Không Phụ Tổ Quốc, Chẳng Phụ Em

Chương 12




Nghiêm Thanh Dữ gật đầu, đi lên tầng một mình.

Vừa bước vào hành lang, anh đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc xen lẫn với tiếng đọc sách lanh lảnh vọng từ trong lớp ra.

Anh khựng lại một lúc rồi bước nhanh đến cửa lớp 5-2.

Khi nhìn rõ người đang đứng trên bục, anh hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Nghiêm Thanh Dữ mím đôi môi khô khốc, gọi cái tên đã giấu kín trong lòng ba năm.

Bên trong lớp học.

Người anh gọi tên ngơ ngác ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự xa lạ: “Xin hỏi, ngài là ai?”

11.

Cửa lớp học.

Nghiêm Thanh Dữ như bị đóng đinh tại chỗ, đôi mắt luôn bình tĩnh và sắc bén của anh hiếm khi lộ ra một vài cảm xúc không rõ ràng.

Trái tim bị bóp nghẹt, rối ren không dứt.

Cô ấy không nhận ra mình?

Hay là… không muốn nhận ra mình?

Anh cẩn thận quan sát Lâm Lâm, phát hiện sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của cô không phải là giả, sự yêu thương quen thuộc cũng đã biến mất khỏi đôi mắt xinh đẹp…

Đương khi suy tư thì giọng nói của Lâm Lâm lại vang lên.

“Thưa ngài, chúng tôi vẫn đang trong tiết học.”

Giọng điệu đầy xa cách, còn có chút không vui khi bị quấy rầy.

Nghiêm Thanh Dữ giật mình, liếc nhìn đồng hồ.

9h sáng, theo lịch học của học sinh tiểu học trên cả nước, tiết học đầu tiên bắt đầu lúc 8h35 và kết thúc lúc 9h15.

Nói cách khác, vẫn còn 15 phút trước khi hết tiết.

“Sau giờ học tôi sẽ trở lại.” Nói rồi Nghiêm Thanh Dữ biến mất ở cửa.

Lâm Lâm không hiểu lắm. Cô rời mắt khỏi cửa lớp và tiếp tục giảng bài.

Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua.

Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Lâm cất giáo án: “Cả lớp, ra chơi thôi.”

Vừa dứt lời, Nghiêm Thanh Dữ đã xuất hiện ở cửa: “Cô Lâm, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Lâm Lâm khẽ cau mày: “Nãy chưa hỏi, ngài là?”

Nghiêm Thanh Dữ trở nên cáu kỉnh không kiểm soát được.

Suy nghĩ cho rằng Lâm Lâm giả vờ không biết mình bây giờ đã không còn nữa.

Anh lấy ra thẻ ngành của mình với cảm xúc lẫn lộn, hạ giọng tự giới thiệu lại: “Nghiêm Thanh Dữ, đội phó Đội cảnh sát hình sự Hải Thành.”

Trong mắt Lâm Lâm hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó cô ôm chặt tập giáo án vào trong lòng: “Cảnh sát Nghiêm.”

Giọng điệu bình thản, không yêu cũng chẳng ghét.

Như khi cô ấy đã nói khi rời đi: “Anh có trách nhiệm của mình, tôi không trách anh, nhưng cũng không thể yêu anh thêm một lần nữa.”

Nghiêm Thanh Dữ cảm thấy tim nhói lên một chút.

Nó không phải rất đau, nhưng thật khó để bỏ qua.

Anh cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt: “Chúng ta có thể đến văn phòng để nói chuyện về học sinh của cô không?”

Lâm Lâm cau mày thật chặt, ngẩn người trong giây lát rồi dẫn anh đến văn phòng.

Nghiêm Thanh Dữ chậm rãi đi theo phía sau, ánh mắt sâu thẳm đổ dồn lên bóng lưng người trước mặt.

Lâm Lâm gầy đi nhiều. Khuôn mặt đã từng phúng phính đáng yêu giờ chỉ còn một chiếc cằm nhọn.

Trước kia, mỗi khi cô cười sẽ có lúm đồng tiền xinh xinh, hiện tại không còn thấy nữa. Những ngón tay trắng trẻo, làn da mịn màng, giờ bởi vì cầm phấn lâu ngày, trên khớp xương để lại một vết chai dày.

Đôi mắt Nghiêm Thanh Dữ có chút ảm đạm.

Không cần biết giờ phút này Lâm Lâm thật sự đã quên mình, hay là chỉ là giả vờ, anh muốn bắt lấy cơ hội này... nói không chừng có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Hai người bước vào văn phòng, Lâm Lâm ngồi xuống sắp xếp lại giáo án.

Nghiêm Thanh Dữ tự nhiên kéo một chiếc ghế từ bàn làm việc bên cạnh và ngồi xuống. Sau đó, anh lấy ra bút và giấy từ trong túi: “Cô Lâm, tôi sẽ bắt đầu đặt câu hỏi, xin hãy nói tất cả những gì cô biết.”

Lâm Lâm gật đầu: “Được.”

Nghiêm Thanh Dữ siết chặt bút: “Cô Lâm đã dạy ở đây bao lâu rồi?”

“Hai năm.”

Nghiêm Thanh Dữ khẽ cau mày, cô ấy biến mất ba năm, nhưng chỉ dạy ở đây hai năm.

Vẫn còn một năm nữa, cô ấy đã đi đâu?

Tại sao chưa từng đến thăm Thẩm Chấp Châu trong tù?

Tất cả các loại câu hỏi lóe lên trong đầu, nhưng anh không hỏi ra khỏi miệng.

Anh lấy ra một tấm ảnh đưa cho Lâm Lâm: “Cô có biết người này không?”

Lâm Lâm nhận lấy bức ảnh, trong nháy mắt đã nhận ra người đàn ông trung niên trên đó.

“Tôi biết, đó là phụ huynh của một học sinh tên Triệu Mai trong lớp tôi.”