Không Phụ Thê Duyên

Chương 153




Thời điểm A Cửu đầy tháng, đã là tháng chạp.

Ngày đầy tháng này, Vệ Quốc Công phủ vẫn náo nhiệt phi phàm như cũ, người có uy tín danh dự trong kinh đều lại đây, ngay cả vài vị hoàng tử thành niên cũng riêng lại đây uống ly rượu mừng.

Sáng sớm, Hoắc Thù đã cho người chuẩn bị nước, thống thống khoái khoái tắm trong nước ấm

"Tiểu thư, nên ra rồi, lại tắm tiếp sẽ làm nhăn da." Anh Thảo khuyên nhủ.

Hoắc Thù lại tắm trong nước một lát, mới lưu luyến không rời đứng dậy.

Anh Thảo cùng Đào Hồng hai người vội đem khăn vải bố trắng đã được hơ nóng đặt bên cạnh lại đây, bọc trên người nàng, sau khi hút khô vệt nước trên người nàng, lại lấy y phục đã được hơ lửa ấm áp bên cạnh tới, hầu hạ nàng mặc vào.

Hoắc Thù thay một bộ y phục đỏ thẫm thêu hoa thông năm màu khắp nơi trên áo do phòng châm tuyến làm riêng theo vóc dáng của nàng, đứng trước một cái gương cao bằng người, nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Anh Thảo, ta hiện tại còn rất béo sao?"


Bởi vì khi mang thai hài tử, ăn vào rất nhiều, cho nên sau đó mặt Hoắc Thù đều đã phì một vòng. Lúc ở cữ, nàng cảm thấy thân thể mình khá tốt, nhưng bị nhốt ở trong phòng không thể ra cửa, khi không có chuyện gì làm, nàng liền ở trong phòng đi dạo, ngẫu nhiên chơi vài bộ quyền pháp, rèn luyện thân thể.

Cứ như vậy trải qua một tháng, nàng cảm thấy thịt trên người mình đã giảm rất nhiều, hiện tại soi gương, cằm cũng không tròn như trước nữa

Anh Thảo cầm khăn trắng sạch lau nước trên tóc nàng, cười nói: "Tiểu thư hiện tại đã gầy hơn rất nhiều so với một tháng trước rồi, nô tỳ nhìn cũng thấy đau lòng."

Sau khi nghe xong, Hoắc Thù lập tức vừa lòng, quả nhiên không béo như vậy

Tóc khô được một ít, Hoắc Thù liền đứng dậy trở về phòng.

Đầu tiên khi trở lại phòng đã thấy Nhiếp Ngật cũng ở đó, đang ngồi trên giường đất ôm hài tử.


Tuy nói các phủ huân quý trong kinh có quy củ ôm cháu không ôm con, nhưng đây là đứa bé đầu tiên, Nhiếp Ngật nếu không có việc gì, cũng sẽ ôm một chút. Trên mặt hắn nhàn nhạt, nhìn không ra hắn có yêu thích hay không, nhưng động tác lại càng ngày càng thuần thục đúng tiêu chuẩn.

Hoắc Thù nhìn thấy hắn, vẻ mặt vui vẻ đi qua, ngồi bên người hắn, nói: "Thế Cẩn, sao chàng ở đây? Bên ngoài hiện tại có bận không?"

"Không bận, tổ phụ cho nhị thúc, tam thúc đi đón khách, ta trở về nhìn nàng." Hắn nói, đánh giá khuôn mặt mịn màng của nàng, trong mắt phủ kín ôn nhu, hỏi: "Tắm rửa?"

Hoắc Thù cười nói: "Đúng vậy, một tháng không tắm rửa, khó chịu vô cùng, hiện tại ta một chút cũng không thối." Dứt lời, liền duỗi tay qua, ôm nhi tử lại đây.

Tiểu A Cửu hôm nay đặc biệt có tinh thần, đôi mắt đen lúng liếng nhìn người, một chút cũng không khó chịu. Lúc nào cũng là đầy tinh thần nhìn người, Hoắc Thù nhìn thấy trong lòng mềm mại, hôn xuống mặt béo của hắn một cái.


Nhiếp Ngật nhịn không được cười nói, "Nàng một chút cũng không thối."

"Chàng lại dỗ ta." Trên mặt Hoắc Thù mang theo ý cười, "Một tháng không tắm rửa, sao có thể không thối? May mắn thời tiết lạnh nên không nặng mùi thôi."

