Không Phụ Thê Duyên

Chương 170




Thời tiết dần dần chuyển lạnh, kinh thành rất nhanh đã phủ đầy tuyết.

A Cửu đã có thể chạy có thể nhảy, tiểu hài tử tinh lực tràn đầy, mỗi ngày đều muốn chạy ra bên ngoài, thăm dò khắp nơi, các nha hoàn ma ma mỗi ngày chăm sóc bé đều phải không chớp mắt nhìn chằm chằm, đỡ cho một khi không chú ý thì bé sẽ chuồn đi mất tiêu

Hoắc Thù xoa bóp tay nhỏ của nhi tử béo, cười nói: “Bên ngoài lạnh như vậy, sao con lại luôn thích chạy ra bên ngoài vậy chứ? A Cửu thật không ngoan, nếu để sinh bệnh, lúc đó phải đau khổ uống thuốc đó”

A Cửu ngồi trên ghế gấm, nhìn nương mình nhếch miệng cười, lộ ra một ít răng trắng nhỏ như hạt gạo, chỉ ra bên ngoài nói: “Nương, đi ~~”

“Không đi, quá lạnh.”

“Đi!”

“Không đi!”

“……”

A Cửu nhìn nàng trong chốc lát, chu cái miệng nhỏ lên, trề môi reo lên: “Cha ~”


“Cha con không có ở đây, đừng nghĩ gọi cha dẫn con đi ra ngoài.” Hoắc Thù khoanh hai tay, giống như nàng cũng không có biện pháp

Tiểu mập mạp nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó bổ nhào vào lòng ngực nàng, “Nương thương ~”

Hoắc Thù bị bộ dáng lấy lòng nhỏ nhắn của bé làm cho buồn cười không thôi, nhưng vẫn kiên định cự tuyệt ý muốn điên rồ ra ngoài chơi của nhi tử, nói: “A Cửu ngoan ngoãn, chờ sáng ngày mai, nương dẫn con đến chỗ tằng tổ mẫu ăn đường, được không?”

Tiểu hài tử sao biết nói không, miệng đáp một tiếng “Được”, ngay sau đó, vẫn là bám riết không tha muốn ra bên ngoài chạy.

Hoắc Thù cả giận: “A Cửu quá không ngoan, ngày mai nương tiến cung gặp tiểu hoàng tử, không dẫn con đi theo.”

A Cửu vừa nghe, thân nhỏ bụ bẫm vội chạy tới, ôm lấy chân nàng, ngẩng mặt nãi thanh nãi khí nói: “Nương, đi ~”


Hoắc Thù làm bộ muốn đẩy bé ra, tiểu mập mạp lại nhanh chóng vươn đôi tay ôm chặt lấy nàng, nói cái gì cũng không buông tay.

Hoắc Thù bị bé chọc đến mềm lòng, rốt cuộc khom lưng bế nhi tử lên, đi vào nội thất, chuẩn bị dỗ bé ngủ trưa.

Khi hai mẹ con ngủ trưa tỉnh lại, Hoắc Thù liền nghe nói người Tĩnh An Hầu phủ tới, người tới chính là một ma ma hầu hạ bên người Hoắc ngũ lão gia, truyền đạt ý tứ cho Hoắc ngũ lão gia, mời Hoắc Thù ngày mai hồi phủ một chuyến.

Hoắc Thù ôm hài tử mới vừa tỉnh ngủ có chút dính người đến tây gian, cho người gọi ma ma vào, hỏi: “Trong phủ phát sinh chuyện gì?”

Bằng không người cha này của nàng cho dù có nhớ nàng cùng A Cửu, cũng sẽ không tùy tiện gọi người trở về.

Hoắc ngũ lão gia có quan niệm nam nhân truyền thống, không thể hiện loại tình cảm như nhi nữ tình trường này ra bên ngoài, đều tự mình chôn giấu, cuối cùng ngược lại làm cho chính mình đang sống sờ sờ phải chịu tội.


“Không có không có!” Ma ma kia sợ nàng hiểu lầm, nhanh chóng nói: “Kỳ thật là lão gia đang muốn chọn hôn phối cho Cửu tiểu thư, lão gia còn đang lưỡng lự, muốn tiểu thư ngài ra giúp một chút chủ ý cho lão gia.”

Hoắc Thù đang dỗ nhi tử uống nước, nghe được lời này, thật ra rất kinh ngạc, nhướng mày hỏi: “Việc này phụ thân tự mình làm chủ được rồi, ta là một cô nương đã xuất giá, nhúng tay vào hôn sự tỷ muội nhà mẹ đẻ có tốt không?”

Ma ma nghẹn lời, chỉ có thể nói: “Lão gia tin tưởng ánh mắt của Thất tiểu thư.”

