Khánh Nguyên đế cùng Nhiếp Ngật đứng trước ngự án, nơi đó đang bày một tấm bản đồ cổ, bản đồ bị xé thành mấy phần, rốt cuộc cũng đã ghép lại hoàn chỉnh.
Khánh Nguyên đế nghe xong Nhiếp Ngật nói, biết được khi hắn hồi kinh đã rơi vào cuộc truy sát đến từ một thế lực không rõ, lo lắng hỏi: "Không bị thương chứ?"
"Một chút vết thương nhỏ thôi, không ngại." Nhiếp Ngật nhàn nhạt nói.
Khánh Nguyên đế lại không tin, biết hắn luôn thích đem nặng nói thành nhẹ, bảo Liên Thanh đi gọi Phương Thái Y tới đây
Chờ sau khi Phương Thái Y lại đây, Khánh Nguyên đế trực tiếp lệnh Phương Thái Y kiểm tra thân thể cho Nhiếp Ngật.
Phương Thái Y tiến vào cũng không dám nhìn loạn chung quanh , biết hoàng đế thương cháu ngoại như nhi tử, cho nên vô cùng tận tâm khi kiểm tra cho Nhiếp Ngật, lại xem xét vết thương bên hông hắn, thoa thuốc một lần nữa, dùng thuốc sinh cơ cầm máu tốt nhất do Thái Y Viện điều phối, cuối cùng kê một đơn thuốc bổ khí huyết cho Nhiếp Ngật.
Khánh Nguyên đế nhìn thấy vết thương trên người Nhiếp Ngật, thần sắc có chút không tốt lắm.
Chờ sau khi Phương Thái Y rời đi, hắn thở dài, nói: "Thế Cẩn, ủy khuất ngươi."
Nhiếp Ngật thắt đai lưng xong, lắc đầu nói: "Không ủy khuất, cữu cữu đối với ta có ân tái tạo, Thế Cẩn cả đời đều ghi nhớ."
Khánh Nguyên đế hơi hơi mỉm cười, quay đầu nhìn về phía bản đồ kia trên ngự án, nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Việc này ta giao cho những người khác làm, ngươi không cần phải xen vào nữa."
Có được bản đồ hoàn chỉnh, số bạc năm đó tiên đế giấu đi cho Trung Nghĩa Vương cũng đã có tung tích, hiện nay chỉ cần phái người đi thu hồi chúng trở về là được. Chỉ là bản đồ này vẫn luôn bị chia ra cho các bộ hạ cũ của Trung Nghĩa Vương giữ, giữa bọn họ cũng chưa xem qua bản đồ hoàn chỉnh, hẳn là không biết bạc giấu ở nơi nào, bằng không mấy năm nay đã sớm lấy ra giao cho con cháu Trung Nghĩa Vương.
Mấy năm nay Khánh Nguyên đế vẫn luôn phái người đi giám thị con cháu của Trung Nghĩa Vương, đối với việc này tất nhiên là rõ ràng, bất quá hắn vẫn lo lắng có vạn nhất gì xảy ra, cho nên cần phái người đi tra xét trước một phen.
Vốn người được lựa chọn tốt nhất nên là Nhiếp Ngật, chỉ là lần này Nhiếp Ngật vừa đi đã là vài tháng, thật vất vả mới trở về, hơn nữa phu nhân hắn vừa sinh hài tử, ngoài ra trên người hắn lại có thương tích, Hoàng Thượng rốt cuộc thương tiếc hắn, không đành lòng lại cho hắn đi mạo hiểm.
Thần sắc trên mặt Nhiếp Ngật thực thanh đạm, đối với quyết định của Hoàng Thượng cũng không dị nghị.
"Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, dưỡng thương cho tốt, chờ hài tử lớn hơn nhớ ôm vào cung để trẫm nhìn một cái." Khánh Nguyên đế vỗ bờ vai của hắn nói, trong mắt tràn đầy ý cười.
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, lại không có rời đi, nói: "Cữu cữu, mấy tộc man di bên phía Nam Cương có dị động, lần này thần bị thương, trong đó cũng có tử sĩ phía Nam Cương, thần đã phái ám vệ qua đó nhìn chằm chằm."
