Không Phụ Thê Duyên

Chương 172




Hoắc Thù ôm nhi tử béo nhà nàng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn phụ nhân yểu điệu đi tới nơi này trong vòng vây nha hoàn bà tử

"Linh biểu tỷ?" Nàng có chút không xác định, bất quá chỉ một thời gian không thấy, Linh biểu tỷ người như tiên tử sao lại biến thành như vậy?

Có thể do thần sắc trên mặt nàng quá mức lộ liễu nên Cát Linh có vẻ không vui, ánh mắt rơi xuống

hài tử nàng ôm trong lòng, nói: "Thời tiết lạnh như vậy, sao ngươi lại mang hài tử tới? Nếu làm hắn lạnh sinh bệnh thì làm sao? Cho dù hôm nay là ngày lành của Diệu biểu muội, ngươi cũng không nên vô ý......"

Hoắc Thù nghe nàng thuyết giáo một hồi, không khỏi có chút buồn cười, cúi đầu nhìn nhi tử đang có vẻ mặt vô tội trong ngực nói: "A Cửu, nghe không? Biểu di con nói đúng đó, thời tiết lạnh như vậy, con không nên ra đây."


A Cửu vội ôm sát cổ nàng, chu cái miệng nhỏ hồng nhuận, nãi thanh nãi khí nói: "Nương, không sao ~"

Hoắc Thù nhéo nhéo mũi bé, lúc này mới đi đến trước mặt Cát Linh nói: "Linh biểu tỷ, đã lâu không thấy, ta đều có chút không ra nhận biểu tỷ."

Cát Linh hừ một tiếng, vỗ về bụng nói: "Không có biện pháp, hiện tại ta lại có mang, nhưng mà Thù biểu muội này, A Cửu cũng lớn như vậy, sao ngươi còn chưa có tin tức?"

Vẻ mặt Hoắc Thù ngọt ngào nói, "Thái y nói phụ nhân sinh con không nên quá mức thường xuyên, đối với thân thể không tốt, Thế Cẩn cũng không cho, chờ A Cửu lớn chút nữa lại xem."

Tình cảm phu thê nói đến ân ái rõ ràng như vậy, làm sắc mặt Cát Linh có chút biến hóa, vỗ về bụng, nàng nhìn chằm chằm dung mạo Hoắc Thù vẫn mỹ lệ như trước, thật lâu không nói gì.

Hoắc Thù từ trước kia đã không hiểu được vị tiên tử biểu tỷ suy nghĩ cái gì, hiện tại vẫn vậy, liền chuyển đề tài, "Đúng rồi, biểu tỷ, Nghi tỷ nhi đâu?"


Nghi tỷ nhi chính là hài tử đầu tiên của Cát Linh, là một nữ hài nhi, chỉ lớn hơn A Cửu mấy tháng.

Khi Cát Linh mang thai bé, thai tượng không tốt, hơn nữa lúc ấy nàng cảm thấy bà mẫu cùng trượng phu chỉ quan tâm hài tử trong bụng nàng mà không quan tâm đến nàng, liền làm đến quá đáng, cuối cùng ngược lại tự hành hạ mình, chờ đến lúc, Cát Linh bởi vì đứa nhỏ này mà chịu tội một phen, khi hài tử được sinh xong, nàng cũng không thấy yêu thương bao nhiêu

Vĩnh Bình hầu phu nhân rất coi trọng thai đầu của con dâu, đều cho rằng này thai là một nam hài nhi, ai ngờ lại sinh ra một nữ hài nhi, liền có chút không vui. Tuy rằng không vui, nhưng rốt cuộc vẫn là cháu gái ruột của mình, thấy con dâu vậy mà còn ghét bỏ, đáy lòng Vĩnh Bình hầu phu nhân liền có chút sinh khí, liền muốn ôm cháu gái đến bên người giáo dưỡng.


May mắn sau đó có Thẩm Bân ngăn trở.

Tuy rằng thai đầu tiên là một cô nương, Thẩm Bân cũng có vài phần thất vọng, nhưng Thẩm Bân cảm thấy cô nương cũng không tồi, cô nương nuôi cũng tốt, cũng là tiểu áo bông tri kỷ, ít nhất muội muội Thẩm Đồng vẫn luôn rất tri kỷ, Thẩm Bân trong lòng cũng rất thích.

