Không Phụ Thê Duyên

Chương 137




Mùng một năm mới, mệnh phụ tiến cung chúc tết.

Sáng sớm tinh mơ, Hoắc Thù đã chịu đựng bò dậy, rửa mặt thay y phục, mặc vào cát phục thế tử phu nhân, dùng nhẹ chút điểm tâm, không dám uống nhiều nước rồi ra cửa cùng Nhiếp Ngật, tiến cung cùng phu thê Nhiếp Nhị lão gia và phu thê Nhiếp tam lão gia

Thân thể Nhiếp lão phu nhân không tốt, hoàng hậu nương nương săn sóc, các hoạt động giống như vậy đều cho phép bà ở trong phủ nghỉ ngơi

Mọi người sau khi tập hợp liền cùng ngồi xe ngựa tiến cung.

Tới trước cửa cung, nam nữ liền tách ra, Nhiếp Ngật theo Nhiếp Nhị lão gia, tam lão gia cùng đi về Giao Thái điện thỉnh an Hoàng Thượng, Hoắc Thù theo Nhị thái thái, Tam thái thái cùng đến hậu cung thỉnh an Thái Hậu, Hoàng Hậu, đây là quy củ năm mới mỗi năm

Mùng một năm mới các mệnh phụ tiến cung chúc tết có hơi nhiều, khi các nàng đi vào được người dẫn đến một đại điện, đại điện này dùng bình phong ngăn cách các nơi, rất nhiều mệnh phụ đều ngồi ở đây chờ Thái Hậu cùng Hoàng Hậu đến.


Hoắc Thù nhìn thoáng qua đám người, đầu tiên liền nhìn thấy nữ quyến Kính Quốc Công phủ, Tề quốc phủ, Thừa Ân Hầu phủ chờ cách đó không xa, còn nữ quyến các phủ khác nàng cũng không quen biết, Nhị thái thái cùng Tam thái thái nhỏ giọng giới thiệu bên cạnh nàng

Ánh mắt Hoắc Thù dừng tại chỗ nữ quyến Kính Quốc Công phủ, án tham ô Giang Nam năm trước, Kính Quốc Công phủ cũng chịu liên lụy, sau đó vẫn do Hoàng Thượng châm chước lão Kính Quốc Công trước kia đã lập công lao trên chiến trường, lấy công bù tội nên không trừng phạt quá nặng, chỉ tước đi chức vụ các nam nhân trong phủ Kính Quốc Công đang giữ, đồng thời Kính Quốc Công cũng phải bồi thường tiền tham ô

Trừng phạt này so với một số ít quan viên bị xét nhà chém đầu hoặc bị lưu đày đã xem như không tệ, ít nhất không có bị đoạt tước, chỉ là trừng phạt này đối với các công hầu phủ mà nói cũng đã xem như trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, mất đi thánh tâm, về sau làm sao có thể đứng vững tại kinh thành? Bất quá chỉ qua mười mấy hai mươi năm nữa, ai còn nhớ đến sự tồn tại của Kính Quốc Công phủ?


Rất nhiều phủ đệ huân quý trong kinh thành trước kia cũng đã bất tri bất giác biến mất trong nhân thế giống như vậy

Tiếp theo Hoắc Thù nhìn thấy đám người Tĩnh An Hầu phủ cùng nữ quyến tướng quân phủ, tức khắc ánh mắt sáng lên, trực tiếp đi qua

“Bà ngoại.” Hoắc Thù nhìn Ngu lão phu nhân cười đến ngọt ngào.

Ngu lão phu nhân đang trò chuyện cùng Vinh Thân Vương phi, hai phủ đã định ra hôn sự, hiện giờ xem như thông gia, Vinh Thân Vương phi nguyện ý cho Ngu gia mặt mũi, cho nên hôm nay riêng lại đây tìm Ngu lão phu nhân nói chuyện, làm đủ loại tư thái, cũng làm tâm tư những người vốn không xem trọng hôn sự này đều có chút vi diệu.

Hai người nhìn thấy Hoắc Thù lại đây, đón nàng ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.

Nữ quyến Tĩnh An Hầu phủ thấy thế, nhịn không được nhìn thoáng qua Tĩnh An Hầu phu nhân, thấy nàng vẫn đoan trang ngồi ở chỗ đó như cũ, mặc kệ trong lòng có ý tưởng gì, loại thời điểm này cũng không thể lên tiếng.