Tươi cười trên mặt Khánh Nguyên đế hơi hơi thu lại, nhìn hắn nói: "Việc này ngươi làm rất tốt, vậy phía bên kia cứ giao cho ngươi nhìn kỹ là được"
Nhiếp Ngật nói một tiếng dạ, liền không ở lại, trực tiếp quỳ xuống cáo từ rời đi.
Khánh Nguyên đế chờ hắn rời khỏi, gọi một ám vệ tới, nhìn hắn dặn dò: "Bên phía Bắc tiếp tục cho người nhìn chằm chằm, đặc biệt là Thiên Thủy quân của Thiên Thuỷ thành, nhất định phải tra ra mật thám trong đó, mặc kệ là mật thám của ai, đều diệt hết cho trẫm" Câu cuối cùng, nói đằng đằng sát khí.
Ám vệ lên tiếng, liền lui ra ngoài
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Từ Càn Thanh cung ra ngoài, Nhiếp Ngật gặp được Ngũ hoàng tử cầm sổ con Hộ Bộ lại đây
Ngũ hoàng tử nhìn thấy hắn, lắp bắp kinh hãi, nháy mắt liền nghĩ đến Nhiếp Ngật trở về bao lâu rồi, vì sao mật thám lại không có nghe được tin tức hắn hồi kinh?
Lần này Nhiếp Ngật ra kinh cũng im ắng, cho đến khi phát hiện hắn đã lâu không có xuất hiện trước mặt người khác, mọi người mới phát hiện hắn đã không còn ở trong kinh thành. Nhiếp Ngật là Vũ Lâm Quân phó chỉ huy sứ, Vũ Lâm Quân trực tiếp nghe lệnh Hoàng Thượng, cho dù Hoàng Thượng muốn phái Nhiếp Ngật rời kinh, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không người nào có thể tra xét rõ ràng được
Trước đây Nhiếp Ngật cũng luôn lén rời kinh, mọi người không biết hắn ra kinh làm cái gì, bất quá liên hệ đến một ít động tĩnh xảy ra cùng đại sự phát sinh trong triều mấy năm nay, cùng với việc mỗi lần Hoàng Thượng đều có thể kịp thời nắm giữ được chứng cứ cùng tình hình ở các nơi khác, cho nên đối với việc Nhiếp Ngật làm cái gì, tất nhiên là có phán đoán.
Lần này trở về, cũng không biết hắn lại mang đến cái gì.
Trong lòng Ngũ hoàng tử ngổn ngang trăm mối, trên mặt lại là bộ dạng cười khanh khách, "Thế Cẩn biểu ca, đã lâu không gặp, nghe nói gần đây ngươi ra kinh, không biết đến chỗ nào du ngoạn vậy?"
Nhiếp Ngật liếc hắn một cái, nói: "Tùy tiện đi một chút thôi."
Ngũ hoàng tử tất nhiên không tin hắn nói, thức thời mà không hỏi tiếp, ngược lại nói: "Thế Cẩn biểu ca lần này rời kinh lâu quá, giữa tháng tám ta đã thành thân rồi, ngươi cũng không thể đi uống ly rượu mừng, lòng ta cũng rất thất vọng nha. Không biết lúc nào Thế Cẩn biểu ca rảnh, mấy huynh đệ chúng ta cùng đi uống ly rượu."
"Trời lạnh, chờ thời tiết ấm lên một ít đã." Nhiếp Ngật cũng không cự tuyệt.
Lúc này Ngũ hoàng tử có chút kinh ngạc, địa vị các hoàng tử bọn họ trong lòng hoàng đế còn không bằng một người ngoài, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cho dù có khó chịu, bọn họ cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể lấy lòng Nhiếp Ngật, kỳ thật trong lòng ước gì Nhiếp Ngật thất sủng, đến lúc đó xem ai có thể che chở được cho hắn, không có hoàng đế sủng ái, các hoàng tử bọn họ muốn đối phó hắn còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay thôi sao, hắn có ngông cuồng cũng chỉ được mấy năm nữa thôi.
