi ta với”

Người đàn ông, không, Nhật Trường quay đầu lại bình tĩnh hỏi

“ Ngươi làm gì mà mệt mỏi vậy?”

Hào thở dài một hơi, khôi phục một chút thể lực, đáp lại “hôm nay xe ta lại hư rồi, phải mượn xe đạp của ông chú để đi thay, haizzz không biết hôm nay ngày gì mà xui quá trời

À đúng rồi Trường, bạn bè với nhau hơn một tháng mà ngươi hờ hững với ta quá vậy.”

“Có không, ta không để ý lắm.”

Nhật Trường điềm tĩnh nói, dù sao tính cách của hắn từ nhỏ đến lớn đã như vậy, đối với bên ngoài chuyện không có hứng thú gì cả nếu không đủ đủ thú vị.

Đối câu trả lời này Hạo cũng không cảm thấy bất ngờ, từ tháng trước làm quen vị đồng sự này hắn luôn cảm thấy đối phương bị mắc chứng thiếu hụt cảm xúc(lạnh nhạt) hoặc cũng có thể là ‘thiên nhiên ngốc’.



“À, dường như tối nay là sinh nhật của lão sếp c·hết tiệt, Trường ngươi có tính đi không, nghe nói tối nay ai vắng mặt thì sẽ vinh hạnh được lão sếp nhớ mặt đấy.”

!!!!?.....

Trong một khoảnh khắc, mặt Nhật Trường tựa như đơ lại “Sao vậy” Hạo thấy Trường ngây ra tại chỗ quan tâm hỏi. “Không có gì” Nhật Trường giả vờ bình tĩnh như không có gì xảy ra, shimatta khinh thường rồi, không nghĩ tới việc không tham gia sẽ bị lão sếp nhớ thương nên hắn tính hôm nay sau khi tan ca sẽ trực tiếp về nhà ngay, dù sao thì trong công ty hắn vẫn luôn là một người khá mờ nhạt, trừ tên ngốc này(Hạo) không ai sẽ để ý đến hắn mặt hay không, nhưng giờ gặp tên này đồng thời báo tin tốt này thì tối nay nếu vắng mặt thì lí do không biết sinh nhật lão sếp coi như phế đi.

A few moments later...................

Trong lúc vừa đi tới bàn làm việc vừa suy nghĩ với 200% công suất để tránh đi nhật lão sếp đồng thời an toàn thì tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, hắn quyết định tạm thời bỏ qua vụ việc này và đi tới căn-tin để ăn trưa. Haizzz, thở dài một hơi suy nghĩ một hồi không có kết quả gì chỉ có thể gắng gượng đi sinh nhật tối nay của lão sếp, dù sao thì hắn cũng không phải sợ tụ tập gì đơn giản là hắn ngại phiền phức thôi.

Sau khi tiếng chuông reo lên, mọi người nhanh chóng về lại vị trí làm việc, vừa ngồi xuống ghế thì thấy Hạo ở bàn bên thầm thì rằng, “Trường, ông tính tan ca xong đi mua quà chung với bọn tui không?”

“Không, tan ca ta có chút việc phải hoàn thành rồi mới có thời gian rảnh, các ngươi đi trước đi.”

Từ chối khéo lời mời sau, Trường suy nghĩ phải đi đâu mua quà sau khi tan ca, hmm.....

Suy nghĩ một chút người vừa khó tính, thích ra vẻ, mồm lông như lão sếp sẽ thích món quà gì đây? Xe sang, không đủ tiền quá tốn chi phí hơn nữa cũng không lý do gì tặng thứ dắt như vậy, Rolex? Không, cái này cũng không rẻ tí nào haizz. Nước hoa được không nhỉ,

Quyết định như vậy đi, sau khi tan ca thì mua một nước hoa cao cấp.

A few moments later…………………

Đi bộ giữa dòng người tại khu mua sắm, Nhật Trường đang quan sát tìm kiếm tiệm nước hoa, một hồi lâu thì hắn mới phát hiện mục tiêu tại vị trí giao lộ. “Cuối cùng cũng tìm thấy” đúng là làm hắn tốn không ít thời, vừa bước vào tiệm thì tiếng chuông đã vang lên, lúc này nữ tiếp viên mới lên tiếng



“Xin chào quý khách, ngài cần gì ạ.”

“Tôi cần loại nước hoa dành cho nam, lịch thiệp và mạnh mẽ, có thể giới thiệu cho tôi một vài loại được không.”

“Tất nhiên rồi, ngài thấy loại này có phù hợp này sao a,”

Dior Sauvage Eau De Toilette.