Hai vợ chồng nói chuyện một lát, Nhiếp Ngật lại đi tiếp khách

Chờ khi các vị khách đến uống rượu mừng đầy tháng đều tới không sai biệt lắm, Hoắc Thù trước tiên cho nhi tử bú no bụng, lại thay đổi tã, dẫn theo nha hoàn bà vú, tự mình ôm nhi tử đi ra ngoài cho các vị khách gặp

Bởi vì thời tiết lạnh, Hoắc Thù sợ lạnh đến nhi tử, cho nên chỉ nghĩ cho người ta nhìn một vòng rồi ôm trở về liền, ai ngờ phía nam tịch bên kia truyền đến lời nói, vài vị hoàng tử muốn nhìn hài tử một chút

Hoàng tử muốn nhìn hài tử, tất nhiên là không thể cự tuyệt.
Hoắc Thù hơi hơi nheo đôi mắt lại, giao hài tử cho bà vú, quấn chặt đấu bồng lông chồn đỏ rực trên người hắn, để Ngải Thảo đi theo qua đó

Hài tử bị triển lãm một vòng, rốt cuộc được ôm trở về, Hoắc Thù liền trực tiếp ôm hắn trở về, tiếp theo cũng không trở lại tiếp tục ăn tiệc, để Nhị thái thái cùng Tam thái thái ra mặt chiêu đãi khách.

Trở lại phòng, trước tiên Hoắc Thù đặt tay trên lò làm ấm tay, rồi mới chạm vào mặt nhi tử, nói thầm: "Bên ngoài lạnh như vậy, A Cửu nhà chúng ta không bị đông lạnh đó chứ?"

Bà vú có chút thấp thỏm nói: "Phu nhân yên tâm, nô tỳ vừa rồi rất cẩn thận, không làm tiểu chủ tử đông lạnh."

Hoắc Thù sờ đến tay nhỏ béo ấm áp của nhi tử, thấy bộ dáng hắn ngoan ngoan ngoãn ngoãn, rốt cuộc an tâm.

Tiểu A Cửu bú xong, thực mau lại ngủ.
Hoắc Thù cũng không để người ôm hắn ôm xuống, trực tiếp thả xuống bên cạnh, cầm một ít danh mục quà tặng hôm nay đưa đến Lăng Vân viện nhìn qua, cho Anh Thảo cùng Đào Hồng đi kiểm tra, sau đó ghi chép vào sổ sách.

Hôm nay ngày A Cửu đầy tháng, không ngoài ý muốn trong cung cũng đưa lễ vật tới, còn có các phủ thông gia khác cùng Vệ Quốc Công phủ, quan hệ tương đối thân cận, đều trực tiếp đưa đến trong phòng.

Hôm nay chỉ cần thu lễ vật cũng thu đến mỏi tay.

Hoắc Thù nhìn xong danh mục quà tặng, liền tiến đến nhi tử đang ngủ ngon lành bên cạnh hôn hắn một ngụm, cười nói: "Nhi tử, con thật đúng là rất được hoan nghênh." Ngừng một chút, lại bổ sung nói, "Tuy rằng sự hoan nghênh này đều bởi vì quan hệ với cha con, nhưng mà cha con có thể có bản lĩnh này, cũng là phúc khí của con, xem ra A Cửu nhà chúng ta cũng là đứa bé có phúc khí nha."
Ổ ma ma cùng Ngải Thảo đứng ở một bên, nghe được lời nàng nói, nhịn không được có chút buồn cười, cảm thấy tính tình tiểu chủ tử về sau có khả năng sẽ tương đối giống tiểu thư nhà các nàng

Sắc trời hơi muộn một ít, khách khứa đều rời đi không còn lại nhiều lắm

Hoắc Thù thấy Nhiếp Ngật còn chưa có trở về, cho người đi tiền viện nhìn một cái, mới biết được vài vị hoàng tử còn chưa đi, vẫn đang lôi kéo Nhiếp Ngật uống rượu, tức khắc có chút không vui.

May mắn, khi thời gian không còn sớm lắm, vài vị hoàng tử kia rốt cuộc cũng rời đi.