Chờ thời gian không còn sớm lắm, Ý Ninh trưởng công chúa cùng Thái Ninh trưởng công chúa rốt cuộc cũng tới

Thần sắc Thái Ninh trưởng công chúa không tốt lắm, phảng phất như trong lòng có chuyện buồn rầu nào đó nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười giả dối. Còn Ý Ninh trưởng công chúa vẫn giữ nguyên như cũ, dung mạo diễm lệ, khí chất ung dung, các nữ quyến ở đây nhìn thấy nàng, nhao nhao đứng dậy tiếp đón, đa số người đối với nàng đều cung kính

Thái Ninh trưởng công chúa thấy thế, trong lòng có chút bực mình, cùng người ở đây nói vài câu chuyện phiếm, liền đi đến cung của Thái Hậu

Ý Ninh trưởng công chúa không vội vã, đi vào chỗ Vinh Thân Vương phi các nàng

Hoắc Thù vội đứng dậy hành lễ cùng nàng

Ngu lão phu nhân cũng muốn đứng dậy, bị Ý Ninh trưởng công chúa ngăn lại, nàng cười nói: “Ngu lão phu nhân không cần đa lễ, mau mau ngồi xuống chúng ta cùng trò chuyện.”
Ngu lão phu nhân thuận thế ngồi xuống, trên mặt hàm chứa ý cười, tán gẫu cùng Ý Ninh trưởng công chúa

Ý Ninh trưởng công chúa là người hay nói, thực nhanh liền nói đến hôn sự của An Dương quận chúa, cười hỏi: “Không nghĩ tới chỉ chớp mắt thôi hài tử An Dương kia đã định thân, hôn kỳ đã chọn xong chưa?”

Vinh Thân Vương phi cười nói: “Chờ ăn Tết xong liền chọn một ngày may mắn, đến lúc đó công chúa cần phải tới uống ly rượu mừng đó”

“Nhất định rồi, đứa nhỏ An Dương này cũng là bổn cung nhìn lớn lên, chờ nàng xuất giá, thực mau liền chuyển tới Đan Dương……” Dứt lời, không khỏi có chút thẫn thờ, hài tử lớn lên quá nhanh, người làm mẫu thân luôn có chút không nỡ.

Vinh Thân Vương phi trong lòng cũng luyến tiếc khuê nữ, nhưng vì tốt cho khuê nữ nên cho dù luyến tiếc cũng không thể trì hoãn chung thân đại sự của nàng, hơn nữa con rể nàng chọn ngoại trừ xuất thân có chút thấp thì không có gì không tốt, gả nữ nhi qua đó, lòng nàng cũng yên tâm.
Hàn huyên một lát, Thái Hậu cùng Hoàng Hậu rốt cuộc đã đến.

Giang Hoàng Hậu tinh thần không tồi, mặc một bộ cát phục đỏ rực rộng thùng thình, nhìn không ra hình dạng bụng, khóe môi mỉm cười, vẻ mặt vui mừng rất có tinh thần, mười phần khí thế, làm cho Tào Quý Phi, An Phi cùng các phi tần bên cạnh nàng đều kém sắc hơn, làm nổi bật lên nhan sắc nhạt nhẽo của các nàng

Thần sắc Thái Hậu nhàn nhạt, được Thái Ninh trưởng công chúa đỡ, sau khi nói chuyện cùng vài vị thái phi bên cạnh mấy câu liền lấy cớ mệt mỏi, để nữ nhi đỡ rời khỏi

Thái Hậu vừa đi, Giang Hoàng Hậu cũng đứng dậy rời đi.

Ánh mắt mọi người ở đây như cố ý như vô tình dừng trên bụng Giang Hoàng Hậu, cát phục hôm nay nàng mặc đã được cải biến riêng, vải may buông rũ xuống dưới, căn bản nhìn không ra hình dạng bụng ra sao, cũng không biết được bao nhiêu tháng. Sau khi Giang Hoàng Hậu truyền ra có thai, ở tại thâm cung luôn ru rú trong cung, rất ít khi lộ mặt, không nói những mệnh phụ bên ngoài đó, mà ngay cả người trong cung cũng rất ít khi nhìn thấy nàng.
Trên đường trở về, vẻ mặt Tam thái thái hâm mộ nói: “Khí sắc Hoàng Hậu nhìn thật không tệ, thật nhìn không ra đã có thai.” Tuổi tác Giang Hoàng Hậu đã lớn như vậy cũng có thể có thai, trong lòng Tam thái thái cũng có vài phần dị động.

