Không Phụ Thê Duyên

Chương 99




Rốt cuộc vẫn là tân hôn, Hoắc Thù bị bà ngoại trêu đến vô cùng ngượng ngùng, bất quá đối với việc Nhiếp Ngật đến đây, trong lòng lại ngọt như đường

Từ sau khi thời gian nghỉ tân hôn kết thúc, Nhiếp Ngật liền bắt đầu tiến cung làm việc, cũng không phải mỗi ngày đều đúng giờ sẽ hồi phủ, có đôi khi cần phải ở lại trong cung, cách mấy ngày mới hồi phủ một lần. Lần này Nhiếp Ngật tiến cung đã ba ngày, hôm nay hẳn sẽ hồi phủ, Hoắc Thù vốn tính sau khi ghé thăm bà ngoại xong, liền hồi phủ chờ Nhiếp Ngật, nào ngờ hắn ra cung trước, lại còn trực tiếp đi đến đây

Thừa dịp trước khi Nhiếp Ngật tới đây, Ngu lão phu nhân cười hỏi cháu ngoại gái: "Mấy ngày nay Thế Cẩn đối xử với con tốt không?"

Lão nhân gia quan tâm nhất, chính là hạnh phúc của hài tử, nữ nhân gả chồng tựa như đầu thai lần thứ hai, gả đến nơi tốt hay không quan hệ đến hạnh phúc cả đời, cho nên mỗi lần lão nhân gia gặp mặt đều phải hỏi một tiếng, phảng phất như muốn xác định cuộc sống của cháu ngoại gái ở nhà chồng sau khi xuất giá có tốt không


Hoắc Thù cố ý nói: "Tự nhiên tốt, mỗi lần hắn trở về đều sẽ mang cho con mỹ thực nổi danh trong kinh"

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân nàng ngóng trông Nhiếp Ngật về nhà, người này có thể tìm kiếm được một ít các mỹ thực khó có được, có đôi khi là món ăn vặt dân gian, có đôi khi là một ít món mặn, có đôi khi là điểm tâm, mỗi lần đều không bị trùng lặp

Ngu lão phu nhân lập tức cười đến muốn rơi nước mắt, chỉ vào nàng nói: "Thì ra cháu rể đã biết tật xấu tham ăn này của con rồi, cô nương gia tham ăn như vậy cũng không sợ bị người khác chê cười"

Hoắc Thù cũng biết tật tham ăn này của mình xác thật không giống các cô nương gia bình thường, nàng đã thấy qua các khuê tú giống nhau, cử chỉ văn nhã, có tật xấu gì cũng không lộ ra ngoài, càng sẽ không tham ăn. Bất quá vẫn đúng lý hợp tình nói: "Có thể ăn là phúc, huynh ấy biết cũng không sao, dù sao huynh ấy cũng không có chê"


"Xem ra đúng là không có chê" Ngu lão phu nhân vui mừng nói, xem Nhiếp Ngật mỗi lần về nhà đều không quên mang cho nàng một ít thức ăn ngon, liền hiểu rõ là hắn không chê

Qua một lát, Nhiếp Ngật lại đây, còn có Ngu Tòng Tín đi cùng

Ngu lão phu nhân nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi vào, không khỏi vui vẻ, "Các con vì sao cùng nhau đến vậy?"

Hiện giờ không quá giờ ngọ không bao lâu, còn chưa tới thời gian tán nha*, hơn nữa Ngũ Quân Doanh cách tướng quân phủ khá xa, Ngu Tòng Tín cũng sẽ không về nhà dùng bữa vào buổi trưa

Nhiếp Ngật cùng Ngu Tòng Tín sau khi thỉnh an Ngu lão phu nhân, Ngu Tòng Tín lại cười nói: "Hôm nay Hoàng Thượng ở Diễn Võ Trường kiểm tra tướng sĩ Ngũ Quân Doanh, sau khi kiểm tra xong, không có việc gì con liền trở về" Lại nhìn mặt Nhiếp Ngật, nói tiếp: "Thế Cẩn lúc ấy ở bên cạnh hoàng thượng, biết được biểu muội ở chỗ này nên cùng nhau tới đây"


Nghe được lời này, Ngu lão phu nhân nhịn không được nhìn về phía Nhiếp Ngật, thực nhanh liền từ lời nói này hiểu ra được một ít ý tứ