Đáng tiếc Nhiếp Ngật thật sự không dễ lấy lòng, từ Đại hoàng tử đến Ngũ hoàng tử, hắn đối với người nào cũng đều như nhau, không nóng không lạnh, mặc kệ ai mời hắn uống rượu, trước nay hắn đều không tiếp nhận, ngại hoàng đế nên cũng không ai dám cưỡng bách hắn, bằng không bị phụ hoàng của bọn họ biết, không thiếu được lại bị dạy dỗ một phen
Ngũ hoàng tử sau khi giật mình, rất vui vẻ nói: "Vậy xem như đã định rồi. Đúng rồi, nghe nói thế tử phu nhân sinh được một tiểu tử béo chín cân hai lượng, hôm nay đã truyền khắp kinh thành, đều nói thế tử phu nhân là người có phúc khí, hài tử kia là đứa bé có phúc, Thế Cẩn biểu ca thật đúng là lợi hại."
Trên mặt Nhiếp Ngật lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: "Quá khen."
Ngũ hoàng tử thấy hắn còn có thể nhịn được, trong lòng cười nhạt, cho rằng hắn cố nén xuống thôi, nói một câu, liền nói sang chuyện khác.
Hàn huyên cùng Ngũ hoàng tử một lát, Nhiếp Ngật mới cáo từ rời đi.
Ngũ hoàng tử cười khanh khách nhìn hắn bước đi, trong lòng lại có vài phần khinh miệt, bất quá chỉ là một tiểu tử công phủ, cũng dám nói có phúc khí, phúc khí cho dù có lớn, thì có thể lớn hơn long tử phượng tôn sao? Lúc tiểu hoàng tử được sinh ra, cũng không dám truyền ra có phúc khí, cũng không biết về sau có thể chịu nổi phúc khí như vậy hay không
Nghĩ đến đây, Ngũ hoàng tử liền biết có người muốn tính kế Nhiếp Ngật, đối với việc này, hắn tự nhiên thấy rất vui mừng.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Ra đến cửa cung, Nhiếp Ngật ngồi trên xe ngựa Vệ Quốc Công phủ, dựa vào một cái gối ôm trong xe ngựa, nhẹ nhàng ấn vết thương bên hông, thần sắc lạnh lùng.
"Nguyên Võ, ngươi đi tra lời đồn đãi trên phố xem."
Nguyên Võ ngồi ở càng xe nghe được lời này, lên tiếng, chờ sau khi trở lại Vệ Quốc Công phủ liền lập tức cho người đi tra xét.
Bất quá chỉ mất thời gian nửa ngày, Nguyên Võ liền tra đến không sai biệt lắm, nhìn thấy tin tức người phía dưới truyền đạt, khóe miệng nhịn không được hơi hơi mím chặt.
Hắn đi thư phòng tìm thế tử, bẩm báo nói: "Thế tử, hiện tại khắp nơi trên phố đều truyền nói tiểu thiếu gia là hài tử có phúc khí, rất nhiều bá tánh đều xem hắn là phúc tinh, còn muốn đến phủ chúng ta cúi chào nữa." Nguyên Võ nói tới đây, mặt cũng đầy hắc tuyến, không biết trên phố sao lại truyền thành như vậy. "Thuộc hạ cảm thấy, nhất định là có người đang âm thầm thúc đẩy việc này."
Bởi vì tin tức có cánh, hơn nữa bá tánh vô tri, cho nên đôi khi có một ít lời đồn đãi sẽ truyền đến càng ngày càng mơ hồ, nếu như không can thiệp, lời đồn đãi cũng sẽ biến thành vết thương trí mạng, đối với bọn họ vô cùng bất lợi.
Thần sắc Nhiếp Ngật chưa đổi, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, suy tư một lúc lâu, nhìn hắn nói: "Ngươi phái người đi nhìn chằm chằm, tra xem là ai truyền tin ra ngoài, âm thầm tìm ra người chủ sự, trước không cần động hắn, giáo huấn hắn một trận là được."
Loại thủ đoạn ấu trĩ này, Nhiếp Ngật có thể suy đoán ra dụng ý của đối phương, trong lòng lại có chút khinh thường. Những người đó cũng quá coi thường tình nghĩa của hắn cùng cữu cữu rồi, cho rằng chút ít lời đồn đãi này có thể làm cho cữu cữu thất vọng về hắn sao!
Nguyên Võ cũng lo lắng lời đồn đãi sẽ gây tổn thương đến tiểu chủ tử, sau khi nghe xong lập tức đi an bài.
Nhiếp Ngật phân phó xong, liền ném việc này về phía sau, đi chính phòng gặp Hoắc Thù
Tinh thần Hoắc Thù thực không tồi, bất quá nàng còn chưa thể xuống giường, đều nằm ở trên giường.