Nhị thái thái là người không biết ăn nói, nên chỉ cười không nói chuyện.

Hoắc Thù cười tủm tỉm mà nói: “Hoàng hậu nương nương là người có phúc khí, hài tử cũng sẽ bình bình an an ra đời thôi”

Tam thái thái nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: “Tức phụ Thế Cẩn, ngươi cảm thấy thai này của Hoàng Hậu là nam hay nữ?”

Nghe được lời này, Nhị thái thái sợ đến trừng lớn đôi mắt, chăm chú nhìn Tam thái thái, tựa hồ không hiểu vì sao Tam thái thái lại dám trực tiếp hỏi lời này. Tuy rằng người trong kinh đều vô cùng chú ý đến hài tử trong bụng Hoàng Hậu, nhưng lại không có một ai dám hỏi đến giới tính hài tử trong bụng Hoàng Hậu, mà chỉ đều âm thầm suy đoán trong lòng mà thôi.
Hoắc Thù chớp chớp mắt, cười nói: “Tam thẩm, ta cũng không biết, chờ hoàng hậu nương nương sinh liền biết là nam hay nữ thôi”

Tam thái thái bị lời này làm cho có chút ngượng ngùng, rốt cuộc cũng không hỏi tiếp

Trở lại Vệ Quốc Công phủ, đoàn người đi thỉnh an lão phu nhân, ngồi nói chuyện một lát rồi mới rời đi.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Trở lại Lăng Vân viện, Hoắc Thù được nha hoàn hầu hạ thay đổi một bộ xiêm y rộng thùng thình, biết được Nhiếp Ngật bị đồng liêu Vũ Lâm Quân kêu đi uống rượu cũng không quản hắn, trở về phòng nghỉ ngơi.

Tối hôm qua sau khi đón giao thừa lại náo loạn hồi lâu, hôm nay sáng sớm đã tiến cung, Hoắc Thù cũng có chút mệt, nằm ở trên giường chỉ chốc lát liền ngủ.

Chờ khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình đã bị người nào đó ôm lấy, phần lưng dán vào lòng ngực ấm áp, mùi rượu như có như không phiêu đãng trong không khí
Hoắc Thù xoay người, dựa vào ánh sáng mờ mờ, nhìn khuôn mặt có vẻ say say của nam nhân đang ôm nàng ngủ

Nàng lại gần hôn khóe môi hồng nhuận của hắn, tiếp theo đã bị hắn mút lấy, ôm chặt nàng gia tăng nụ hôn này.

Hoắc Thù nếm một miệng đầy mùi rượu, nhanh chóng đẩy hắn ra, gọi nha hoàn mang nước tới, tự mình giặt khăn lau mặt cho hắn, lại sửa sửa đầu tóc hỗn độn của hắn, tiếp theo cũng không xuống giường, trực tiếp cười nằm vào trong lòng ngực hắn, nói: “Uống rượu hại thân, về sau uống ít chút”

Nhiếp Ngật ừ một tiếng.

Hoắc Thù thấy thần sắc hắn còn tỉnh táo, liền đem việc hôm nay tiến cung chúc tết nói cùng hắn, nói đến lúc Tam thái thái hỏi chuyện, nàng chớp đôi mắt to nhìn hắn, hỏi: “Tam thẩm có phải nghe được tiếng gió gì rồi hay không, cho nên mới hỏi ta tìm hiểu?”
Nhiếp Ngật đem tay đặt trên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về, nhẹ giọng nói: “Hài tử trong bụng Hoàng Hậu đã nhiều hơn năm tháng, nghe nói bà tử cùng thái y có kinh nghiệm trong cung có thể đoán ra được là nam hay nữ, cữu cữu vô cùng coi trọng hài tử trong bụng Hoàng Hậu, ngày thường cũng không cho phép người nào đi quấy rầy Hoàng Hậu dưỡng thai, cơ hội có thể gặp được Hoàng Hậu trong cung cũng không nhiều lắm. Có một số người tự nhiên thấy nóng nảy rồi……”

Hoắc Thù như suy tư gì đó, khả năng có rất nhiều người cảm thấy gấp gáp, không nói các hoàng tử đó, mà còn có rất nhiều đại thần cùng phủ huân quý đứng cùng phe cũng gấp gáp

