Phát hiện một khối thi thể nữ vô danh ở cống thoát nước.
Đây đã là vụ ném xác thứ ba ở thành phố trong tháng này, cảnh sát nghi ngờ ba vụ này đều do cùng một người thực hiện nên đã thành phố tổ điều tra đặc biệt để điều tra vụ án.
Ở một thành phố có dân số hàng chục triệu người, mỗi ngày đều có ít nhất hàng chục người chết bất đắc kỳ tử, hầu hết người dân đều không mấy để ý đến chuyện đó, nhưng đài truyền hình lại coi trọng vụ án này và coi đó là một tin tức gây tò mò, còn đưa nó vào khung giờ vàng tin tức buổi tối.
Hình ảnh thi thể phụ nữ với chiếu trên tv nhìn rất đáng sợ vào giờ ăn tối.
Hàn An Nam đổi kênh, bên cạnh kênh tin tức là các kênh thể thao, hai đội bóng đá đang chạy trên sân cỏ xanh.
"Anh làm sao?" Chu Vũ hỏi.
"Không phải anh." Hàn An Nam khẽ cười một tiếng, phủ nhận: "Anh không phải người thích khoe khoang. Thủ pháp đó quá thô bạo, quá cẩu thả, giống như một vận động viên nghiệp dư."
"Anh cũng là người nghiệp dư."
"Anh là kẻ nghiệp dư có thiên phú nhất." Chồng của cô không hề có gánh nặng mà khoe khoang về bản thân.
Từ sắc mặt hắn không thể nhìn ra bất kỳ điều gì, vì vậy Chu Vũ xem trận bóng đá trên tv. Họ nói sang chuyện khác, Chu Vũ nói về công việc hôm nay, vốn là chuyện nhàm chán nhưng Hàn An Nam lại kiên nhẫn lắng nghe.
Dùng cơm xong, bọn họ chọn một bộ phim để giết thời gian, đáng tiếc lại là một bộ phim đấu súng tiết tấu nhanh, đủ loại tiếng cháy nổ và tiếng súng khiến đầu óc Chu Vũ quay cuồng.
Hàn An Nam tắt tiếng đi, ôm cô ngồi lên đùi hôn môi. Chu Vũ ngăn trở môi hắn: "Hôm nay em không có tâm trạng."
"Còn đang suy nghĩ những chuyện đó?"
Chu Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Có đôi khi, em muốn giết anh."
"Nếu muốn ra tay, anh kiến nghị em nên dùng dao." Hàn An Nam duỗi tay lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà qua, đưa cán dao vào tay cô: "Nhắm ngay phần cổ, dùng lực tốt một chút là có thể cắt trúng động mạch cổ. Sau khi giết anh, em có thể lập tức gọi điện báo cảnh sát, đĩa trong tủ tv chính là chứng cứ: chứng minh em đã phát hiện ra bộ mặt thật của anh, nên sợ hãi tự vệ, cảnh sát còn sẽ xem anh là anh hùng."
"Em không làm." Chu Vũ nói: "Phiền chết đi được, việc này ít nhất phải kéo dài mấy tháng, sau khi anh chết, em còn phải tự mình trả tiền điện nước, còn phải thanh lý bất động sản với luật sư của anh, đổi tất cả các mối quan hệ đã kết hôn thành chưa lập gia đình, nghĩ đến cũng đủ phiền rồi."
"Vậy sao, anh cũng cảm thấy thế." Ý cười của Hàn An Nam dạt dào nói: "Duy trì hiện trạng vẫn luôn là tốt nhất."
Hàn An Nam không phải một người sẵn sàng duy trì hiện trạng.
Từ thời học sinh, hắn đã ngông cuồng, vô kỷ luật, vô pháp vô thiên. Hắn không có cảm giác đạo đức nhưng lại thích nhìn cảm giác đạo đức của người khác bị nghiền nát.
Năm thứ hai trung học, hắn đến học ở trung học Lập Phong với tư cách là học sinh chuyển trường, cuối học kỳ đó, ngôi trường vốn đang ổn định đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ.
Không có chứng cứ chứng minh những thay đổi đó là do hắn tạo thành nhưng mọi người đều không dám chống đối anh. Các vụ bắt nạt trong trường xảy ra liên tục, nhưng giáo viên chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
Có lẽ kể từ đó, Chu Vũ phát hiện ra cái gọi là đạo đức là một cái gì đó khá mong manh, khi những người xung quanh không nói về đạo đức thì vô đạo đức trở thành một loại đạo đức.
Trường học hình thành một kim tự tháp phân cấp nghiêm trọng, các giáo viên ở giữa, nhóm trên là nhóm thân cận nhất với Hàn An Nam, nhóm dưới là hầu hết học sinh bình thường, và nhóm dưới cùng là đối tượng bị bắt nạt.
Những người phía trên sử dụng nhiều cách tàn nhẫn để mua vui, đưa các cô gái vào nhà kho thể dục hãm hiếp tập thể. Tất cả mọi người đi học mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, chỉ cầu nguyện tốt nghiệp càng sớm càng tốt, thoát khỏi nơi này.
Không phải không có giáo viên đầy chính nghĩa, cố gắng ngăn chặn những tội ác này, nhưng ngay sau đó ông liền bị cáo buộc hiếp dâm bởi các nữ sinh. Cảnh sát thực sự tìm thấy tinh dịch của giáo viên trong âm đ*o của cô gái, đó là bằng chứng vững chắc nhất.
Từ đó về sau không có giáo viên quản những chuyện này nữa.
Cũng có cha mẹ báo cáo con mình bị bắt nạt nhưng không thể tìm thấy bằng chứng.
Không chứng minh được là ai làm, cũng không chứng minh được ai không làm.
Có một ngày, Chu Vũ trở thành con dê trên thớt của bọn họ. Ngày đầu tiên là bị đánh đập dã man, bọn họ rất có kinh nghiệm, không bao giờ gây ra vết thương ở chỗ dễ thấy, Chu Vũ khập khiễng trở về nhà, cha mẹ hỏi cô chuyện gì xảy ra, cô nói là vô ý bị ngã.
Ngày hôm sau, cô đến trường với một con dao bổ dưa hấu dài 13cm. Cô có ý định kéo một người đồng quy vu tận với mình.
Mục tiêu hàng đầu là người đứng đầu của bọn họ. Cô muốn giết Hàn An Nam, nhưng hơi khó, Hàn An Nam không bao giờ tham gia vào những chuyện này, chỉ dung túng, đứng nhìn, điều này có nghĩa là khoảng cách giữa bọn họ rất xa, cô không thể vượt qua tất cả mọi người để giết anh.
Vậy đổi một người khác, ai cách gần nhất thì giết người đó. Chu Vũ ngồi trong góc hiệu sách cẩn thận nghiên cứu bản đồ y học, xác định ra tay từ bộ phận nào thì chắc chắn nhất.
Ngày đó cô bị đưa đến nhà kho thể dục, những người này đã kiêu ngạo quá lâu, thậm chí không nghĩ rằng sẽ có một cô gái vùng dậy. Cô đâm dao bổ dưa hấu vào bụng một nam sinh.
Nghiêng rồi. Đáng lẽ nó phải đối diện với cổ họng nhưng động tác đó khó hơn cô nghĩ, cô cầm con dao và chọc ngoáy vào trong khoang bụng, cảm giác đó khiến cô bây giờ nghĩ đến vẫn buồn nôn.
sau một hôm mang máy đi sửa thì mất hết dữ liệu, mất hết ảnh đẹp với font des bìa nên tui chán quá, làm tạm 1 chiếc bìa phèn vậy:(((