Khi Nhiếp Ngật trở về, Hoắc Thù đã cho người chuẩn bị xong canh giải rượu, bất quá thấy sắc mặt hắn chỉ ửng đỏ, thần sắc tỉnh táo, không uống đến bất tỉnh nhân sự như trước đây, trong lòng vẫn có chút vừa lòng.
"Ta đã ăn thuốc tỉnh rượu, không có việc gì." Nhiếp Ngật nói.

Hôm nay mấy hoàng tử kia tới cửa uống rượu mừng, Nhiếp Ngật biết lần này tránh không được nên tất nhiên sẽ không ngây ngốc mặc bọn họ chuốc rượu, đã sớm ăn thuốc tỉnh rượu trước, sau đó trực tiếp chuốc ngược lại, làm cho mấy hoàng tử kia bị người đỡ rời đi.

Hoắc Thù nghe xong, tức khắc cao hứng, nói: "Nên như vậy!"

Hôm nay thời tiết lạnh như vậy, bọn họ còn muốn nhìn hài tử, Hoắc Thù liền biết bọn họ cố ý, trong lòng rất không thoải mái. Chỉ là bọn họ là hoàng tử, chút mặt mũi này Nhiếp Ngật vẫn phải cho, không thể cự tuyệt trước công chúng

Nói chuyện một lát, Hoắc Thù liền thúc giục hắn đi tắm rửa, để hắn nghỉ ngơi sớm một chút

Nhiếp Ngật mỉm cười nhìn nàng, cũng không cự tuyệt, trực tiếp đi tịnh phòng tắm rửa
Chờ khi xong xuôi, hắn trực tiếp trở về phòng, cái giường hắn ngủ một tháng bên ngoài đã bị người nâng đi.

Từ sau giữa tháng năm Nhiếp Ngật rời đi, Hoắc Thù cho tới bây giờ cũng chưa ngủ cùng giường với hắn, hắn vừa đi là đi mấy tháng, chờ khi hắn trở về, nàng đang sinh hài tử, tiếp theo ở cữ, phu thê đều là tách ra ngủ, thậm chí không có cơ hội cùng nhau trò chuyện.

Hoắc Thù vô cùng cao hứng dựa vào trong lòng ngực hắn, vuốt vết thương bên hông hắn, hỏi: "Nơi này thế nào? Còn khó chịu không?"

"Đã đóng vảy, không khó chịu." Nhiếp Ngật nói.

Hoắc Thù lúc trước lo lắng trên người hắn có khả năng vẫn còn vết thương khác, liền kiểm tra toàn thân hắn một lần, vết thương nhỏ cũng có một ít, nhưng đều không so được với vết thương bên hông do bị người đánh lén
"Vết thương trên eo này của chàng, không giống do vũ khí sắc bén như đao kiếm gây ra, là do cái gì làm bị thương?" Hoắc Thù nhỏ giọng hỏi, tay để bên hông hắn, nhẹ nhàng vỗ về. Lúc ở cữ, nàng lo lắng hắn bị thương, có lúc khi hắn đổi thuốc, nàng cũng tự mình nhìn qua, phát hiện vết thương kia có chút không giống bình thường.

Nhiếp Ngật bị nàng sờ đến thân thể nóng lên, nhưng nghĩ đến lời thái y nói, phụ nhân sau khi sinh sản tốt nhất nên ở cữ đủ 40 ngày, cho nên hắn thật ra cũng không dám làm gì, chỉ an phận ôm nàng, nói: "Là vũ khí Nam Cương, một loại sợi tơ quấn trên roi, sợi tơ kia vô cùng sắc bén, dễ dàng có thể cắt qua da, làm cho da cùng thịt đều bị cắt ra khỏi thân thể."

"Có loại vũ khí này?" Vũ khí Hoắc Thù sử dụng là roi, đột nhiên nghe được có sợi tơ cổ quái có thể quấn được lên roi, không khỏi cảm thấy hứng thú, tiếp theo cả giận: "Những thích khách đánh lén chàng đó cuối cùng có trốn thoát hay không? Nếu lần sau để ta gặp được, ta cũng thưởng cho bọn hắn vài roi!"
Nhiếp Ngật bị ngữ khí giữ gìn của nàng làm cho trong lòng mềm nhũn, buồn cười nói: "Tự nhiên không trốn nổi, cuối cùng đều đã chết hết."

