Không Phụ Thê Duyên

Chương 146




Hoắc Thù nhịn không được tò mò, "Đại hoàng tử vì sao lại căm ghét trưởng công chúa? Chẳng lẽ giữa bọn họ có cái gì xảy ra?"

Nhiếp Ngật dựa vào một cái gối ôm, thấy lúc này tinh thần nàng vẫn còn tốt, liền ôm nàng vào trong ngực, vừa vỗ về mái tóc dài rối tung của nàng, vừa chậm rãi nói: "Kỳ thật việc cũng đơn giản thôi, lúc trước Thái Ninh trưởng công chúa không cẩn thận đánh chết nữ nhân Đại hoàng tử sủng ái, Đại hoàng tử tức hận nàng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng vì Thái Hậu nên không thể báo thù cho nữ nhân kia, chỉ có thể giấu thù hận này trong lòng......"

Đại hoàng tử là Hoàng trưởng tử, tuy mẫu phi mất sớm nhưng nàng lại là quý nữ xuất thân nhà cao cửa rộng, thế lực mẫu tộc cũng không hề thua kém các hoàng tử khác. Hắn là nhi tử đầu tiên của hoàng đế, có thể nói, dưới tình huồng nếu như Hoàng Hậu không có đích tử thì hắn hoàn toàn là người xứng đáng thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất, cho dù Hoàng Thượng muốn suy xét lập Thái Tử, cũng không bỏ qua hắn được.


Địa vị như vậy đã làm cho tính tình Đại hoàng tử rất là kiêu ngạo, ngoại trừ hoàng đế thì người có thể lọt vào mắt hắn cũng không nhiều.

Cho nên, Thái Ninh trưởng công chúa dám trước mặt mọi người đánh chết nữ nhân hắn sủng ái, hành động này có thể nói là đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ Đại hoàng tử, làm cho hắn cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị khiêu chiến.

Lúc ấy Đại hoàng tử còn chưa có thành thân, cực kỳ sủng ái một cung nữ, cung nữ kia là người được Nội Vụ Phủ đào tạo riêng để dạy dỗ nhân sự cho hoàng tử, Đại hoàng tử vô cùng yêu quý nàng, thậm chí còn dự định chờ sau khi cưới hoàng tử phi, liền mang nàng ra khỏi cung, cho nàng một danh phận.

Cung nữ kia được Đại hoàng tử sủng ái, không khỏi có vài phần tùy tiện, có ngày gặp được Thái Ninh trưởng công chúa trong cung, lắm miệng đụng chạm đến Thái Ninh trưởng công chúa một câu, Thái Ninh trưởng công chúa trực tiếp đánh chết nàng ngay tại chỗ


Đánh chết nàng xong, Thái Ninh trưởng công chúa căn bản không nhớ được mình đã từng làm một việc như vậy, cũng không để một cung nữ bị nàng đánh chết trong lòng.

Đại hoàng tử khó được để ý một nữ nhân như thế, nhưng Thái Ninh trưởng công chúa lại đánh chết nàng, thậm chí chưa bao giờ để việc này trong lòng, làm cảm tình của hắn đối với cung nữ vốn chỉ có vài phần nháy mắt lại biến thành thập phần, trở thành nữ nhân hắn yêu nhất, thương tâm không dứt

Hắn đã căm ghét Thái Ninh trưởng công chúa kiêu ngạo, lại còn khó chịu vì nữ nhân hắn yêu thương bị mất mạng, thế nhưng bởi vì Thái Hậu nên không thể báo thù cho nàng, trong bất tri bất giác, liền đem Thái Ninh trưởng công chúa trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chán ghét luôn những người hay việc có liên quan đến Thái Ninh trưởng công chúa


Cho nên lần này, hắn tính kế Cao Sùng, cũng là muốn làm cho Thái Ninh trưởng công chúa thương tâm, hơn nữa hành động này cũng có thể đả kích đến Tam hoàng tử.

Ai biểu Tam hoàng tử cưới nữ nhi Cao Quân của Thái Ninh trưởng công chúa, do đó bị va lây làm Đại hoàng tử không thích hắn

Hoắc Thù sau khi nghe xong, cảm thấy đây là một cuốn sổ nợ rối tinh rối mù, nhưng từ trong chuyện này cũng có thể nhìn ra tâm tính Đại hoàng tử là như thế nào.

