Nhiếp Ngật một khi vội, vài ngày liền Hoắc Thù cũng chưa nhìn thấy hắn, hơn nữa cả hoàng đế cũng không có ở Tướng Quốc Tự.
Nàng chỉ ngủ hai canh giờ liền tỉnh dậy, nhìn thấy bộ dáng Ổ ma ma cùng Ngải Thảo thấp thỏm lo âu, trấn an nói: “Không có việc gì, nhiều nhất lại ở thêm một ngày nữa là chúng ta có thể hồi phủ.”
Đám người Ổ ma ma được nàng trấn an, rốt cuộc cũng yên ổn vài phần.
Trên thực tế, sáng sớm hôm nay khi các nàng tỉnh lại, liền phát hiện giống như thời tiết thay đổi, toàn bộ Tướng Quốc Tự đều đề phòng nghiêm ngặt, cảnh tượng những tăng nhân đó vội vàng, trong không khí dường như còn tràn ngập một mùi máu tanh, cho đến khi nước mưa cọ rửa, mới chậm rãi tan đi.
Nhưng loại không khí khẩn trương mà đình trệ này, vẫn làm người ta cảm giác được đã phát sinh chuyện gì đáng sợ
Tối hôm qua các nàng ngủ đến quá sâu, đây là điều trước đây chưa từng xảy ra, cho đến hừng đông mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, liền thấy tiểu thư nhà các nàng một thân ướt nhẹp trở về, tiếp theo phát hiện không thấy tiểu chủ tử, dò hỏi mới được biết tiểu chủ tử đã bị đưa ra khỏi Tướng Quốc Tự, mà những hạ nhân hầu hạ như các nàng, tối hôm qua thế nhưng lại hôn mê bất tỉnh.
Nhiều việc khác thường như vậy, muốn nói không có việc gì ai tin?
Lúc trước thừa dịp Hoắc Thù nghỉ ngơi, Ổ ma ma tìm mấy thị vệ giữ viện dò hỏi tình hình, tuy rằng thị vệ lộ ra cũng không nhiều, nhưng Ổ ma ma nhìn từng đợt mưa bụi cùng khói đen nóng hôi hổi tại hướng phía sau núi Tướng Quốc Tự, sao không biết chuyện xảy ra tối hôm qua có bao nhiêu đáng sợ.
Nhìn thấy Hoắc Thù còn khỏe mạnh, tiểu chủ tử cũng an toàn, đám người Ổ ma ma mới thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, các nàng cũng không biết người nào đã gây chuyện tối hôm qua, nếu biết, không phải là thở phào nhẹ nhõm, mà là sẽ khiếp sợ đến không biết phản ứng như thế nào
Hoắc Thù sau khi tỉnh lại, đơn giản rửa mặt một lát, liền đi thăm bà ngoại.
Ngu lão phu nhân cùng ngu Ngũ phu nhân đều đã tỉnh, ngồi ở trong phòng không có ra cửa, mà An Dương quận chúa còn đang nghỉ ngơi, rốt cuộc tối hôm qua lăn lộn đến nửa đêm, An Dương quận chúa còn đang mang thai, không so được với người thường
Nhìn thấy Hoắc Thù lại đây, thần sắc ngưng trọng của Ngu lão phu nhân rốt cuộc đã giãn ra vài phần, vội kéo nàng hỏi: “Tố Tố, con không sao chứ?”
Hoắc Thù cười nói: “Bà ngoại, con không có việc gì, người yên tâm đi.”
Ngu lão phu nhân sau khi đã xác nhận nàng không có việc gì, mới nhỏ giọng hỏi: “Tố Tố, tối hôm qua rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”
Phản ứng của Ngu lão phu nhân càng nhạy bén hơn so với những người khác, trong nháy mắt từ lúc bà tỉnh lại, bà liền phát hiện ra khác thường. Rốt cuộc người già giấc ngủ ngắn, chưa bao giờ sẽ giống như tối hôm qua, ngủ một mạch đến lúc hừng đông như vậy, khi tỉnh lại toàn thân đều tê tê nhức nhức, có thể thấy được đã ngủ rất sâu. Tiếp theo thị vệ tuần tra bên ngoài đã thay đổi một nhóm người mới, càng làm cho bà nhận thấy được đã xảy ra chuyện.