Bởi vì Thẩm Bân ngăn cản, Nghi tỷ nhi mới có thể được nuôi tại bên người mẫu thân

Còn Cát Linh chỉ là thấy bộ dáng không vui của bà mẫu cùng trượng phu bởi vì nàng sinh cô nương, nên trong lòng nàng cũng phát lên hờn dỗi

Vốn dĩ năm đó chính bởi vì Thẩm Bân tài tình cùng ôn nhu nàng mới có thể gả cho Thẩm Bân, cho rằng sau khi gả chồng, có thể cùng hắn phu xướng phụ tùy, nào biết Thẩm Bân làm Vĩnh Bình Hầu thế tử, vốn gánh nặng trên người đã nặng, vậy mà còn phải đề phòng Thẩm lão phu nhân bất công cùng Thẩm gia nhị phòng tính kế, cho nên cũng không thể cả ngày ăn không ngồi rồi cùng thê tử phong hoa tuyết nguyệt, cầm kỳ thư họa.
Có chênh lệch như vậy, trong lòng Cát Linh tự nhiên thấy bất mãn.

Thời gian dài, Cát Linh phát hiện Thẩm Bân cũng không phải là một phu quân lý tưởng như trong cảm nhận của nàng, hắn nóng vội bồng bột, cả ngày vì một ít ích lợi đi tính kế, thời gian có thể ở cùng nàng không nhiều lắm, còn không bằng lúc trước gả cho tứ biểu ca nhà ngoại, ít nhất tứ biểu ca không giống như Thẩm Bân, hắn là một người có tài hoa chân chính, một lòng nghiên cứu học vấn, không thích những thứ vàng bạc kia, đây mới là một thanh lưu quân tử chân chính, không bị ngoại vật tác động

Chỉ là dù có hối hận cũng uổng công thôi, nàng hiện tại đã là Vĩnh Bình Hầu thế tử phu nhân.

Cát Linh chưa bao giờ là người thích ủy khuất mình, nếu sinh hoạt không như ý, vậy trực tiếp nói ra, chỉ là nàng không ngờ tới, trượng phu vậy mà lại cảm thấy nàng không thể hiểu được, hai vợ chồng lời qua tiếng lại vài lần, ai cũng thuyết phục không được đối phương, sau đó Thẩm Bân đơn giản không trở về phòng, trực tiếp nghỉ ở thư phòng.
Cát Linh cũng không để ý Thẩm Bân đi nơi nào, hắn thích tới thì tới, thích đi thì đi. Như thế, nàng cũng qua một khoảng thời gian không ai để ý, lúc mới bắt đầu liền cảm thấy rất tự tại, mỗi ngày chỉ cần sống theo ý mình là được

Sau đó nàng đột nhiên phát hiện ngay cả hạ nhân cũng dám bất kính với nàng, chuyện nàng phân phó, hạ nhân kéo dài nửa ngày cũng chưa hoàn thành, khi luyện chữ cần chút giấy mực cũng phải dùng tiền của mình mua, ăn chút thức ăn ưa thích cũng phải có bạc...

Sau khi bị chọc tức vài lần, nàng lúc này mới hoảng hốt phát hiện thực tế cùng lý tưởng là bất đồng, người chưa gả cùng người đã gả cũng bất đồng.

Trước khi nàng chưa xuất giá, mẫu thân của nàng là chủ mẫu, che chở mấy đứa con, nàng là đại tiểu thư trong nhà, ai dám bất kính với nàng? Nàng khi đó cái gì cũng đều không cần để ý, mẫu thân sẽ an bài tốt hết thảy cho nàng, các hạ nhân dám bất kính với nàng đều bị thu thập.
Nhưng hiện tại, khế ước bán thân của các hạ nhân bất kính với nàng đều ở trong tay bà mẫu, trượng phu lại bị nàng chọc tức, sẽ không có ai làm chủ cho nàng, nàng một người cô linh ở trong viện, tuy rằng không cần để ý thế tục bên ngoài, nhưng một chút cũng không được tự nhiên.