Hoắc Thù sau khi nghe xong, vẻ mặt đáng tiếc, cảm thấy bọn họ chết quá dễ dàng, thật là tiện nghi cho những thích khách đó

Tiếp theo, Hoắc Thù lại kỳ quái hỏi, "Sao lại dính dáng đến Nam Cương?"

Nàng từ nhỏ lớn lên ở Tây Bắc, nơi quen thuộc nhất chính là vùng biên thành Tây Bắc, phía Bắc vùng này có dân du mục đến từ Bắc Man uy hiếp, nàng cũng từng cùng các biểu ca gϊếŧ qua đám thiết kỵ Bắc man xuống Nam cướp bóc bá tánh Đại Hạ, tất nhiên rất chán ghét người Bắc Man lộ ra dã tính cùng cướp bóc từ trong xương cốt

Bất quá đối với vùng phương Nam của Đại Hạ thì tương đối mơ hồ, cũng không có quen thuộc.

Nhiếp Ngật lập tức kỹ càng tỉ mỉ giải thích cho nàng tình hình vùng Nam Cương một lần, bởi vì Nam Cương nhiều núi rừng, nơi đó cũng có rất nhiều bộ tộc bất đồng, thậm chí còn thành lập ra chính quyền quốc gia. Nhưng so với Đại Hạ, hoàn cảnh nơi đây tương đối ác liệt, trong rừng có chướng khí tự nhiên, giữa những bộ tộc đó cũng không hòa thuận, uy hiếp đối với Đại Hạ cũng không lớn như Bắc Man
"Còn nhớ rõ chuyện năm trước khi đi săn các nàng gặp phải bầy khỉ không?" Nhiếp Ngật nói, "Lúc ấy bầy khỉ kia cũng không phải bởi vì binh lính phụ trách dọn dẹp sơ sót, mà là do người làm, nghe nói vùng Nam Cương có một bộ tộc, sử dụng một loại thú ngữ, có thể sai khiến một số động vật có linh tính tương đối cao như khỉ!"

Đôi mắt Hoắc Thù trừng thật lớn, điều này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của nàng

"Người Nam Cương dính dáng vào đó, việc này có kỳ quặc, nhưng sau đó Hoàng Thượng lại phái người khác đi tra, ta cũng không rõ ràng lắm chuyện gì trong đó." Nhiếp Ngật nhàn nhạt nói, đối với việc này phảng phất như một chút cũng không quan tâm.

Chuyện mấy năm nay hắn làm cho Hoàng Thượng rất nhiều, việc nắm giữ cũng nhiều, ngẫu nhiên không làm một hai việc như vậy cũng là chuyện rất bình thường. Nếu giữa đường hắn không gặp phải tử sĩ Nam Cương ám sát, hắn cũng sẽ không phái ám vệ qua giám thị phía Nam Cương kia
Chuyện gì hắn nên làm, chuyện gì không nên làm, trong lòng Nhiếp Ngật đều có cân nhắc

Hoắc Thù nghĩ nghĩ, nói: "Nghe nói đất phiên của Trung Nghĩa Vương gần vùng Nam Cương, đúng không?"

Nhiếp Ngật bật cười, nói: "Đúng vậy, nàng hoài nghi Trung Nghĩa Vương liên hợp người Nam Cương tính kế ta sao?"

"Đương nhiên, Trung Nghĩa Vương tuy rằng đã chết, nhưng nhi tử hắn kế thừa vị trí Trung Nghĩa Vương, nghe nói đó là người có mưu lược có dã tâm, muốn làm chút việc gì hẳn là không khó." Hoắc Thù nói rất nhẹ nhàng.

Nhiếp Ngật không tiếp lời nàng, chỉ nói: "Việc này ta cũng không biết."

Trong bóng đêm, Hoắc Thù cũng thấy không rõ vẻ mặt của hắn, cho nên không biết hắn là thật sự không biết, hay là giả ngu, không muốn đàm luận việc này. Nghĩ đến quan hệ giữa hoàng đế cùng hắn, Hoắc Thù cũng thức thời không hỏi nữa, tiếp theo nói với hắn chuyện khác.
Bên ngoài băng thiên tuyết địa, không gian nho nhỏ bên trong trướng màn, hai vợ chồng ôm nhau nói nhỏ, một mảnh ấm áp, cũng không biết nói đến khi nào, mới không chống đỡ được ngủ mất.