Hoắc Thù trấn an nói: “Tổ mẫu chớ có lo lắng, không có việc gì.” Nàng suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Lễ tắm Phật lần này ở Tướng Quốc Tự, các vị hoàng tử liên thủ cùng Trung Nghĩa Vương, muốn trừ bỏ tiểu hoàng tử cùng Hoàng Thượng, nhưng mà Hoàng Thượng đã nhìn thấu âm mưu của bọn họ ……”
Hoắc Thù liền thuật lại đơn giản việc tối hôm qua một lần.
Ngu lão phu nhân hít hà một hơi, hoảng sợ trừng lớn đôi mắt.
Hoắc Thù vội vỗ ngực cho bà, sợ lão nhân gia bị dọa
Bất quá Ngu lão phu nhân là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, thực nhanh đã tiếp thu sự việc nghe rợn cả người này
Trầm ngâm một lát, bà thấp giọng nói: “Ta biết tâm tư Hoàng Thượng, các vị hoàng tử lớn tuổi kia không quen nhìn tiểu hoàng tử, muốn trừ bỏ hắn, nhưng bọn họ chưa chắc có can đảm mưu hại Hoàng Thượng, hẳn phải là Trung Nghĩa Vương muốn mưu hại Hoàng Thượng chứ?”
Những hoàng tử đó lá gan cho dù lớn, cũng không dám làm ra việc đại nghịch bất đạo hành thích vua gϊếŧ cha. Sở dĩ bọn họ hợp tác cùng Trung Nghĩa Vương, bất quá chỉ là muốn mượn tay Trung Nghĩa Vương, nhân cơ hội trừ bỏ đích hoàng tử do Hoàng Hậu sinh ra, lấy tâm tư các vị hoàng tử mà suy nghĩ, trước tiên trừ bỏ đích hoàng tử, ngày sau lại dựa vào bản lĩnh mưu cầu vị trí kia, dù sao các hoàng tử đều dính líu vào chuyện này, đến lúc đó cho dù hoàng phụ muốn trách tội, cũng không thể xử lý hết bọn họ, trừ phi hắn thật sự có thể nhẫn tâm phế hết các nhi tử của mình
Còn về Trung Nghĩa Vương, lần này vào kinh, Trung Nghĩa Vương cũng không muốn triệt để làm phản, vì rốt cuộc chuyện này không dễ thực hiện, cũng không phù hợp đạo nghĩa.
Chuyện Trung Nghĩa Vương phải làm, đó là vì cha báo thù, gϊếŧ chết Khánh Nguyên đế. Hắn có con át chủ bài —— hỏa dược có uy lực rất lớn, còn có mấy hoàng tử cùng thế lực của đám người Thái Hậu, Thái Ninh trưởng công chúa hỗ trợ, dựa vào lễ tắm Phật lần này, để Vân Hải đại sư hỗ trợ, dụ Khánh Nguyên đế đi vào sau núi Tướng Quốc Tự, nơi đó có chôn hỏa dược, có thể làm nổ chết hắn
Mục đích Trung Nghĩa Vương vào kinh lần này, chính là vì gϊếŧ Khánh Nguyên đế.
Dù sao chỉ cần chờ hoàng đế chết, những hoàng tử đó vì đoạt vị trí kia, đích hoàng tử của Hoàng Hậu cũng bị hại, không cần hắn ra tay, đến lúc đó hắn có thể mượn cơ hội giúp hoàng tử nào đó, quấy vũng nước này càng đục, toàn bộ hoàng triều sẽ bị quậy đến chướng khí mờ mịt, cũng tiện cho bọn họ hành động
Ngu lão phu nhân thực nhanh liền đem tiền căn hậu quả suy nghĩ cẩn thận, vì sao Trung Nghĩa Vương lại lớn mật điên cuồng kinh hãi như vậy
Vì gϊếŧ chết hoàng đế, Trung Nghĩa Vương không tiếc dấn thân vào chỗ hiểm, thật đúng là điên cuồng.