Có thể tạo nên mạnh mẽ, nam tính, cá tính, tự tin cho phái nam, đây là một trong những loại nước hoa đang hot dành nam tính và rất được ưa chuộng gần đây. Ngài cảm thấy như thế nào.

“Ừm, vậy lấy cho tôi loại này đi” Nhật Trường bình tĩnh gật đầu, đối với nước hoa thì hắn hoàn toàn mù mờ nên chỉ có thể theo nhân viên đề cử, hắn cả đời này chắc chỉ có thể phân biệt được loại nước hoa mùi nhẹ với nồng thôi(cười).

“Dạ, của ngài tổng cộng hết là 2,5 triệu đồng ạ”

Trả tiền xong đi ra ngoài trong lòng hắn chỉ có một câu đắt quá, mua một món quà bay hết 1/10 tiền lương tháng rồi may mắn là sự kiện này chỉ có một năm diễn ra lần.

Trên tay xách vỏ quà về nhà, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh đường phố dần dần chuyển đêm, giữa dòng người Nhật Trường hồi ức về quá khứ đã không thể nào quay lại được nữa, cuộc sống học đường đầy nhàm chán,vui cười,nước mắt,tức giận,cay đắng giờ đã thành hồi ức. Mái ấm gia đình đầy ấm áp, yêu thương và đùa giỡn giờ cũng không thể quay lại được nũa. Lão đại thì tách ra thành lập gia đình riêng với một vợ hai con, lão nhị cũng cưới vợ và có đứa con đầu lòng, haizzz. Ban đầu hắn tính tốt nghiệp xong về quê sống một cuộc sống yên bình và bình tĩnh, không ngờ lão ba có dấu hiệu ngã bệnh và đang suy tính trường hợp xấu nhất, nhớ lại khung cảnh lúc đó, lão ba đang nằm trên giường và kêu lão đại lão nhị và hắn để nói chuyện.

Không biết bao lâu, sau khi ra khỏi phòng thì hắn hạ quyết tâm và nói lại với hai lão ca của mình,

“Ở quê có gì hai người chăm sóc cho ba nha, em quyết định rồi em sẽ đi làm ở thành phố sau khi tốt nghiệp, có ngày nghỉ thì em sẽ về thăm quê nên ba và má nhờ hai người chăm sóc thay phần của em.”

Bình tĩnh nói với hai người xong, không gian bỗng chốc yên tĩnh lại.

Sau một hồi, lão đại nói ‘ta biết em không tăng thêm gánh vác cho gia đình nên mới nói vậy, dù sao tính tình của em ta hiểu rõ quá mà. Nếu có một không gian thoải mái dễ chịu thì em chắc chắn sống bình tĩnh qua từng ngày cho đến già’. Sau đó lão nhị cũng lên tiếng ‘em đừng có tưởng thường ngày hướng nội ít nói chuyện thì bọn ta không biết em nghĩ gì, muốn gầy dựng sự nghiệp thì cứ thoải mái đi đi, dù thất bại cũng không cứ khóc chạy về quê dù sao bọn ta vẫn đủ sức nuôi nổi em’ cười lớn tiếng trình bày xong suy nghĩ của mình hai lão ca không quan tâm đến thằng em mình nghĩ gì thoải mái cười rời đi, đây là cách thể hiện tình cảm của anh em nhà này.

Không cần quá nhiều ngôn ngữ để giao lưu, để đối phương biết ý nghĩ của mình là đủ rồi.



“Haizz, đúng là mấy thằng anh ngu ngốc mà, mấy người nói vậy thì ta không thành đại gia thành phố thì sao có mặt mũi về quê chứ.” Nói đến đây thì hắn thở dài một hơi rồi quyết tâm mục tiêu sau này.



Hồi ức tới đây, thì tỉnh hồn lại đã thấy kết thúc hoàng hôn và mặt trăng sắp tới giờ đi làm.

“Bất quá, mới đây đã được hai năm rồi sao, thời gian đúng là trôi qua nhanh thật, c·hết còn hai tiếng nữa là tới giờ sinh nhật lão sếp c·hết tiệt rồi phải nhanh lên mới được.”

Bỗng dưng,

Agghhhh!!????

Chuyện gì xảy ra vậy,

Tại sao???

Mọi người sao tự dưng lại thét lên vậy.

Chỉ thấy mọi người xung quanh chạy loạn khắp nơi như tránh một thứ gì vậy.

Có một bóng đen to lớn che khắp người từ đằng sau, quay người lại chỉ thấy một vật thể đang đứng ở đó.



Trước khi mất đi ý thức, ta hình như nghe được gì đó.

“XIN CHÀO, TẠM BIỆT VÀ HẸN GẶP LẠI.”