“Vậy Tam thẩm là sao?” Hoắc Thù tức khắc không vui đối với Tam thái thái này

Nhiếp Ngật hôn khóe môi nàng, ôn thanh nói: “Tam thẩm hẳn là nghe nhà mẹ đẻ nàng nói gì đó mới muốn giúp đỡ tìm hiểu, không cần để ý nàng.” Nói, ánh mắt hắn lạnh băng, châm chọc nhếch khóe môi
Tuy người Vệ Quốc Công phủ đơn giản, trong phủ nhìn còn coi là thái bình, nhưng hắn còn nhớ rất rõ chuyện khi còn nhỏ, nếu tổ phụ không dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp, phủ này làm sao an tĩnh như hiện tại được? Vị trí Vệ Quốc Công thế tử này, cho dù là huynh đệ ruột thịt cũng đều phải đỏ mắt, huống chi là người ngồi ở vị trí này hiện tại chỉ là cháu trai, có chút không cam lòng cũng là bình thường.

Nếu hắn không được hoàng đế nuôi lớn nên không ai dám động vào địa vị hắn, thì không chừng trước kia hắn đã rơi vào kết cục gì còn chưa biết được

Hoắc Thù nghe hắn nói nàng không cần để ý việc này, cũng liền không để ý, ném cho hắn xử lý.

Nhiếp Ngật thấy nàng ngoan ngoãn thức thời như vậy, vui mừng rất nhiều, lại có vài phần chần chờ, vỗ về mặt nàng nói: “Tố Tố, ta cưới nàng, là để nàng hưởng phúc, những chuyện phiền phức đó nàng không cần để ý tới nó, ai chọc cho nàng tức giận nàng cứ nói với ta, ta trút giận cho nàng”
Hắn hận không thể tự mình gánh vác hết thảy tất cả mọi chuyện, làm thỏa đáng hết tất cả các thứ, còn nàng chỉ cần hết sức cao hứng là được.

Địa vị hiện tại của hắn không cần thê tử nghênh đón lấy lòng người khác, cũng không cần thê tử xử lý tốt chuyện nội trạch hay chuyện qua lại với người linh tinh, ngoại viện có quản sự trông coi, nội trạch có quản sự bà tử giúp đỡ, nàng chỉ cần thoải mái dễ chịu làm thê tử hắn là được.

Hoắc Thù nghe được lời này, cười tủm tỉm nói: “Chàng yên tâm, không ai dám chọc ta giận đâu, có cho bọn họ cũng không dám.” Nói, nàng đưa lên nắm tay.

Nhiếp Ngật không nói, sau đó nhịn không được bật cười, duỗi tay nắm lấy nắm tay nàng, hôn xuống đôi mày cong cong của nàng

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Mùng hai Tết là ngày nữ nhi đã xuất giá về nhà mẹ đẻ

Sáng sớm, Nhiếp Ngật liền cùng Hoắc Thù về Tĩnh An Hầu phủ, ý nhị ngồi trong chốc lát, liền đứng dậy cáo từ rời đi.

Hoắc ngũ lão gia lưu luyến không rời nói: “Vì sao không ở lại thêm chút nữa? Có phải có việc gấp gì hay không?”

Nhiếp Ngật còn chưa có mở miệng, Hoắc Thù liền nói: “Chút nữa bọn con còn đi chúc Tết bà ngoại nên không ngồi nữa”

Nghe được lời này, tất cả mọi người trong phòng nhịn không được nhìn qua, trên mặt đều có chút khiếp sợ. Nhưng vẻ mặt người bị nhìn vẫn thản nhiên, cũng không cảm thấy mình có gì không đúng, Nhiếp Ngật thần sắc bình tĩnh nhìn nàng, cũng không phản bác.

Trong lòng Hoắc ngũ lão gia có chút hụt hẫng, há miệng thở dốc, lại không biết nói gì.

Hai tỷ đệ Hoắc Diệu, Hoắc Thừa Tranh thấy phụ thân nói không ra lời, bọn họ tự nhiên cũng không dám nói gì, chỉ có thể nhìn hai phu thê rời đi.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Hoắc ngũ lão gia phảng phất như đã già thêm vài tuổi, yên lặng trở về thư phòng, nhốt mình ở trong thư phòng, cả ngày cũng không có ra ngoài

Hai tỷ đệ Hoắc Diệu cho dù lo lắng cũng không biết an ủi hắn như thế nào

Sau Hoắc Thù hồi kinh, an tĩnh mà ngũ phòng cố gắng duy trì mười mấy năm, dường như bởi vì nàng trở về đã bị đánh vỡ, các vấn đề từng bị che giấu cũng đã xuất hiện.