Cho nên, chuyện Cao Sùng lần này, có thể nói là hoàn toàn bị mẫu thân hắn liên lụy, từ lúc Cao Sùng xuất hiện ở Tụ Phương Lâu, hắn đã rơi vào bẫy rập Đại hoàng tử cho người thiết kế vì hắn, mục đích chính là huỷ hoại hắn.

Nhiếp Ngật nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, thần sắc có vài phần ảm trầm.

Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử muốn như thế nào, hắn cũng không để ý, để hắn đi đấu với bọn họ là được, nhưng bọn họ không nên kéo Hoắc Thù vào chuyện này
Nữ tử thanh lâu dẫn tới việc Cao Sùng tranh đoạt cùng người có một đôi mắt tương tự với Hoắc Thù, cũng vì đôi mắt này mới có thể làm Cao Sùng sa vào bẫy rập. Nếu không có tâm tư, sao có thể chọn riêng một nữ nhân như vậy?

Nghĩ đến đây, trong lòng Nhiếp Ngật lại có thêm vài phần chán ghét Đại hoàng tử

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Cao Sùng thực nhanh đã bị đưa đi Tây Bắc.

Sau khi hắn rời đi, thời tiết bắt đầu chuyển nóng, ánh mắt của đông đảo người trong kinh thành bắt đầu chú ý đến hoàng cung.

Hoàng Hậu sắp lâm bồn.

Tin tức này không biết như thế nào lại bị truyền ra ngoài, khiến cho toàn kinh thành vốn an tĩnh đột nhiên trở nên khẩn trương, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Phượng Tường cung, khẩn trương chờ đợi kết quả.

Hoắc Thù mang thai ba tháng, xem như thai đã ổn định, bất quá nàng vẫn ăn ngon uống tốt ngủ yên như cũ, không có biểu hiện ra tình huống đặc thù nào của thai phụ nên có, ngoại trừ vẫn ăn tương đối nhiều như cũ
Đám người Ổ ma ma cũng cảm khái, chỉ sợ không có một thai phụ phụ nào mang thai thoải mái như tiểu thư nhà bọn họ vậy

Trong lòng Hoắc Thù cũng thực quan tâm Hoàng Hậu trong cung, chỉ là từ sau khi nàng mang thai, nàng liền không lại tiến cung, cũng không biết hiện tại Hoàng Hậu như thế nào rồi

Hoắc Thù đành phải đi hỏi Nhiếp Ngật.

Nhiếp Ngật gần đây vô cùng bận rộn, ngọai trừ vẫn trực ba ngày hai đêm ở trong cung như cũ, mỗi khi nghỉ tắm gội đều đến khuya mới trở về, đi sớm về trễ. Hoắc Thù có thể nhìn thấy quầng xanh trên mắt hắn, có thể thấy được đã lâu rồi hắn không có nghỉ ngơi đàng hoàng, đặc biệt là gần tới ngày Hoàng Hậu lâm bồn, Nhiếp Ngật càng thêm bận rộn.

"Hoàng Hậu rất khỏe, nàng không cần lo lắng." Nhiếp Ngật tuy rằng mệt, nhưng lại không có biểu hiện ra ngoài, nhìn nàng cười nói: "Lại qua một đoạn thời gian nữa hẳn là Hoàng Hậu sẽ sinh thôi."
Hoắc Thù nghĩ nghĩ, hỏi: "Gần đây chàng đang bận cái gì vậy? Có phải bởi vì Hoàng Hậu sắp lâm bồn, có người lại không an phận phải không?"

Nhiếp Ngật không ngoài ý muốn nàng nhạy bén, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về cái ót nàng, ấn môi mình xuống khuôn mặt vẫn trắng nõn non mịn như cũ của nàng, nhẹ nhàng hôn thật sâu, nói: "Là có chút người nóng nảy, không muốn để hài tử trong bụng Hoàng Hậu bình an chào đời." Dứt lời, môi hắn tiến đến bên tai nàng, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được thì thầm nói: "Phương Thái Y đã xác nhận thai này của Hoàng Hậu có thể là một hoàng tử."

Hoắc Thù kinh ngạc, nháy mắt liền hiểu được có khả năng tin tức này đã bị ai đó để lộ ra ngoài, chẳng trách những người đó gấp gáp như thế, cho nên gần đây hắn mới có thể mệt mỏi đến vậy
Nàng có chút đau lòng hắn, nói: "Chàng nghỉ ngơi đi, đừng gắng gượng hư thân mình."