Ngu lão phu nhân sờ sờ mặt Hoắc Thù, khẽ thở dài: “May mắn các con không có việc gì……” Suy nghĩ ngược lại, hoàng đế có thể bình an không có việc gì trở về, có thể thấy được hắn cũng là người có thể đối xử với mình tàn nhẫn, dám thật sự tương kế tựu kế đi vào sau núi Tướng Quốc Tự, tuy không biết hắn dấn thân vào nguy hiểm vì cái gì, nhưng từ chuyện này cũng có thể thấy được hoàng đế rất quyết đoán.
Chỉ là Ngu lão phu nhân vẫn không quá quan trọng với hành vi của hoàng đế
Đang nghĩ ngợi, liền thấy tôn tử Ngu Tòng Tín phong trần mệt mỏi đi vào, y phục trên người dính dơ, toàn là vết bẩn, tóc dính bọt nước, cả người chật vật không thôi.
Nhìn thấy đám người Ngu lão phu nhân đều tốt, Ngu Tòng Tín mới an lòng, nhìn Ngu lão phu nhân nói: “Tổ mẫu, vừa rồi Hoàng Thượng đã được Vũ Lâm Quân hộ tống về cung, chờ đến buổi chiều, mọi ngươi cũng trở về thôi, nơi này không thể ở lâu.”
Hôm nay vốn là lễ tắm Phật, nữ quyến đến chỗ này chính là vì nghe Vân Hải đại sư khai đàn giảng kinh. Bất quá hiện tại nhìn thấy tình hình Tướng Quốc Tự, đã không có cách khai đàn giảng kinh, hơn nữa Vân Hải đại sư làm phản, mang đến cho Tướng Quốc Tự phiền toái cực lớn, nếu không phải Tướng Quốc Tự được Thái Tổ hoàng đế tự mình phong Quốc tự vào trăm năm trước, chỉ sợ Khánh Phong đế đã vấn tội rồi
Ngu lão phu nhân gật đầu, hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Hoắc Thù cùng Ngu ngũ phu nhân đều nhịn không được nhìn hắn, Hoắc Thù hôm nay xoa xoa tay liền đi, không có cho người đi tìm hiểu riêng, sợ phạm vào cấm kỵ gì, cho nên nàng cũng không biết tình hình sau đó
Ngu Tòng Tín nhận chung trà Ngu ngũ phu nhân truyền qua, sau khi uống một hơi, mới nói: “Tối hôm qua khi nổ mạnh, Đại hoàng tử ở bên người Hoàng Thượng đã vô ý bỏ mạng, Tam hoàng tử phi vì ngăn cản Tam hoàng tử, bị người ta hủy dung, Thái Hậu cùng Thái Ninh trưởng công chúa vừa rồi được người tìm thấy trong một sơn động ở sau núi, hiện nay đã được đưa về trong cung……”
Theo Ngu Tòng Tín tự thuật, mấy người trừng lớn đôi mắt.
Hoắc Thù kỳ quái hỏi: “Tam hoàng tử phi đêm nay thật sự đi theo ngăn cản Tam hoàng tử?”
Tam hoàng tử lòng muông dạ thú, dám hợp tác với Trung Nghĩa Vương, có thể thấy được tâm tư hắn không ít. Chỉ là không ngờ Cao Quân lại biết, hơn nữa thoát khỏi đám người đó, tự mình chạy tới ngăn cản hắn.
Hành động của Cao Quân làm nàng vô cùng ngoài ý muốn.
Ngu Tòng Tín nhàn nhạt nói: “Tam hoàng tử phi cùng Tam hoàng tử là phu thê, cùng ở dưới một mái hiên, tự nhiên biết âm mưu của Tam hoàng tử, nàng vì quy phục Hoàng Thượng cho nên đã bí mật cáo trạng với Hoàng Thượng từ sớm.”
Cao Quân này cũng là đập nồi dìm thuyền, nàng biết Tam hoàng tử không có xem nàng như thê tử, mà tâm tư mẫu thân cùng bà ngoại nàng cũng biết, biết rõ hơn là các nàng đấu không lại hoàng đế, biết mình đã không còn đường rút lui.