Hôm nay hoàng đế kiểm tra tướng sĩ Ngũ Quân Doanh, Nhiếp Ngật làm phó chỉ huy sứ Vũ Lâm Quân kiêm cháu ngoại trai hoàng đế, tự nhiên sẽ cùng hắn đi qua. Hơn nữa bởi vì Nhiếp Ngật, hoàng đế đối với Ngu gia chú ý vài phần, hôm nay Ngu Tòng Tín hắn là trọng điểm chú ý, chắc chắn hoàng đế đã kiểm tra Ngu Tòng Tín một phen

Ngu lão phu nhân biết thực lực tôn tử của mình, cũng không sợ hoàng đế kiểm tra, hẳn là biểu hiện không tồi

Nhiếp Ngật thật đúng là cháu rể tốt của Ngu gia, hôn nhân kết hợp quan hệ của hai họ, nhưng thật ra Nhiếp Ngật rất có lòng, thường rất quan tâm đến họ ngoại thê tử

Trong lòng Ngu lão phu nhân rất hài lòng với đứa nhỏ này, bất quá vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, loại chuyện này trong lòng hiểu rõ lẫn nhau mà không cần nói
Lập tức Ngu lão phu nhân hòa khí dò hỏi mấy câu, biết bọn họ mới từ bên ngoài trở về, có khả năng vẫn còn chưa ăn cơm trưa, liền phân phó người chuẩn bị một ít, dọn cơm tại Vinh An Cư

Nhiếp Ngật cùng Ngu Tòng Tín xác thật còn chưa dùng cơm trưa, hôm nay hoàng đế đến kiểm tra, dùng thời gian tương đối dài, sau khi kiểm tra xong hoàng đế trực tiếp hồi cung, mà bọn họ nghĩ hẳn là Hoắc Thù đang ở trong phủ, liền trực tiếp về đây

"Vẫn là tổ mẫu thương chúng con" Ngu Tòng Tín mỉm cười nói

Thực mau, Diêu thị cùng Ngu Thiến, Ngu Tòng Liệt và bọn tiểu bối Ngu gia đều lại đây, chỉ có Ngu Bác Duyên đang nhậm chức tại Binh bộ, nếu không có việc gì buổi trưa cũng không về nhà

Ngu Thiến nhìn thấy Hoắc Thù liền oán trách nói: "Thì ra hôm nay tỷ qua đây, cũng không nói cho muội biết một tiếng nữa"
Khi Hoắc Thù lại đây liền trực tiếp đi đến viện bà ngoại, lúc ấy Ngu Thiến còn đang học nên không biết nàng tới. Ngu ngũ phu nhân Diêu thị thực ra biết được tin tức Hoắc Thù đến, nhưng nàng khó được trở về một lần nên tự nhiên sẽ không biết điều đi quầy rầy bà cháu hai người nói chuyện

Hoắc Thù ôm biểu muội xoa xoa cười nói, "Nửa đường mới quẹo lại đây, hôm nay cũng không nghĩ sẽ qua. Thiến Thiến, tỷ nhớ rõ muội thích ăn anh đào, trùng hợp có một thôn trang có anh đào chín, ngày mai ta gọi người mang một sọt qua đây cho mọi người nếm thử"

Ngu Thiến nghe xong lập tức hết bực, mặt mày hớn hở, một lòng nói biểu tỷ tốt

Ngu Tòng Liệt thấy muội muội bị một giỏ anh đào của Hoắc Thù dỗ thành như vậy, có chút hận sắt không thành thép, hừ hừ hai tiếng nói: "Thật là nữ lớn không giữ ở nhà được, sau khi gả cho người chính là người nhà khác"
Hoắc Thù quay đầu nhìn hắn, cố ý kích hắn: "Muốn đánh một trận hay không?"

Ngu Tòng Liệt bị nàng kích đến nghẹn khẩu khí, "Không thèm đánh cùng tỷ!" Cho dù hắn ngốc, cũng không vô duyên vô cớ gì mà phải cho nàng ngược, đặc biệt là cho nàng ngược trước mặt Nhiếp Ngật, càng không được, hắn cũng có tôn nghiêm của nam tử hán đó!