Hoắc Diệu vốn trung tuần tháng ba năm nay sau khi ra hiếu kỳ liền có thể xem xét việc hôn sự, bởi vì giữ đạo hiếu cho Hoắc lão phu nhân mà đã trì hoãn một năm, Hoắc Diệu tuổi tác cũng lớn. Ai ngờ sau đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, hơn nữa Thái Hậu tấn thiên, trong thời gian đó lại cấm kết hôn, Hoắc ngũ lão gia cũng không thể chọn hôn phối cho nữ nhi ở loại thời điểm đó, nên vẫn luôn kéo dài tới hiện tại.
Nếu là trước đây, Hoắc ngũ lão gia sẽ tự mình quyết định, sẽ không muốn thương lượng cùng một vãn bối. Chỉ là trưởng nữ hiện nay đã khác, chưa nói tới lời phê mệnh của Vân Hải đại sư cho nàng hiện tại đã lưu truyền trong giới huân quý, làm ai ai cũng đều biết nàng là người có phúc khí, mà Hoắc Thù hiện tại là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, nàng nếu có thể giúp đỡ hôn sự cho tỷ muội nhà mẹ đẻ, đối với Hoắc Diệu chỉ có chỗ tốt.

Hoắc ngũ lão gia đã chọn được mấy người, bất quá vẫn còn đang lưỡng lự, cho nên liền muốn gọi Hoắc Thù trở về cho chủ ý.

Hoắc Thù cũng không khó xử hạ nhân truyền lời, nói: “Vậy thôi được, ngày mai ta hồi phủ một chuyến.”

Ma ma kia thập phần cao hứng rời đi.

Cho đến khi A Cửu hết buồn ngủ tỉnh lại, người lại bắt đầu hoạt bát, Hoắc Thù điểm điểm cái mũi nhỏ của hắn, cười nói: “Ngày mai nương phải về Tĩnh An Hầu phủ một chuyến, A Cửu ngoan ngoãn ở nhà cùng Ổ ma ma được không?”
A Cửu mở to một đôi mắt như nho đen nhìn nàng, nãi thanh nãi khí hỏi, “Cha?”

“Cha con còn phải ở trong cung làm việc.”

A Cửu lập tức ôm cổ nàng, mềm mại kêu “Nương”, kêu đến Hoắc Thù cũng chưa biết tính sao

Nàng xoa bóp khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của nhi tử, thấy bé vui tươi hớn hở nhìn mình, ngũ quan có năm phần tương tự Nhiếp Ngật, tuy rằng có chút béo, lại có vẻ mum múp đáng yêu, Hoắc Thù thích nhi tử nhà nàng béo, hận không thể để nhi tử béo trước khi trưởng thành, đều cứ mum múp thịt như vậy

Buổi tối, sau khi Nhiếp Ngật trở về, A Cửu vứt bỏ mẫu thân đã ở cùng bé một ngày, sửa lại đi dính cha bé.

Đáng tiếc cha ôm bé trong chốc lát, lại không ôm bé ra bên ngoài chơi như bé mong muốn, mà là ở trong phòng cùng bé, A Cửu thất vọng rồi.

Hoắc Thù rót cho hắn một chén trà nóng, đem việc hôm nay Hoắc ngũ lão gia gọi nàng ngày mai về Tĩnh An Hầu phủ nói cùng hắn
Nhiếp Ngật nghe được lời này, đối với cách làm của nhạc phụ có chút cạn lời

Tuy rằng hắn ở chung cùng nhạc phụ không nhiều lắm, nhưng ngày thường nhìn cũng là một nhân vật thanh nhã, sao hiện tại nhìn lại giống như có chút yếu đuối, bất quá ngẫm lại sau khi nương Hoắc Thù khó sinh qua đời, Hoắc ngũ lão gia bị Hoắc lão phu nhân yêu cầu làm những chuyện như vậy, Nhiếp Ngật liền không kỳ quái.

“Vậy ngày mai nàng trở về sao?” Nhiếp Ngật hỏi.

“Về a.” Hoắc Thù không sao cả nói, “Nói chung cũng phải làm ra vẻ một chút, bất quá ta mới không nhúng tay việc này đâu.” Nàng lại không phải đứa ngốc, hôn sự của muội muội cùng cha khác mẹ, nếu nàng gả tốt thì không có việc gì, gả không tốt, chẳng phải là sẽ trách xuống người nàng? Huống chi cảm tình của nàng cùng Hoắc Diệu cũng không có sâu đến nỗi này, Hoắc Thù cho dù là trưởng tỷ, cũng làm không được trưởng tỷ như mẹ, huống chi Ngũ phu nhân vẫn còn sống sờ sờ
A Cửu chơi ở một bên, nghe cha mẹ nói chuyện phiếm, vô cùng cảnh giác. Tiểu hài tử tuy rằng dễ dàng bị chuyện khác hấp dẫn lực chú ý, nhưng vẫn thường quay đầu nhìn song thân một cái, nếu người nào không ở đây sẽ nhanh chóng đi tìm.