Nhiếp Ngật cười nhìn nàng, thần sắc ôn hòa, mắt phượng thâm trầm chứa đựng ấm áp, đột nhiên nói sang một chuyện khác, "Mấy ngày hôm trước Hoàng Thượng khảo hạch con cháu tông thất ở giáo trường, Vĩnh Quận Vương thế tử bởi vì thất nghi trước mặt vua, cho nên đã bị Hoàng Thượng trách cứ."

Hoắc Thù ngạc nhiên nói: "Sao hắn lại thất nghi trước mặt vua được?"

Năm trước xảy ra án tham ô Giang Nam, bởi vì Vĩnh Quận Vương phủ ngầm có quan hệ cùng Tam hoàng tử, vì trợ giúp cho Tam hoàng tử nên cũng cắm một chân vào chuyện này khiến cho hoàng đế rất tức giận đối với Vĩnh Quận Vương phủ, trực tiếp thu hồi binh quyền trong tay Vĩnh Quận Vương không nói, ngay cả chức quan trên người Vĩnh Quận Vương thế tử cũng bị tước bỏ
Khánh Nguyên đế là vị đế vương có du͙ƈ vọиɠ khống chế cực cao, vị trí Thái Tử nhiều năm như vậy mà vẫn luôn để trống, có thể thấy được chủ ý trong lòng hắn cực chính, hận nhất thần tử cấu kết cùng các hoàng tử. Vĩnh Quận Vương phủ làm ra những chuyện như vậy, vừa lúc phạm phải kiêng kị của hoàng đế, cho nên mới bị hành hạ thê thảm như vậy.

Vĩnh Quận Vương phủ nếu muốn khởi phục lại một lần nữa, lấy được sủng tín của Hoàng Thượng, không thể thiếu được muốn lấy lòng hoàng đế, Vĩnh Quận Vương thế tử hẳn đã biết đạo lý này, cho nên sẽ không thất nghi trước mặt vua tại thời điểm này, Hoắc Thù không khỏi có chút tò mò.

Nhiếp Ngật nhẹ nhàng nhéo thùy tai nàng, cười nói: "Việc này cũng không có gì kỳ quái, từ sau khi Tĩnh An Hầu phủ lão phu nhân đi rồi, Tĩnh An Hầu phu nhân tự mình đến Vĩnh Quận Vương phủ một chuyến, hủy hôn sự này đi, nói rõ cho dù có gả Hoắc Bát cho bình dân áo vải, cũng sẽ không gả vào Vĩnh Quận Vương phủ......"
Hoắc Thù nghe đến đó, trong lòng có chút khổ sở.

Tại Tĩnh An Hầu phủ, người nàng thích không nhiều lắm, nàng thiệt lòng thích Bát muội muội Hoắc Nghiên, nhưng Bát muội muội lại bị tổ mẫu ruột cùng tỷ tỷ ruột thịt hại thành như vậy.

Đại bá mẫu lần này đã trực tiếp xé rách mặt cùng Vĩnh Quận Vương phủ, cho nên mới đánh vào mặt Vĩnh Quận Vương phủ như vậy. Nàng tự mình đến Vĩnh Quận Vương phủ từ hôn, có thể thấy được đã không còn chỗ nào cố kỵ, cũng không biết đại bá phụ vì sao lại đồng ý cho nàng từ hôn.

Phu thê Vĩnh Quận Vương đều biết lúc trước ở tang lễ Hoắc Đình, giữa Vĩnh Quận Vương thế tử Chu Thâm cùng Hoắc Nghiên đã có quan hệ da thịt, hôn sự này là do Hoắc lão phu nhân khi còn sống định ra, Hoắc Nghiên ngoại trừ gả đến Vĩnh Quận Vương phủ, còn có thể gả cho ai?
Nhưng hôn sự vốn cho rằng ván đã đóng thuyền, trong một sớm một chiều đã không có, bọn họ sao có thể không khiếp sợ.