Mấy biểu tỷ đệ nói khích chọc cười, Ngu lão phu nhân, Diêu thị cùng Ngu Tòng Tín ngồi một bên cười nghe

Sau khi dùng xong cơm trưa, moi người ngồi nói chuyện cùng Ngu lão phu nhân một lát, mấy người trẻ tuổi liền cùng nhau đi đến Diễn Võ Trường của Ngu gia

Hoắc Thù dưới yêu cầu của các biểu ca biểu đệ, thay đổi một thân y phục tương đối nhẹ nhàng, nắm lấy một cây trường thương, bắt đầu tỷ thí với bọn họ

Thập ngũ lang, Thập lục lang cùng Ngu Thiến ba người đứng bên dưới tán cây, liên tiếp hưng phấn reo hò
Ngu Tòng Tín híp mắt nhìn ba đệ đệ không còn đứng vững kia, thầm nghĩ may mắn hắn không tham gia, bằng không cũng bị biểu muội lăn lộn trước mặt Nhiếp Ngật, như vậy mặt mũi đều bị mất sạch, đặc biệt là hôm nay trên giáo trường hắn vừa mới được hoàng thượng khen ngợi, quay lưng liền bị biểu muội nhỏ hơn mình vài tuổi thu thập, chẳng phải là bẽ mặt?

Nhìn một lát, Ngu Tòng Tín quay đầu nhìn sang nam nhân trường thân ngọc lập đứng bên cạnh, mỉm cười nói: "Tố Tố luôn là một cô nương hoạt bát, làm phiền Thế Cẩn bao dung nhiều hơn". Ngữ khí vô cùng thành khẩn cùng khiêm tốn

Nhiếp Ngật nhàn nhạt nói: "Nàng như thế rất tốt"

Ngu Tòng Tín vốn có chút lo lắng biểu muội này biểu hiện quá mức bưu hãn sẽ làm biểu muội phu sợ, nào ngờ Nhiếp Ngật không cho là đúng, ngược lại đối với nàng vô cùng hài lòng, không khỏi bật cười, bỗng nhớ tới hai năm trước đây, khi Nhiếp Ngật đột nhiên xuất hiện ở Tây Bắc, đã thấy qua công phu của biểu muội, sau khi hồi kinh liền lập kế cưới biểu muội, phỏng chừng trong lòng hắn đã biết rõ ràng, hẳn là sẽ không để ý đến những việc này
Suy nghĩ cẩn thận, Ngu Tòng Tín lại không tiếp tục nhiều chuyện

Sau khi ngược đãi các biểu ca biểu đệ một lần, Hoắc Thù đổ một thân đầy mồ hôi, cả người đều thoải mái nhẹ nhàng, chuyện gì phiền lòng đều vứt ra phía sau

Ở lại Ngu gia đến chạng vạng, hai người mới lên xe về nhà

Mấy ngày không gặp, hai vợ chồng son tất nhiên là có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, chuyện nói ra đều là những chuyện sinh hoạt thường ngày của nhau, vì trong lòng đều nhớ đối phương, cho nên dù là một việc rất nhỏ cũng có thể nói đến hứng thú dạt dào

Cho đến khi nói về việc hôm nay được Tĩnh An Hầu phu nhân phái người qua đây mời về nhà mẹ đẻ một chuyến, Hoắc Thù đột nhiên dừng lại

Nhiếp Ngật nhìn nàng, phát hiện đôi mắt sáng của tiểu cô nương nhiễm vài phần sương mù, lúm đồng tiền vui sướng cũng trở nên ảm đạm, trong lòng không khỏi thắt lại
Lúc này, xe ngựa dừng lại

Nhiếp Ngật kéo tay nàng, hoàng hôn chiếu xuống xuyên qua khe cửa sổ len vào bên trong, chiếu vào trên sườn mặt tuấn mỹ của hắn, khiến cho mặt mày hắn ôn hòa, mắt phượng trong trẻo, như mỹ ngọc minh châu, âm thanh trong sáng, "Tố Tố, đến nhà rồi, chúng ta xuống trước đã"

Hoắc Thù vội thu liễm cảm xúc chợt nổi lên, cười xuống xe cùng hắn, sau đó đi chính viện thỉnh an phu thê lão Vệ Quốc Công

Nhiếp lão phu nhân đối với tôn tử vừa về nhà vô cùng cao hứng, mỗi lần khi gặp mặt, đều sẽ nhắc đi nhắc lại làm việc có vất vả không, ăn uống có tốt không linh tinh. Nhiếp Ngật kiên nhẫn trả lời từng câu, sau đó lại nói sắp đến Tết Đoan Ngọ, hoàng đế sắp sửa đi hành cung Tây Sơn bên kia để tránh nắng