Còn không phải sao, bé được nha hoàn cầm một cái đồ chơi nhỏ chơi một lát, quay đầu nhìn theo bản năng, phát hiện nam nhân vốn ngồi trên giường đất nói chuyện cùng mẫu thân đã không thấy, lập tức quay đầu, nhìn thấy nam nhân đã muốn đi tới cửa, nhanh chóng trượt xuống ghế hoa hồng, cộp cộp cộp chạy tới, lập tức ôm chân dài của hắn

Nhiếp Ngật cúi đầu nhìn bé, lắc lắc chân, không dám quá dùng sức, sợ không cẩn thận sẽ làm ngã bé, nói: “Bên ngoài quá lạnh, con ở trong phòng, đừng đi ra ngoài.”

A Cửu ôm chặt hắn, không chịu buông tay, biểu tình thật là ủy khuất.
Nhiếp Ngật bất đắc dĩ, đành phải gọi người lấy một kiện áo choàng có mũ trùm đầu tới, bế bé lên bọc trong áo choàng, nói qua cùng Hoắc Thù một tiếng, liền đi đến thư phòng

Hoắc Thù sau khi nhìn theo hai cha con rời khỏi đây, quay đầu hỏi Ổ ma ma, “Ma ma, khi ta lớn bằng A Cửu bây giờ, có phải ta ngoan hơn không?”

Ổ ma ma nhịn không được cười nói: “Phu nhân, muốn nghe lời nói thật không?”

Hoắc Thù quay đầu, không muốn nghe lời nói thật.

"Để lão nô nói, phu nhân khi còn nhỏ cũng là hài tử hoạt bát, so với tiểu chủ tử còn muốn hoạt bát hơn, một khi lơ đểnh không chú ý, người liền chạy đi đâu không biết, mỗi lần đều phải làm cho mọi người tìm đến nghiêng trời lệch đất, lão phu nhân cũng bị người dọa qua vài lần. Người lúc ấy còn nhỏ, chỉ có lớn như vậy……” Ổ ma ma làm thế tay, so với A Cửu bây giờ còn lùn hơn một chút, “Nhưng động tác đã rất linh hoạt rồi, còn bò được qua cửa sổ mà, mỗi lần như vậy đều làm bình hoa lão phu nhân yêu thích vỡ nát, bồn hoa trên cửa sổ đều không đủ cho người quăng ngã, người rất thích đẩy nó từ cửa sổ xuống, bang một tiếng liền nát……”
Hoắc Thù: “……”

Hoắc Thù đỏ mặt nói, “Ma ma, ta nào có nghịch ngợm như vậy?”

Ổ ma ma nhoẻn miệng nhìn nàng cười

Hoắc Thù che mặt, về sau nàng sẽ không bao giờ ghét bỏ nhi tử nghịch ngợm nữa

Chờ khi Nhiếp Ngật ôm nhi tử béo trở về, Hoắc Thù nhéo khuôn mặt nhỏ ấm áp của nhi tử béo, Nhiếp Ngật ôm bé vào trong ngực, dọc đường đi cũng chưa làm bé bị lạnh, che chắn bé rất ấm áp

“Nhi tử, thì ra con nghịch ngợm như vậy nguyên nhân cũng bởi vì ta, về sau nương không bao giờ ghét bỏ con nghịch nữa.” Hoắc Thù nói.

Nhiếp Ngật nghe được lời này, nhịn không được muốn cười, nói: “Có tiểu hài tử nào không nghịch ngợm chứ? Chờ lớn hơn chút, hiểu chuyện là tốt thôi.”

Hoắc Thù dùng ánh mắt ra hiệu với Ổ ma ma một cái, để nàng ngàn vạn đừng đem chuyện năm đó mình nghịch ngợm gây sự nói ra, bằng không thật là không còn mặt mũi.
Hôm sau, thời tiết tốt lên rất nhiều.

Hoắc Thù ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị hồi Tĩnh An Hầu phủ.

Tiểu A Cửu từ sau khi tỉnh lại, vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, tuy tuổi bé còn nhỏ nhưng cũng hiểu được một ít động tác của người lớn đại biểu cho cái gì. Nhìn thấy mẫu thân đang thay y phục, sau khi thay y phục, liền biết nàng muốn ra cửa, nhanh chóng chạy tới bám dính nàng.