Vĩnh Quận Vương phủ hiện giờ đã không bằng trước kia, hôn sự này liền có vẻ đặc biệt quan trọng, phu thê Vĩnh Quận Vương đều không muốn hủy đi

Lúc ấy khi Tĩnh An Hầu phu nhân đến từ hôn, không hề khách khí chế nhạo Vĩnh Quận Vương phủ một hồi, đối tượng bị chế nhạo tự nhiên là Vĩnh Quận Vương thế tử, oán hận hắn huỷ hoại cả đời tiểu nữ nhi. Vĩnh Quận Vương thế tử vô cùng kính trọng vị nhạc mẫu này, bị nhạc mẫu chế nhạo như vậy, đả kích đối với hắn có chút lớn, mấy ngày này đều hốt hoảng, tinh thần vô dụng, cho nên mới không cẩn thận gây nên chuyện thất nghi này

"Chờ hiếu kỳ của tổ mẫu nàng qua đi, Hoắc Bát hẳn là sẽ trở về, đến lúc đó nàng có thể đi thăm nàng ấy" Nhiếp Ngật sờ sờ đầu nàng, an ủi nói.
Hoắc Thù nhìn hắn cười cười, nói: "Ta biết, chàng mệt mỏi rồi, mau nghỉ ngơi cho khỏe, đừng gắng gượng hại thân."

Trở lại nơi quen thuộc, đặc biệt là hơi thở nàng đã làm hắn quen thuộc, Nhiếp Ngật không cần lúc nào cũng phải cảnh giác, thực mau liền nhắm mắt ngủ

Thời gian còn sớm, ban ngày Hoắc Thù đã ngủ cả buổi chiều nên bây giờ lại ngủ không được, thấy hắn bình yên đi vào giấc ngủ, liền lặng yên đứng dậy, tính ra bên ngoài ngồi một lát.

Ngải Thảo cùng Ổ ma ma ngồi bên dưới hành lang thấy nàng ra tới, vội đứng dậy đón

"Tiểu thư sao còn chưa nghỉ ngơi?" Ổ ma ma vừa hỏi, vừa nhìn về tấm bình phong gỗ tử đàn khảm ngà voi bên trong nội thất

"Ban ngày ngủ quá nhiều, hiện tại còn chưa buồn ngủ" Hoắc Thù kéo các nàng ngồi xuống, rất có tinh thần nói: "Các ngươi vừa rồi đang nói chuyện gì vậy?"
Ổ ma ma cười nói: "Tùy tiện tâm sự thôi, vừa vặn nhắc tới hôn sự của Lạp Nhã cô nương." Dứt lời, cong môi cười, nói: "Lạp Nhã cô nương lớn hơn thế tử một tuổi, hiện giờ đã hai mươi, tiểu thư nếu có rảnh, không bằng hỏi ý muốn trong lòng nàng một chút, nói chung cũng không thể trì hoãn chung thân đại sự của nàng được"

Lạp Nhã là Lăng Vân viện đại nha hoàn, tuy rằng nàng hiện tại nàng đối với Hoắc Thù vô cùng cung kính, dụng tâm hầu hạ, nhưng mà đám người Ổ ma ma không quên lúc Hoắc Thù mới gả qua, nàng trong tối ngoài sáng lộ ra vài phần tư thế của người đứng đầu tại Lăng Vân viện, sau đó có thể là bị thế tử chấn chỉnh qua, trở nên vô cùng cung kính, hầu hạ cũng rất dụng tâm.

Thấy nàng một năm nay cũng dụng tâm hầu hạ, Ổ ma ma cũng không phải người xấu, cảm thấy đúng ra là có thể cho nàng một an bài thích đáng
Chỉ là, Lạp Nhã rốt cuộc cũng không phải nha hoàn của Hoắc Thù, thế tử lại là nam nhân, cả ngày bận rộn chuyện bên ngoài, hoàn toàn không để bụng chuyện trong nhà, nếu chủ mẫu không đề cập tới, các nha hoàn cho dù hoài phí thời gian tuổi xuân, cũng không dám đề cập đến việc chung thân đại sự của mình

Hoắc Thù sau khi nghe xong, không sao cả nói: "Việc này cứ giao cho ma ma đi, mặc kệ nàng muốn ở lại hay muốn đi, đều sẽ không bạc đãi nàng, nếu nàng muốn gả cho người, Lăng Vân viện sẽ phụ trách của hồi môn cho nàng"

Tốt xấu cũng là đại nha hoàn Lăng Vân viện, Hoắc Thù cũng không muốn bạc đãi nàng, đỡ làm cho lòng người rét lạnh

Ổ ma ma cười đáp ứng một tiếng, lại nhìn thoáng qua trong nhà, chung quy nhịn không được lo lắng trong lòng, kề tai nói nhỏ cùng Hoắc Thù, "Tiểu thư, hiện giờ người đang mang thai, không nên cùng phòng, cẩn thận một ít, nếu không tiện thì có thể để thế tử đến ngủ ở thư phòng......"
Hoắc Thù sau khi nghe xong, có chút không vui nói: "Vì sao lại không thể cùng phòng? Chúng ta cũng chưa có làm gì!"