"Đến lúc đó tổ phụ tổ mẫu hãy cùng đi, thời tiết bên kia tương đối mát mẻ, không cần dùng đến băng cũng mát" Nhiếp Ngật nói
Nhiếp lão phu nhân thân thể ốm yếu, khi mùa hè không thể dùng băng, nếu ở lại kinh thành, ban ngày nhiệt độ lên cao thì khác nào chịu tội, không bằng đến biệt trang Tây Sơn mát mẻ bên kia

Lão Vệ Quốc Công vuốt chòm râu hoa râm dưới hàm nói: "Được, vậy cùng nhau đi"

Trò chuyện một lát, thấy thần sắc Nhiếp lão phu nhân lộ vẻ mệt mỏi, Nhiếp Ngật liền thức thời dẫn Hoắc Thù rời đi

Khi hai vợ chồng trở lại Lăng Vân viện, hạ nhân Lăng Vân viện đã chuẩn bị xong thức ăn cùng nước tắm rửa

Ổ ma ma thấy hai chủ tử cầm tay sánh vai đi tới, trong mắt hiện lên một mảnh vui mừng, bất quá nghĩ đến hôm nay tiểu thư bị người Hoắc gia gọi trở về, trong lòng ngăn không được lo lắng. Cho nên toàn bộ buổi tối hôm nay, Ổ ma ma đều yên lặng quan sát, phát hiện quả nhiên tiểu cô nương không có cao hứng như trước, tuy rằng trên mặt vẫn cười, nhưng nụ cười có vẻ ảm đạm đi rất nhiều
Ổ ma ma nhịn không được lo lắng, tìm nha hoàn Ngải Thảo hôm nay đi theo Hoắc Thù về Hoắc gia hỏi: "Hôm nay tiểu thư về hầu phủ, chẳng lẽ gặp chuyện gì không tốt?"

Ngải Thảo lắc đầu, chần chờ nói: "Sau khi tiểu thư đỡ Bát tiểu thư đến phòng hầu phu nhân liền đến thư phòng lão gia ngồi một lát, tiếp theo gặp được Cửu tiểu thư, trò chuyện cùng Cửu tiểu thư một lát. Bất quá lúc ấy tiểu thư cho người xung quanh lui ra hết, cho nên ta cũng không biết rốt cuộc tiểu thư đã cùng Cửu tiểu thư nói những gì. Tựa hồ như kể từ lúc đó, tâm tình tiểu thư liền không tốt"

Ổ ma ma sau khi nghe xong, thật suy đoán không ra Cửu tiểu thư đã nói với tiểu thư các nàng những gì, mà có thể làm cho người tính tình rộng rãi như tiểu thư cứ như vậy mà không cao hứng nổi

Nhiếp Ngật tự nhiên cũng cảm giác được cảm xúc Hoắc Thù có gì không đúng
Trên thực tế, Hoắc Thù đã rất nỗ lực làm bộ như mình cùng với lúc bình thường không khác biệt lắm, nhưng mà nếu người cẩn thận một chút, vẫn có thể cảm giác được nụ cười của nàng không còn tươi như thường ngày, thần thái trong mắt như phủ thêm một tầng sương mù, làm cho người chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra

Nhiếp Ngật tất nhiên là có chút không quen cùng đau lòng

Không quen tiểu cô nương như vậy, cũng đau lòng vì nàng không vui, tiểu cô nương của hắn lúc nào cũng nên vui vẻ cao hứng

Bất quá Nhiếp Ngật săn sóc mà không nói gì thêm, cùng nàng sinh hoạt như bình thường, cho đến khi buổi tối đi ngủ, hai vợ chồng nằm trong ổ chăn nói chuyện, hắn mới hỏi: "Tâm tình nàng không tốt, có chuyện phát sinh sao?"

Nụ cười trên mặt Hoắc Thù liễm đi

Trong bóng đêm, nàng trừng mắt trong chốc lát, mới chậm rì rì nói: "Xin lỗi, ta không thể nói, việc này liên quan đến thanh danh Bát muội"
Nhiếp Ngật là người nhạy bén, huống hồ thái độ Hoắc lão phu nhân đối với Tố Tố có ác ý, hắn luôn để bụng chuyện Tĩnh An Hầu phủ, tự nhiên bằng cách nào đó biết được tin tức gần đây Tĩnh An Hầu phu nhân cùng Bát cô nương đều bị bệnh, dựa theo tính tình Hoắc lão phu nhân, mơ hồ có thể suy đoán được một ít từ đầu đến cuối