Cát Linh trải qua mấy tháng không như ý, bị hiện thực đánh cho tan tác, rốt cuộc cũng cúi đầu trước hiện thực

Sau đó nàng xin lỗi Thẩm Bân, cũng đáp ứng nuôi dưỡng tốt nữ nhi mà nàng không thích, lại bị người nhà mẹ đẻ dạy một hồi, rốt cuộc đã có chút hiểu nhân tình thấu sự đời, lúc bà mẫu lải nhải, trong lòng nàng tuy rằng ủy khuất, nhưng cũng biết vì mình, cũng vì nữ nhi, nàng thế nào cũng phải sinh một đứa con trai phòng thân.

Bằng không bà mẫu sẽ nâng cho Thẩm Bân mấy phòng di nương, để nối dõi tông đường.
Cát Linh vẫn có vài phần cảm tình với Thẩm Bân, tự nhiên không cho phép loại chuyện này.

Sau đó không lâu, nàng liền mang thai thứ hai

Khi mang thai thứ hai, Cát Linh không bị hành hạ như lúc mang thai Nghi tỷ nhi, ăn ngon ngủ ngon, hơn nữa bởi vì bụng luôn nhanh đói, nàng chịu không nổi, liền càng ăn càng nhiều, hài tử trong bụng mới hơn ba tháng, Cát Linh đã béo thành bộ dáng như vậy

Hơn nữa hôm nay ra cửa gặp người, Cát Linh cảm thấy làn da mình quá kém sắc, còn sinh ra một ít nếp nhắn, quả thực khó coi, nên trang điểm đậm chút để che lấp

Cát Linh nhàn nhạt nói: "Nghi tỷ nhi thân thể yếu đuối, mấy ngày trước thời tiết hơi lạnh, nàng liền ho khan, hiện giờ thân thể còn chưa tốt hẳn, ta không yên tâm nàng, nên để nàng lại trong nhà."

Nói, nàng lại nhìn về phía hài tử trong ngực Hoắc Thù, từ bộ dạng đầy tinh thần của hài tử, có thể thấy được đứa nhỏ này được nuôi rất khá, bụ bẫm trắng nõn, vừa thấy chính là một hài tử khỏe mạnh, cùng bộ dạng ốm yếu của Nghi tỷ nhi hoàn toàn bất đồng. Hơn nữa Nghi tỷ nhi sinh sớm hơn đứa nhỏ này mấy tháng, nhưng hiện tại Nghi tỷ nhi còn chưa biết đi, nói chuyện cũng không lưu loát, nhìn như nhỏ hơn đứa bé này
Không biết như thế nào mà trong lòng Cát Linh có chút bị đè nén.

Rõ ràng năm đó Thù biểu muội cùng muội muội Cát Kỳ giống nhau, hoạt bát làm ầm ĩ, không học vấn không quy củ, nhìn khiến cho người không thích, nào biết vài năm sau, mọi người đều làm thê tử của người, Thù biểu muội này vẫn giống như năm đó không có gì khác, càng thêm mỹ lệ, nàng sinh hài tử cũng làm cho người ta thích, nếu mình so với nàng, cái gì cũng đều kém.

Rõ ràng năm đó, Thù biểu muội cái gì cũng kém hơn mình......

Hoắc Thù nghe được nàng nói như vậy, trên mặt cũng lộ ra vài phần quan tâm, "Nhờ thái y tới xem coi như thế nào? Tiểu hài tử thân thể yếu đuối, cũng không thể sơ sẩy được."

Đối với hài tử Nghi tỷ nhi kia, Hoắc Thù đã gặp qua hai lần, đều thấy lúc Vĩnh Bình hầu phu nhân mang nàng ra, mỗi lần nàng đều được bà vú ôm, thần sắc uể oải, nhìn rất đáng thương. Hoắc Thù hiện tại đã làm nương người, có nhi tử béo mỗi ngày nháo nàng, lại nhìn thấy con nhà người ta, tâm địa cũng mềm mại vài phần.
Cát Linh nhàn nhạt mà ứng một tiếng, cũng không muốn nói thân thể nữ nhi không khỏe như thế nào, hỏi: "Thù biểu muội hôm nay là muốn đi xem Diệu biểu muội?"

Hoắc Thù cười gật đầu.

"Vậy cùng nhau đi thôi." Cát Linh đỡ eo, chậm rãi đi tới.

Hoắc Thù thấy bộ dáng này của nàng liền không muốn cùng nàng đi, cố tình Cát Linh lại mở miệng, đành phải phối hợp, cùng nàng dùng tốc độ rùa bò chậm rì rì đi tới Diệu Cẩm viện của Hoắc Diệu

Trên đường, Cát Linh nghĩ đến cái gì, nói: "Hôn sự của A Kỳ đã định rồi."