Nhiếp Ngật gần đây luôn rất bận, nàng thật nhiều ngày cũng chưa có nhìn thấy hắn, khó được buổi tối hôm nay hắn trở về, nếu còn không thể cùng phòng, để hắn đến thư phòng ngủ, vậy chẳng phải ngay cả cơ hội gặp hắn nàng cũng không có? Tuyệt đối không được!

Ổ ma ma thấy vẻ mặt nàng căm giận, nhịn không được thở dài, bất quá cũng may có câu "Chúng ta cũng chưa có làm gì", rốt cuộc làm nàng yên tâm rất nhiều, nàng cũng không muốn để hai vợ chồng này ngủ riêng, chỉ là lo lắng hai vợ chồng son lần đầu tiên có hài tử, không biết nặng nhẹ, vạn nhất làm bị thương hài tử trong bụng thì thật không tốt

Hoắc Thù bởi vì Ổ ma ma nhắc nhở nên trong lòng vô cùng không vui, cũng không còn tâm tình tán gẫu, trực tiếp trở về ngủ.
Nằm trên giường, nàng rúc người vào trong lòng Nhiếp Ngật, hôn cằm hắn trong chốc lát rồi mới thỏa mãn ôm hắn.

Nhiếp Ngật căng chặt tay, một bàn tay xuyên qua đầu nàng, để nàng gối lên, cười hôn ngược lại nàng, thanh âm mang theo buồn ngủ có chút khàn khàn hỏi: "Làm sao vậy, không vui ah?"

Hoắc Thù ừ một tiếng, có chút ủy khuất nói: "Ma ma nói chúng ta tách riêng ra ngủ, nói có hài tử không thể cùng phòng, rõ ràng chúng ta cái gì cũng chưa làm!"

Trong bóng đêm, thần sắc Nhiếp Ngật có chút...... Vi diệu, sau khi hiểu được ý nàng, không khỏi cứng họng, mà trái tim hắn bởi vì lời nói của nàng cũng trở nên ngọt ngào mềm mại, tràn ngập vui mừng cùng nhu tình.

Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, cười nói: "Không cần ngủ riêng, ta sẽ cẩn thận." Nói, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về cái bụng nhỏ rốt cuộc cũng đã có chút nhô lên của nàng
Hoắc Thù lúc này mới vui vẻ lên, nhích lại gần cọ cọ hắn.

Hôm sau, trời chưa sáng Nhiếp Ngật đã thức dậy, sau khi rửa mặt liền chuẩn bị tiến cung.

Hoắc Thù mơ mơ màng màng đứng dậy theo hắn, đôi mắt còn chưa có mở, liền nghe được hắn nói: "Gần đây ta sẽ vẫn luôn ở trong cung cho đến khi Hoàng Hậu bình an sinh hoàng tử mới lại ra cung, một mình nàng ở trong phủ cẩn thận một chút, đoạn thời gian gần đây đừng có ra ngoài."

Hoắc Thù ngáp một cái, nói: "Chàng yên tâm, ta ở nhà chờ chàng."

Nhiếp Ngật thích nàng ngoan ngoãn nghe lời, biết nếu nàng đã bảo đảm thì chưa bao giờ làm người khác lo lắng, cô nương tốt như vậy, thật sự làm hắn thích đến tận xương cốt.

Hắn lại hôn môi nàng trong chốc lát rồi mới rời đi.

Nhiếp Ngật quả nhiên như hắn nói, mấy ngày kế tiếp đều không có ra cung.
Hoắc Thù lo lắng hắn ở trong cung nghỉ ngơi không tốt, thường thường cho Nguyên Võ mang vài thứ vào cung cho hắn, tuy rằng biết Hoàng Thượng thương hắn như vậy, tất nhiên sẽ không bạc đãi hắn, nhưng Hoắc Thù vẫn đau lòng hắn, biết tính cảnh giác của hắn quá cao, ở nơi không quen rất khó đi vào giấc ngủ, cho nên tự mình làm chút đồ dùng đưa cho hắn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đến cuối tháng tư, trong cung truyền ra tin tức, Giang Hoàng Hậu bình an sinh hạ Cửu hoàng tử.