Có lẽ Hoắc Diệu đã từng oán hận, nhưng sau đó việc phát sinh càng ngày càng nhiều, nàng cho dù có oán cũng không biết oán như thế nào, chỉ hy vọng thân thể tổ mẫu có thể mau chóng khỏe lên, còn các việc khác, nàng hoàn toàn không muốn nghĩ nhiều nữa

Nữ quyến tướng quân ở lại kinh không nhiều lắm, hơn nữa nhà mẹ đẻ Ngu ngũ phu nhân cũng không ở đây nên mùng hai Tết cũng không có về nhà mẹ đẻ, chờ khi bọn người Hoắc Thù đến tướng quân phủ chúc Tết, mọi người đều có ở phủ
Khi thỉnh an chúc Tết Ngu lão phu nhân, Ngu lão phu nhân đều phát bao lì xì cho hai người, tuy rằng lớn như vậy rồi còn lãnh bao lì xì có chút mắc cỡ, nhưng mà Hoắc Thù vẫn cười tủm tỉm nhận lấy, còn Nhiếp Ngật cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy, quyết định hiếu thuận với Ngu lão phu nhân nhiều hơn chút nữa

Nhiếp Ngật bị nam nhân Ngu gia kéo đến thư phòng nói chuyện, Ngu Thiến cũng kéo Hoắc Thù đi nói chuyện.

“Biểu tỷ, chờ sau khi tam ca thành thân, muội liền phải về lại Tây Bắc.” Ngu Thiến có chút không nỡ nói

Hoắc Thù sửng sốt, đánh giá nàng trên dưới, sau đó sờ sờ đầu nàng, thở dài: “Muội tới kinh thành hai năm rồi, Tứ cữu mẫu hẳn cũng rất mong nhớ muội, trở về đi. Nếu muội luyến tiếc ta, tương lai chờ sau khi muội cập kê liền gả đến kinh thành là được rồi”
Ngu Thiến lòng tràn đầy không nỡ bị nàng chọc cho mất tiêu, mặt đỏ bừng, đuổi theo nàng muốn phải đánh được nàng.

Hai biểu tỷ muội náo loạn một lát, liền đi tìm Ngu lão phu nhân.

Ngu lão phu nhân thấy trời lạnh, hai cô nương mồ hôi đầy đầu lại đây, vội làm người mang khăn tới cho các nàng lau mồ hôi rửa mặt, đỡ phải cảm lạnh.

Hoắc Thù nhận nước trái cây nha hoàn mang tới uống một ngụm, tò mò hỏi: “Bà ngoại, hôn kỳ của tam biểu ca cùng An Dương quận chúa định ra khi nào?”

Nói đến cái này, mặt Ngu lão phu nhân liền đầy ý cười.

Lão nhân gia thích nhất nhìn thấy con cháu mãn đường, người trong nhà càng ngày càng nhiều, con cháu thịnh vượng, mới là căn cơ đứng vững của một gia tộc

“Ta nhìn trúng được mấy ngày lành, một ngày vào tháng tư, một ngày vào tám tháng, một ngày nữa ở tháng 11, bây giờ chỉ cần chọn ra một ngày là được.” Nói xong, Ngu lão phu nhân lại lải nhải tiếp: “Nhị cữu con bọn họ ăn tết xong sẽ xuất phát từ Bình Nam về kinh, nếu cuối tháng tư thành thân là tốt nhất, nhưng mà ta thấy Vinh Thân Vương có khả năng muốn giữ khuê nữ ở lại lâu chút, cho nên chuyện này còn phải thương lượng với Vinh Thân Vương phi mới được……”
Ngu Tòng Tín năm nay đã hơn hai mươi, rất nhiều nam nhân ở tuổi này hài tử cũng đã có vài đứa, Ngu Tòng Tín lại bởi vì hôn sự đầu tiên bị trì hoãn, hiện tại bên người quạnh quẽ, không có người tri kỷ nào chiếu cố.

Ngu lão phu nhân có chút đau lòng hắn, cho nên bà hy vọng cháu dâu mau mau qua cửa, như vậy trong phòng tôn tử cũng có người biết nóng biết lạnh chăm sóc hắn