Cho nên nàng đi quy phục, chỉ hy vọng hoàng đế xong việc sẽ không gϊếŧ mẫu thân cùng bà ngoại, cho các nàng một con đường sống.
Đây cũng là nguyên nhân sáng nay Hoắc Thù đã nhìn thấy thị vệ cõng Cao Quân xuống núi.
Hoắc Thù không khỏi có vài phần kính nể Cao Quân, Cao Quân trước đây xác thật rất tùy hứng, ỷ vào Thái Hậu sủng ái làm xằng làm bậy, nhưng sau khi bị tổn thương, nàng rốt cuộc đã thông hiểu, cho nên mới bí mật cáo trạng trước.
Ngu Tòng Tín nói xong, lại vội vội vàng vàng rời đi.
Quả nhiên, chờ đến buổi chiều, các tăng nhân Tướng Quốc Tự đã lại đây thông báo, mọi người có thể rời đi.
Ngoại trừ những nữ quyến tông thất bị bắt cóc đó, những nữ quyến huân quý khác đều lâm vào hôn mê cũng không biết tối hôm qua phát sinh chuyện gì, chỉ là hôm sau khi tỉnh lại, liền phát hiện thời tiết thay đổi, nhìn thấy Vinh Thân Vương suất lĩnh binh lính Tây Sơn Doanh vây quanh Tướng Quốc Tự, sao lại còn dám phái người đi tìm hiểu, chỉ có thể trốn ở trong phòng, thất thần chờ đợi kết quả.
Còn lễ tắm Phật, nghe kinh, lễ Phật linh tinh gì đó, hiện nay cũng không còn tâm tư này
Khi Hoắc Diệu đỡ Tĩnh An Hầu phu nhân lên xe ngựa, nhịn không được quay đầu nhìn về phía xe ngựa Vệ Quốc Công phủ cách đó không xa, liền nhìn thấy Hoắc Thù đỡ tay nha hoàn lên xe.
Hoắc Diệu nhịn không được cắn cắn môi, nàng tuy rằng không rõ ràng lắm tối hôm qua phát sinh sự chuyện gì, nhưng lại tìm hiểu được lời Vân Hải đại sư phê mệnh cho Hoắc Thù
Khi nghe xong lời phê mệnh kia, nàng nhịn không được muốn khóc.
Tổ mẫu các nàng thật sự sai rồi, sai đến quá đáng, liền bởi vì lời phê mệnh của Vân Hải đại sư năm đó, đưa Hoắc Thù đi không nói, những năm gần đây vẫn luôn không đối xử tử tế với nàng, ngược lại bởi vì nàng sinh ra khắc thân, đối với nàng vô cùng chán ghét.
Mệnh cách Hoắc Thù xác thật là không tốt, nhưng nếu có một người dẫn dắt hướng thiện, có lẽ cuối cùng sẽ như lời Vân Hải đại sư, có thể hóa nạn thành an, không nên từ bỏ nàng nàng ngay từ đầu, cho rằng nàng hết cách hướng thiện, vứt bỏ nàng đi
Phật Tổ phổ độ chúng sinh, trước mặt Phật Tổ chúng sinh bình đẳng, sao có thể vứt bỏ một hài tử cái gì cũng đều không hiểu?
Kết quả, chuyện Tĩnh An Hầu phủ không làm được, nhưng Ngu gia làm được.
Tổ mẫu các nàng thật sự sai rồi!
Nếu năm đó tổ mẫu có thể đối xử thật tối với Hoắc Thù đã không còn mẫu thân, không có ý cho rằng nàng chính là người mang mệnh hung hiểm, vĩnh viễn không còn cách thay đổi, có phải hiện giờ Tĩnh An Hầu phủ sẽ không giống như vậy hay không? Mà tổ mẫu cũng sẽ không chết……
Hoắc Diệu biết, thế giới này không có nếu, nàng chỉ có thể mang tiếc nuối trong lòng theo Tĩnh An Hầu phu nhân cùng rời khỏi Tướng Quốc Tự.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Khi trở lại kinh thành, sắc trời đã tối.