"A?" Hoắc Thù có chút giật mình, "Chuyện bao lâu rồi? A Kỳ không nói với ta."

Cát Kỳ hiện tại theo cha mẹ đi nhậm chức, mấy năm nay Hoắc Thù thường xuyên trao đổi thư từ nói chuyện phiếm cùng nàng, nhưng bởi vì đường xá xa xôi, thư từ lui tới không tiện, thường thường mấy tháng mới có một phong thơ.
"Ta cũng là nghe người nhà mẹ đẻ nói, thư của A Kỳ viết hẳn là còn chưa tới" Cát Linh nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, đối với hôn sự của muội muội cũng không mấy quan tâm, chỉ nói: "Nghe nói đối tượng cùng A Kỳ định thân là con cháu nhà võ tướng U Châu thành, lúc ấy khi phụ thân đi ngang qua U Châu, vừa lúc gặp phải sơn tặc, may mắn được người cứu, vì báo đáp ơn cứu mạng của đối phương, phụ thân liền để A Kỳ định thân với người nọ."

Hoắc Thù quả thực không biết nói gì cho tốt, trong lòng không khỏi có chút lo lắng cho Cát Kỳ, "Người nọ thế nào?"

"Ta nào biết?" Cát Linh không chút để ý nói, "Dù sao phụ thân cũng sẽ không hại A Kỳ."

Hoắc Thù sau khi nghe xong, liền không hề hỏi nữa, người làm tỷ tỷ cũng không quan tâm muội muội ruột của mình, nàng vội vàng đi hỏi, vậy không phải tự tìm phiền phức sao? Không bằng chờ thư của Cát Kỳ đến đã
Nói chuyện một hồi, Hoắc Thù phát hiện, mình vẫn không hiểu được vị Linh biểu tỷ này suy nghĩ gì như cũ

Hai người cùng nhau đi vào phòng ở của Hoắc Diệu, liền thấy Hoắc Diệu mặc một bộ trường y lụa màu đỏ rực, đoan trang ngồi ở trong phòng.

Thẩm Đồng cũng ở đây, thấy nàng thường nhìn ngoài cửa, liền trêu ghẹo hai tiếng, Hoắc Diệu đỏ bừng mặt.

Nhìn thấy hai người cùng nhau lại đây, các nàng đều có chút ngoài ý muốn, Hoắc Diệu nhanh chóng đứng dậy đón, cho người mang trà trái cây điểm tâm lên cho các nàng

"Thất tỷ, sao tỷ lại đây?" Hai mắt Hoắc Diệu sáng lấp lánh.

Hoắc Thù ôm nhi tử béo ngồi xuống, thấy hắn vặn thân thể không chịu để mình ôm, liền để hai chân hắn xuống đất, vừa nói: "Bên ngoài người quá nhiều, nên mang A Cửu lại đây nhìn muội"

Hoắc Diệu nhoẻn miệng cười rộ lên.
Cát Linh đỡ bụng ngồi vào một bên, thấy đôi mắt Hoắc Diệu đều dính trên người Hoắc Thù, sao không cảm giác được biểu muội này xa cách, trong lòng có vài phần không thoải mái, trên mặt không khỏi lãnh đạm đi vài phần.

Thẩm Đồng nhìn thấy vẻ mặt này của đại tẩu, trong lòng thập phần bất đắc dĩ.

Nàng cùng Hoắc Diệu thân thiết từ nhỏ, hôm nay riêng lại đây chúc mừng nàng định thân, nào ngờ vị đại tẩu này không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên cũng muốn cùng lại đây. Bây giờ tỷ muội nhà người ta ngồi nói chuyện, vẻ mặt nàng lại lộ ra thế này để làm gì?