Dù sao cũng do Hoắc đại cô nương đi rồi, Tĩnh An Hầu phủ luyến tiếc cửa quan hệ thông gia này, muốn bắt Hoắc Nghiên đi thế thân

Loại suy đoán này cũng có căn cứ, lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ bên ngoài hành sự ổn trọng, không sai không lệch, phảng phất làm người không tìm thấy lỗi sai, nhưng nếu cẩn thận một ít liền có thể nhìn ra được bà đối với mấy phòng con thiếp thất cũng không phải quan tâm như vậy, vị trí Vĩnh Quận Vương thế tử phi này, tự nhiên sẽ không cho phép rơi xuống trên người cô nương mấy phòng con thiếp thất, hơn nữa hai phòng con chính thê đều không có thứ nữ thích hợp nên chỉ có thể lấy đích nữ thế vào
Vì vậy, chọn trúng Hoắc Nghiên cũng không có gì lạ

Bất quá bởi vì lời nói này của Hoắc Thù, Nhiếp Ngật có thể suy đoán sự tình trong đó chỉ sợ không đơn giản, còn tình huống ghê tởm nào đó không muốn cho người khác biết

Nhiếp Ngật biết nàng khi còn ở nhà mẹ đẻ, chỉ có quan hệ tốt một chút với đường muội Hoắc Nghiên này, nếu Hoắc Nghiên thật sự bị tính kế đi làm kế thê của tỷ phu, xác thật làm người thấy rất ghê tởm, tính tình tiểu cô nương từ trước đến nay lỗi lạc, khi biết loại chuyện này làm sao có thể vui vê được

Nhiếp Ngật nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, nói: "Vậy không nói"

Hoắc Thù ừ một tiếng, chôn mặt vào trong lòng ngực hắn, duỗi tay ôm hắn thật chặt, phảng phất như vậy có thể quên đi những chuyện không vui vẻ đó

Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên nói: "Thế Cẩn, nếu một ngày nào đó, ta sinh bệnh đi mất, chàng còn trẻ như vậy, chàng có cưới muội muội ta hay không?"
"Nói hươu nói vượn!" Thanh âm Nhiếp Ngật nháy mắt thay đổi, thêm vài phần nguy hiểm lạnh lẽo đáng sợ

Hoắc Thù rúc trong lòng ngực hắn, tự nhiên có thể cảm nhận được thân thể hắn căng chặt đến mức lợi hại, làm trực giác nàng cảm thấy nguy hiểm, nếu là bình thường đã sớm cảnh giác mà tránh khỏi, chờ nguy hiểm qua đi. Chỉ là hiện tại nơi phát ra nguy hiểm là tướng công nhà nàng, hơn nữa nàng thực thích tướng công, tự nhiên không thể né tránh

Nàng căng da đầu, yếu ớt nói: "Ta chỉ nói là nếu..."

"Không có nếu! Hai người chúng ta đều sẽ sống lâu trăm tuổi!" Nhiếp Ngật lạnh lùng nói

Hoắc Thù cảm thấy hắn như đang uy hiếp mình, cả người phát run, lại không dám trốn, tức khắc có chút uể oải, nga một tiếng liền không nói nữa

Trong lúc nhất thời, bóng đêm bao trùm đất trời, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở
Qua một lát, Nhiếp Ngật vỗ vỗ lưng nàng, lạnh lùng nói: "Ngủ đi"

Hoắc Thù ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dựa gần hắn ngủ

Nhiếp Ngật lại không ngủ được, chỉ cần hắn nhắm mắt lại liền sẽ nhớ tới một màn tuyệt vọng kia lúc còn nhỏ, bị tiểu cô nương cả người đầy máu lôi kéo trong núi rừng ra sức chạy trốn, phía sau là tiếng sói tru đáng sợ, như hình với bóng

Nếu nàng chết, thế giới này còn cái gì để hắn lưu luyến? Hắn vì sao nhất định phải lại cưới một nữ nhân khác?

Hôm sau, khi Hoắc Thù tỉnh lại, vẫn nhớ rõ sự tình tối hôm qua, sau đó lại nhịn không được trộm nhìn nam nhân bên cạnh, lo lắng hắn vẫn còn tức giận

Thành thân chưa được hai tháng, Hoắc Thù phát hiện nàng cùng Nhiếp Ngật dường như đã xảy ra cãi nhau mà không hiểu lý do