Hoắc Thù mới vừa vào kinh, liền nhận được một tin tức, hoàng hậu nương nương cùng tiểu hoàng tử đã bình an hồi cung, nhi tử béo nhà nàng cũng ở trong cung, chơi cùng tiểu hoàng tử
Hoắc Thù sau khi nghe xong, trái tim rốt cuộc yên ổn lại
Hoắc Thù tính ngày mai sẽ tiến cung đón nhi tử.
Trở lại Vệ Quốc Công phủ, Nhiếp Ngật còn chưa trở về, nàng đi thượng viện thỉnh an phu thê lão Vệ Quốc Công trước
Khó được chính là, phu thê lão Vệ Quốc Công phu thê đều không có nghỉ ngơi, từ thần sắc bất an của Nhiếp lão phu nhân, Hoắc Thù biết bọn họ hẳn là cũng đã biết chuyện tối hôm qua
Khi nhìn thấy nàng, Nhiếp lão phu nhân liền kéo tay nàng vội vàng hỏi: “Các con không có việc gì chứ? Thế Cẩn cùng A Cửu đâu?”
“Thế Cẩn còn đang bận việc, A Cửu ở trong cung với hoàng hậu nương nương.” Hoắc Thù đáp.
Nhiếp lão phu nhân nghe nói tôn tử cùng tằng tôn tử đều bình an, rốt cuộc thả lòng, nhưng thật ra lão Vệ Quốc Công nghĩ hơi sâu một ít, hỏi: “Hoàng Thượng không có việc gì chứ?”
“Tổ phụ yên tâm, Hoàng Thượng hết thảy đều mạnh khỏe.”
Lão Vệ Quốc Công vỗ về râu hoa râm hàm dưới, tiếp tục nói: “Hôm qua nửa đêm, bên phía Tướng Quốc Tự đột nhiên nổi lên lửa lớn, chúng ta đều thực lo lắng cho các con, không có việc gì thì tốt rồi”
Hoắc Thù mỉm cười đáp: “Đã khiến tổ phụ lo lắng rồi.”
Lão Vệ Quốc Công lại hỏi mấy câu, cho nàng trở về nghỉ ngơi, mà hắn đi đến thư phòng, gọi quản gia lên dặn dò hắn vài câu, rồi cho hắn đi xuống.
Chờ sau khi trong phòng không ai, lão Vệ Quốc Công thở dài.
Chuyện tối hôm qua, đối với bá tánh bình thường mà nói, cũng không biết phát sinh chuyện gì, nhìn thấy bên phía Tướng Quốc Tự nổi lửa, cũng tưởng thời tiết nóng, dễ dàng khiến cho núi phát hỏa. Nhưng thủ hạ của lão Vệ Quốc Công có chút nhân thủ tin tức linh thông, thật ra đã nhanh chóng biết được tin tức, biết việc các hoàng tử thành niên cấu kết cùng Trung Nghĩa Vương
Mặc kệ là âm mưu của Trung Nghĩa Vương, hay là âm mưu của các hoàng tử, lão Vệ Quốc Công đều cảm thấy bọn họ quả thực là cả gan làm loạn, Hoàng Thượng đăng cơ gần hai mươi năm, đối với việc khống chế giang sơn Đại Hạ này, cũng không phải là việc một phiên vương ở đất phiên xa xôi có thể quan tâm tới, cho dù bọn họ có hỏa dược được nghiên cứu mới thì như thế nào?
Nói đến những hỏa dược có uy lực thật lớn đó, lão Vệ Quốc Công liền nhịn không được nghĩ đến năm đó sau khi trưởng tử cứu giá bỏ mình, thái độ của tiên đế, thực sự làm ông thất vọng buồn lòng. Tiên đế năm đó sủng ái Thất hoàng tử do Lệ Quý Phi sinh ra, muốn phế Thái Tử lập Thất hoàng tử, đáng tiếc Thái Tử năng lực xuất chúng, cuối cùng cứng rắn đoạt được vị trí kia, thành công đăng cơ, ngược lại là Thất hoàng tử, bị bắt đến đất phong.