Hiện tại Hoắc Thù lại cảm thấy thật yêu thương nhi tử béo nhà nàng, một khắc không thấy, liền nhớ đến hoảng, nếu Ổ ma ma không khuyên can, nàng đã muốn để nhi tử béo trong phòng ngủ cùng nàng
Hoắc Thù thấy bà vú ôm nhi tử béo đã được bú no lại đây, nhịn không được hỏi Ổ ma ma, "Ma ma, ta có thể cho hắn bú được không?" Nói xong, dùng tay ấn bộ ngực, cảm thấy phình phình trướng trướng.
Ổ ma ma có chút chần chờ, nói: "Tiểu thư, chẳng lẽ người không muốn uống thuốc thái y kê?" Ở kinh thành có rất nhiều nữ quyến gia đình huân quý sinh hài tử xong sẽ không tự mình cho bú, sẽ trực tiếp uống thuốc thái y cho, thực mau liền không còn sữa, như vậy cũng có thể mau chóng khôi phục dáng người, rất ít phụ nhân sẽ tự mình cho hài tử bú sữa.
Bất quá Ổ ma ma ở Bình Nam Thành, biết tài nguyên ở Bình Nam Thành không dồi dào bằng kinh thành, phần lớn phụ nhân bên đó đều tự mình cho con bú, hài tử cũng lớn lên thập phần chắc nịch.
"Không muốn uống." Hoắc Thù thành thật nói, "Ta muốn tự mình cho bú." Con trai của nàng, vì cái gì nàng không thể tự cho bú?
Hoắc thất cô nương không muốn ủy khuất tiểu tử mập nhà mình, rõ ràng nàng ăn tốt hơn bà vú, sữa sẽ càng tốt hơn so với bà vú, nhi tử béo uống sữa của nàng không phải sẽ càng tốt?
Ổ ma ma sau khi nghe xong, trong lòng liền nhịn không được nghiêng về hướng nàng cho tiểu chủ tử bú, nói: "Tiểu thư cảm thấy tốt là được."
Đang nói, liền thấy Nhiếp Ngật xốc mành tiến vào.
Đám người Ổ ma ma hành lễ với hắn xong, liền thức thời thối lui ra bên ngoài chờ, chưa bao giờ đứng quá gần quấy rầy hai vợ chồng nói chuyện.
Hoắc Thù nhìn thấy hắn thì rất vui vẻ, nói cùng hắn việc vừa rồi mình nói cùng Ổ ma ma, "Ta muốn cho A Cửu bú sữa, chàng cảm thấy được không?"
Nhiếp Ngật gật đầu nói: "Nàng thích là được." Hắn đã từng nghe thái y nói, sữa mẹ rất có lợi cho hài tử, nếu nàng muốn, tất nhiên là để nàng làm
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Đảo mắt liền đến lễ tắm ba ngày của A Cửu
Ngày lễ tắm ba ngày này, tuyết rơi vài ngày rốt cuộc đã ngưng.
Sáng sớm, hạ nhân Vệ Quốc Công phủ liền quét tuyết trước cửa sạch sẽ, mở cửa lớn ra, nghênh đón khách nhân đến thăm
Ngu lão phu nhân cũng dẫn theo con dâu, cháu dâu, cháu gái lại đây thăm Hoắc Thù cùng hài tử.
Vào cửa, An Dương quận chúa cùng Ngu Thiến liền vây quanh Hoắc Thù, hai người mồm năm miệng mười nói: "Tố Tố, ngươi quá lợi hại, vậy mà có thể sinh ra hài tử chắc nịch như vậy, chín cân hai lượng, tổ mẫu khi nghe được tin tức này đều bị dọa sợ"
"Biểu tỷ, tỷ thật sự không có việc gì chứ? Nghe nói tỷ chỉ mất một canh giờ đã sinh xong rồi, thật là lợi hại ......"
Hoắc Thù nhịn không được cười nói: "Muội thấy hiện tại tỷ giống có việc gì không?" Nói, vội gọi người mang ghế gấm lên cho các nàng
Ngu lão phu nhân ngồi ở mép giường, nhìn cháu ngoại gái ngồi dựa ở đầu giường, thấy nàng màu da phấn nhuận, hai mắt trầm tĩnh có thần, nhìn tinh thần rất tốt, một chút uể oải của sản phụ cũng không có, theo như lời hạ nhân Vệ Quốc Công phủ đến báo tin mừng, thai này nàng sinh cực kỳ thuận lợi, không có chịu tội gì.