“A Cửu ở nhà được không?” Hoắc Thù nắm bàn tay béo nhỏ của bé

A Cửu bẹp miệng, biết nàng muốn để hắn ở nhà, liền khóc lên cho nàng xem ý tứ.

Hoắc Thù rốt cuộc không nỡ để bé khóc, đành phải gọi người thay cho A Cửu y phục dày một chút, rồi ôm bé ra cửa.

Phía dưới tấm ngăn trong xe ngựa đặt chậu than, toàn bộ trong xe ngựa ấm áp dễ chịu, A Cửu thích nhất ngồi xe ngựa, mỗi lần ngồi xe ngựa, liền đại biểu là đi ra bên ngoài chơi, cho nên sau khi lên xe ngựa, cũng không chê trong xe ngựa nhỏ hẹp, liền ghé vào trước cửa sổ xe ngựa nhìn thăm dò bên ngoài, bị nương nắm đuôi hổ trên mũ da hổ của bé kéo trở về.
A Cửu đặt mông nhỏ ngồi xuống.

Bé lại bò qua, tiếp tục bám vào cửa sổ xe, tiếp theo lại bị nương nắm đuôi hổ trên mũ da hổ kéo trở về.

Lặp lại vài lần, A Cửu sinh khí.

“Nương!!” A Cửu phồng khuôn mặt nhỏ kêu lên, đôi mắt trừng đến tròn trịa, biểu tình như “Con muốn sinh khí rồi đó”

Hoắc Thù nhướng mày, tiểu gia hỏa này cũng dám lớn tiếng với nàng?

Dọc đường đi, hai mẹ con liền nhờ

trò chơi này mà vượt qua, rốt cuộc đi vào Tĩnh An Hầu phủ.

Hoắc Thù đội mũ cho A Cửu, ôm hắn vào trong ngực, lại dùng đấu bồng khoác trên người bọc bé lại ôm xuống xe ngựa.

Hoắc ngũ lão gia thấy nàng vậy mà mang theo hài tử trở về, hoảng sợ, nhanh chóng gọi người mang đến cho bọn họ canh nóng, nói: “Thời tiết lạnh như vậy, sao lại mang A Cửu trở về? Đông lạnh hắn thì làm sao đây?”
Hoắc Thù không thèm để ý nói: “Không có biện pháp, nếu không mang hắn theo, hắn liền nháo ầm ầm lên.”

Hai tỷ đệ Hoắc Diệu nghe nói tin tức bọn họ trở về, vội lại đây thỉnh an Hoắc Thù

Hoắc Thừa Tranh rất thích cháu ngoại trai, vây quanh A Cửu, dạy A Cửu gọi hắn cữu cữu, lấy điểm tâm tới dỗ bé. Nhưng A Cửu cùng hắn không thân thiết, không thèm để ý đến hắn.

Hoắc Thù đánh giá Hoắc Diệu, phát hiện y phục trên người nàng cực kỳ mộc mạc, cao gầy đứng ở chỗ đó, giống như một đóa xuất thủy phù dung, thần sắc có thêm vài phần thấp thỏm, hiển nhiên cũng hiểu nàng trở về vì nguyên nhân gì

Hoắc Diệu ở một lát, hai tỷ đệ hai đã bị Hoắc ngũ lão gia đuổi về phòng

Trước khi nàng rời đi, tâm thần có chút không yên liếc nhìn Hoắc Thù một cái, rồi mới rời đi.
Sau khi hai đứa con rời đi, Hoắc ngũ lão gia đem một quyển danh sách đưa cho Hoắc Thù, bên trong là tư liệu các vị công tử trẻ tuổi trong kinh hắn nhờ người hỏi thăm

Hoắc Thù lật lật, phát hiện tư liệu này đều rất đơn giản, tin tức trọng yếu không có bao nhiêu, liền biết những người cha nàng nhờ tìm hiểu tin tức thủ đoạn cũng không cao

Sau khi nàng xem xong, không phát biểu ý kiến, ngược lại hỏi: “Cha nhìn trúng người nào?”

Hoắc ngũ lão gia trầm ngâm một lát, nói: “Viên Ngũ Lang tôn tử của Viên các lão cũng không tồi.” Tiếp theo liền đem tư liệu tôn tử Viên các lão tỉ mỉ nói cùng nàng một lần.

Hoắc Thù nghe được, thần sắc hơi cứng, đột nhiên cảm thấy tôn tử Viên các lão tựa hồ rất quen thuộc. Qua một lát, nàng mới phản ứng lại, Viên các lão Viên gia này, chính là Viên gia Bình Nam, mà năm đó ở Bình Nam Thành, nàng còn đánh Viên Ngũ Lang này một trận đấy