Chỉ là hắn không ngờ tới tiên đế sủng ái Thất hoàng tử như thế, cho dù trước lúc chết, cũng an bài đường lui cho Thất hoàng tử, phương pháp cải tiến hỏa dược này chính là do một đạo nhân hiến cho tiên đế, tiên đế vậy mà bí mật đưa nó cho Thất hoàng tử mang đi, lại cho thuộc hạ làm hỏng bản lưu trong cung
Tiên đế thật là người hồ đồ!
Chỉ là, ông không rõ, hoàng đế vì sao biết rõ sau núi Tướng Quốc Tự nguy hiểm như thế mà vẫn lấy thân mạo hiểm chứ? Nơi đó có cái gì đáng giá cho hắn đi mạo hiểm?
Trong lòng tuy rằng kỳ quái, nhưng lão Vệ Quốc Công tạm thời cũng không biết được, chỉ có thể chờ tôn tử trở về.
Hôm sau, Hoắc Thù liền tiến cung đi đón nhi tử béo nhà nàng
Khi Hoắc Thù vừa đi vào Phượng Nghi Cung, liền nhìn thấy Giang Hoàng Hậu đoan trang ung dung ngồi trên giường, cười khanh khách nhìn tiểu hoàng tử tiến đến trước mặt em bé nằm bên cạnh, cầm một cái bánh bao kêu đệ đệ, muốn đút cho đệ đệ ăn
“A Cửu còn nhỏ, không thể ăn bánh bao, chỉ có thể uống sữa” Giang Hoàng Hậu cười nói.
“Uống sữa?” Tiểu hoàng tử nãi thanh nãi khí* hỏi.
*nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô
Giang Hoàng Hậu cười gật đầu, thấy Hoắc Thù lại đây, cho người mang trà bánh lên cho nàng
Hoắc Thù nhìn thấy nhi tử đang được chăm sóc tốt, làm cho trái tim đều mềm mại, trực tiếp bế hắn lên, cọ cọ gương mặt béo nhỏ của hắn, thấy hắn mở to đôi mắt như quả nho đen y nha kêu lên, quả thực yêu thương đến tận tâm khảm
“Nương nương, cảm ơn người chăm sóc A Cửu.” Hoắc Thù thành tâm thành ý cảm tạ.
Giang Hoàng Hậu cười nói: “Là bổn cung cùng tiểu hoàng tử phải cảm tạ con mới đúng, nếu không có con tới kịp thời, chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng.”
Hoắc Thù nhìn tiểu hoàng tử mở to đôi mắt, linh hoạt nhìn nàng, trong lòng biết cho dù nàng không qua đó, kỳ thật Hoàng Thượng cũng sẽ phái người bảo vệ tốt Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử, chỉ là có khả năng sẽ bại lộ nhân mã ẩn trong chỗ tối, bất quá bởi vì nàng kịp thời xuất hiện, cho nên không cần dùng đến những ám vệ đó, giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Khi Hoàng đế hành sự, cũng đã tính toán nàng vào trong đó rồi, biết nàng tất nhiên sẽ không nỡ mặc kệ Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử
Hoắc Thù đón được tiểu nhi tử liền ra cung, thời kỳ nhạy cảm hiện tại, Hoắc Thù cũng không dám ở trong cung lâu
Cùng Hoắc Thù ra cung còn có Nguyên Võ đã ôm hài tử theo Hoàng Hậu tiến cung
Trở lại phủ, Hoắc Thù trước ôm A Cửu đi thỉnh an Nhiếp lão phu nhân, để lão nhân gia nhìn qua tằng tôn tử rồi mới ôm hài tử về Lăng Vân viện, tiếp theo gọi Nguyên Võ lại đây.
“Ngươi hôm qua ở trong cung, có nhìn thấy thế tử không?”
Nguyên Võ nói: “Gặp được, thế tử lại đây nhìn tiểu chủ tử, sau đó rời đi liền.”
Hoắc Thù sau khi nghe xong, biết Nhiếp Ngật có khả năng vẫn bận như cũ, liền không dò hỏi tiếp