Hôm sau, Hoắc Thù tỉnh lại khi sắc trời đã sáng rỡ

Nàng một chút cũng không có ngượng ngùng vì ngủ nướng, nghe nói tuyết lại rơi bên ngoài, nàng liền trực tiếp chui vào trong ổ chăn, cho người ôm A Cửu lại đây, vừa cho hắn bú, vừa hỏi: "Thế tử đâu?"

"Thế tử sáng sớm đã ra cửa." Anh Thảo trả lời.

Hoắc Thù sau khi nghe xong, cũng không hỏi hắn đi nơi nào, chờ nhi tử uống no, liền cúi đầu chuyên tâm chọc hắn.

Liễu Hồng đi vào, trong tay đang cố hết sức xách theo một cái rổ lớn, bên trong có hai con hồ ly đang nằm bò

Hai con hồ ly vào trong phòng, liền muốn bò lên trên giường, bị Hoắc Thù không chút lưu tình nắm lại ném xuống giường, nói: "Các ngươi không được đi lên, A Cửu còn quá nhỏ, không thể chơi với các ngươi." Sau đó lại hỏi Liễu Hồng, "Sao chúng nó lại đây?"
Từ sau khi mang thai, Ổ ma ma lo lắng hai con hồ ly quá bướng bỉnh, liền khuyên Hoắc Thù, đem chúng nó đến một chỗ chuyên nuôi động vật trong ở Lăng Vân viện, Hoắc Thù ngẫu nhiên tản bộ qua sẽ chơi cùng chúng nó một lát, cũng không cho chúng nó vào nhà, làm hai con hồ ly vô cùng ủy khuất, nhưng khiếp sợ Nhiếp Ngật, không dám chạy vào

Liễu Hồng cười nói: "Nô tỳ hôm nay đi cho chúng nó ăn, chúng nó vẫn luôn nắm nô tỳ váy không bỏ, nô tỳ đành phải mang chúng nó lại đây."

Hoắc Thù thấy chúng nó dùng đôi mắt ngập nước nhìn mình, cảm thấy chúng nó rất ủy khuất, cho người chuẩn bị trái cây cùng thức ăn chúng nó thích ăn, cười nói: "Chờ A Cửu lớn lên chút sẽ cho hắn chơi cùng các ngươi"

Cũng không biết hai con hồ ly nghe có hiểu hay không, vừa ăn thức ăn nha hoàn chuẩn bị, vừa thăm dò muốn nhìn tiểu mập mạp Hoắc Thù ôm trong lòng ngực, có vẻ rất hiểu tiếng người
Chạng vạng, Nhiếp Ngật đón gió tuyết về nhà.

Khi hắn vào cửa, xốc mành vải mịn màu xanh đá lên, mang theo một trận gió lạnh.

Nhiếp Ngật cởi đấu bồng lông chồn đen xuống, trước đi thay y phục đã dính tuyết trên người, tiếp theo ngồi vào kế lò than sưởi ấm mình, rồi mới ngồi xuống bên cạnh hai mẹ con

"Hôm nay chàng ra khỏi thành?" Hoắc Thù đưa canh nóng cho hắn, hỏi, chú ý tới một ít bùn dính trên mặt giày của hắn

Nhiếp Ngật ừ một tiếng, nói: "Năm nay tuyết khá lớn, rất nhiều phòng ở của bá tánh ngoài thành đều bị tuyết lỡ làm sụp đổ, Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đang ở bên kia cứu tế, an trí nạn dân, cữu cữu bảo ta đi qua nhìn một cái."

Loại chuyện này mỗi năm cơ hồ đều sẽ phát sinh, khi Hoắc Thù nghe nói lần đầu tiên, còn rất thương những bá tánh bị tuyết làm sụp phòng ở, sau đó lại nghe được quá nhiều, chỉ có thể cảm thán một tiếng, đến mùa đông mỗi năm đều sẽ cho người quyên chút bạc thức ăn y phục đến nơi cứu tế do triều đình thiết lập, đóng góp một phần tâm ý.
Nhưng mà, Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đang gấp việc này, Hoàng Thượng lại bảo Nhiếp Ngật đi nhìn tình hình một chút, cũng không biết hai vị hoàng tử này có nghĩ nhiều hay không, rồi sau đó lại sinh khí.

Nghĩ đến đây, Hoắc Thù lại bắt đầu đau lòng hắn, cháu ngoại hoàng đế quả nhiên không dễ làm.