Cho dù Hoắc Diệu cùng tỷ tỷ khác mẹ này không thân cận, nhưng so với vị đại tẩu mắt cao hơn đầu, chưa bao giờ kết giao với người khác của nàng thì tốt hơn nhiều chứ? Tự mình đại tẩu cũng không muốn qua lại với người, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, bây giờ ngược lại còn trách người khác vắng vẻ nàng, nào có đạo lý như vậy?
Thẩm Đồng tuy rằng không thích hành động của vị đại tẩu Cát Linh này, nhưng cũng không thể không chu toàn cho nàng, lập tức liền ngồi ở chỗ đó, thường xuyên đáp lời, không làm cho trong lòng Cát Linh không thoải mái, nói ra cái gì đắc tội với người khác

"Nghe cha nói, hôn sự này định ra ở tháng chạp, có phải hơi gấp hay không?" Hoắc Thù lấy cho nhi tử một khối thạch táo đỏ thẫm, vừa hỏi.

Hoắc Diệu đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói, "Viên gia bên kia nói, Viên công tử tuổi lớn, hơn nữa ta cũng bởi vì hiếu kỳ trì hoãn hôn sự, không bằng cứ làm xong hôn sự trong năm nay luôn"

Hoắc Thù thấy quả nhiên trong lòng nàng rõ rành rành, liền cũng không nói nhiều.

Lần trước nàng đã nhắc nhở qua nàng ấy, nhưng Hoắc Diệu vẫn tính gả qua, có thể thấy được trong lòng nàng hiểu rõ, về sau gả tốt hay xấu đều là chuyện của một mình nàng ấy
Nhưng còn Cát Linh nhịn không được nói, "Vừa rồi ta nhìn thấy Viên Ngũ Lang, người bộ dáng không tồi, nghe nói phẩm tính cũng rất tốt, chỉ là tuổi tác hắn lớn như vậy, vẫn luôn không có làm mai, có phải hay không......"

"Đại tẩu!" Thẩm Đồng mặt đổ đầy mồ hôi đánh gãy lời nàng, tại ngày định thân của cô nương người ta mà nói loại lời này, vậy không phải là nôn nóng muốn vả mặt người ta sao? Trong lòng nàng có chút bất mãn, nhưng cũng biết đại tẩu này khiếm khuyết đạo lý đối nhân xử thế, mẫu thân cũng thường xuyên bị nàng chọc tức đến gan đau, còn nàng ngược lại cũng không cho rằng mình đã sai rồi.

Quả thực mệt tâm!

Hoắc Diệu vẫn luôn không thích vị Cát biểu tỷ này, bây giờ nghe được lời này, trong lòng rất không vui.

Viên Ngũ Lang vì sao vẫn luôn không cưới, nàng đã sớm hỏi thăm được, khi mới vừa biết nguyên nhân, nàng thiếu chút nữa phun ra một bụm máu, cảm thấy giống như mình lại bị Hoắc Thù cản trở, trong lòng không phải không bực.
Bất quá thực mau nàng liền điều chỉnh lại, đặc biệt là khi biết được tình cảm trong lòng Viên Ngũ Lang đối với Hoắc Thù bất quá chỉ là mê luyến thời niên thiếu, hiện tại Hoắc Thù cũng đã gả chồng, những năm qua Viên Ngũ Lang cũng chưa từng có biểu hiện gì thái quá, liền biết trong lòng hắn dù còn có Hoắc Thù nhưng cảm tình kia cũng đã dần phai nhạt.

Trừ cái này ra, mấy năm nay Viên Ngũ Lang cũng bởi vì như thế, vẫn luôn giữ mình trong sạch, nhìn chung còn tốt hơn các nam nhân khác chưa thành thân nhưng trong phòng đã có một đống thông phòng

Nàng nhìn trúng chính là tấm lòng nhớ về tình cảm cũ của Viên Ngũ Lang, nam nhân như vậy sẽ không quá mức hoa tâm phong lưu (lăng nhăng á), chính nàng hiện tại cũng không thích nam nhân kia, bất quá chỉ là muốn mưu cầu một đoạn nhân duyên thôi, cho nên mâu thuẫn trong lòng cũng không lớn.
Hoắc Diệu có lòng tin, chờ sau khi nàng gả qua, sớm hay muộn cũng sẽ lung lạc được tâm của Viên Ngũ Lang

Cát Linh thấy sắc mặt cô em chồng cùng Hoắc Diệu đều không tốt, nàng dù không có mắt nhìn, cũng đoán ra được, tuy không biết mình nói sai chỗ nào rồi, nhưng rốt cuộc cũng ngậm miệng không nói nữa.

Hoắc Thù ngồi một lát, gặp Hoắc Diệu xong, liền mang A Cửu nhà nàng rời đi.