Chỉ là, nghĩ đến lời đồi đãi đột nhiên chợt nổi lên ngoài kia, trong lòng Ngu lão phu nhân lại có vài phần mơ hồ, cũng không biết là ai ác độc như vậy, lấy một hài tử mới sinh ra nói, không biết là muốn đối phó Nhiếp Ngật, hay là cái gì khác.
Trong lòng tuy rằng có chút nôn nóng, bất quá trên mặt Ngu lão phu nhân lại không thể hiện, không muốn làm cho cháu ngoại gái mới vừa sinh xong hài tử cũng nhọc lòng theo
Hoắc Thù cười khanh khách nói chuyện cùng các nàng, nhìn nhìn cửa, nhìn nha hoàn bên cạnh nói: "A Cửu còn chưa bú no sao? Bú no rồi ôm hắn lại đây, cho bà ngoại ta nhìn một cái."
Ngu lão phu nhân cười ha hả nói: "Không vội không vội, để hắn bú no rồi ôm lại đây."
Hôm nay mọi người lại đây, kỳ thật đều vô cùng tò mò với nhi tử béo Hoắc Thù sinh ra, muốn nhìn một chút hài tử nặng chín cân hai lượng rốt cuộc có bao nhiêu béo. Kỳ thật cũng không phải chưa từng có ai sinh được hài tử nặng như vậy, chỉ là trong các nhà huân quý rất hiếm thấy, cho nên các nàng mới có thể tương đối tò mò.
Chờ bà vú ôm hài tử được bọc trong tã lót màu đỏ rực lại đây, Ngu lão phu nhân liền cười nói: "Tới, cho ta ôm một chút."
"Bà ngoại, hắn rất nặng, người cẩn thận một chút." Hoắc Thù nhắc nhở nói.
Ngu lão phu nhân duỗi tay tiếp nhận, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng vẫn bị phân lượng kia làm cho tay trầm xuống, kinh ngạc nói: "Xác thật có chút nặng." Tiếp theo lại cúi đầu nhìn hài tử, phát hiện hiện tại hắn còn chưa có ngủ, mở to đôi mắt nhìn người, cái miệng nhỏ hồng nhuận chọp chẹp chọp chẹp, dường như đang ăn cái gì đó
Ngu lão phu nhân nhìn nhìn, cười nói: "Bộ dạng đứa nhỏ này cũng thật tốt, nhìn màu da hắn này, hồng nhuận trắng nõn, khi Tố Tố mang thai hắn thật không thiếu đồ bổ."
Hoắc Thù vẻ mặt ủy khuất nói: "Nào có, sau đó con cũng không được ăn nhiều, đều bỏ đói hắn."
An Dương quận chúa cùng Ngu Thiến đều thò lại gần nhìn hài tử, nghe được lời này, An Dương quận chúa liền nói: "Ngươi lại ăn nữa, hắn lại càng béo ra, ta coi, so với hài tử khác đều to hơn rất nhiều, tựa như những hài tử đầy tháng."
Ngu Thiến nhìn Hoắc Xu, "Biểu tỷ quả nhiên là người có phúc khí, đứa nhỏ này cũng không hành tỷ"
Hoắc Thù vẻ mặt đắc ý nói: "Đương nhiên, ta vốn dĩ chính là người có phúc khí."
An Dương quận chúa cùng Ngu ngũ phu nhân nghe được lời này đều nhịn không được phun cười, chỉ có Ngu lão phu nhân trên mặt tuy cũng cười, nhưng trong lòng cảm thấy có chút không thích hợp.
Ngu lão phu nhân không tin số mệnh, nhưng do Hoắc lão phu nhân cho nên bà sợ cháu ngoại gái bởi vì thân nhân cho rằng nàng có mệnh cách hung hiểm nên không cần nàng, vì vậy từ nhỏ đã nhắc đi nhắc lại với nàng rằng nàng là hài tử có phúc khí, cháu ngoại gái cũng vẫn luôn cho rằng như vậy
Trước kia cũng chỉ là thuận miệng nói, bất quá hiện tại bà tựa hồ cũng cảm thấy, cháu ngoại gái này dường như xác thật là người có phúc khí.