Bạch Cốt dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, bình hoa này vậy mà cũng có thể chịu đựng. Khí tức đã loạn đến mức này, nếu là người bình thường đã hôn mê bất tỉnh từ lâu rồi. Chịu vết thương nặng như vậy mà vẫn cố chịu, quyết liệt chống đỡ đến khi nàng động thủ, vừa mới tiến vào còn không nói một lời, rõ ràng là muốn làm suy yếu thực lực của nàng.
Người như vậy giống như rắn độc trong bóng tối sẽ tùy thời cơ hành động, bất ngờ không kịp đề phòng sẽ giáng cho ngươi một đòn trí mạng.
Ngũ tạng của Bạch Cốt đều bị tổn thương, chưa kể đến những vết thương lớn nhỏ trên da thịt, vết thương bên hông cũng ngày càng lớn, ngay cả việc hô hấp cũng ảnh hưởng đến vết thương, da đầu cũng căng đến đau nhức.
Nàng thầm ổn định lại khí tức, chậm lại một hồi mới dựa vào tường cố gắng đứng thẳng người, trên mặt không lộ ra vẻ đau đớn, chỉ có sắc mặt nhạt nhẽo như nói chuyện thường ngày: “Ngươi bày trận gì?”.
Bạch Cốt ngụy trang rất tốt, trên mặt không nhìn ra vấn đề gì, ngữ khí cũng không thể bắt bẻ, đáng tiếc là nàng ngụy trang quá hoàn mỹ. Vết thương mới bên hông đã bị che đi, nàng không còn bận tâm đến nó nữa, dồn hết tâm trí vào việc thể hiện ra bình thường nhưng làm sao có thể lừa được tâm tư kín đáo của Tần Chất.
Tần Chất liếc nàng một cái mới chậm rãi mở miệng giải thích: “Quan tài hàn băng này có Đế vương cổ gia trì, hàn khí trăm năm lắng đọng lại rất dễ đả thương người, hàn khí tiến vào trong cơ thể sẽ kéo dài không tan, phá hủy lục phủ ngũ tạng, tấm phù giấy này của ta chỉ tụ hàn khí lại một chỗ, rồi dùng cách khác đẩy hàn khí ra ngoài, chỉ là không ngờ Bạch huynh lại vội vàng như vậy, chẳng cho ta cơ hội nói gì…”. Nói xong, hắn mỉm cười nhìn về phía Bạch Cốt, vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối lại rõ ràng mang theo một loại hư tình giả ý.
Vẻ mặt của Bạch Cốt trở nên cứng ngắc hơn sau khi nghe điều này, một lúc sau mới cố gắng thả lỏng, lịch sự nhẹ giọng nói: “Thì ra là như vậy, ta đã quá mức vội vàng, nên cùng ngươi thương lượng trước mới phải…”. Nói đến đây, ngữ khí càng thêm căng thẳng mất tự nhiên, dường như chỉ nháy mắt sẽ vặn gãy cổ kẻ đó.
Nàng dừng lại một chút, ngữ khí dịu đi, cố ý lấp liếm vấn đề vừa xảy ra: “Vừa rồi là ta không tốt, không nên có thái độ như vậy với ngươi, lúc đầu vốn là muốn ở bên cạnh bảo vệ ngươi cùng ngươi tiến vào, không ngờ ngươi không hề chờ ta, ngược lại sinh ra hiểu lầm như vậy. Giờ ta và ngươi đều bị vây khốn ở đây, Đế vương cổ gần trong gang tấc, nếu tiếp tục đấu đá, kết quả ngọc nát đá tan, chẳng phải là để cho người bên ngoài hưởng lợi sao?”.
Tấn Chất nghe vậy trầm mặc, hiển nhiên không thích Bạch Cốt lấp liếm vấn đề như vậy nên tùy ý giải thích, nói toạc tình hình ra rõ ràng: “Cũng không phải ta muốn đối địch với Bạch huynh, nhưng võ công của Bạch huynh quá cao khiến ta không thể không tính toán cho bản thân một chút, dù sao lúc đầu Bạch huynh quả thật muốn lấy mạng ta đúng không?
Như giờ cũng tốt, với tình hình hiện tại của hai người chúng ta thì không ai có thể ra khỏi lăng mộ”.
Bạch Cốt nghe vậy cảm thấy trong lòng hơi ngột ngạt, khí tức bùng lên, máu dồn lên não, đầu óc choáng váng thiếu chút nữa ngất xỉu. Từ khi nàng có ý thức đến nay chưa bao giờ có cảm giác như vậy, nếu vừa rồi nàng không điều chỉnh lại hơi thở của mình thì cơn tức giận kia đã đẩy nàng tiễn hắn về chầu trời.
Loại kế sách lưỡng bại câu thương thế này, nếu không nắm bắt chính xác thì kết cục chính là ngọc nát đá tan. Nếu không phải người này có dáng vẻ danh gia vọng tộc thì đúng là có thêm mấy phần dáng dấp của kẻ liều mạng.
Nhưng ngay cả Bạch Cốt cũng phải thừa nhận dùng phương pháp như vậy đối phó nàng quả thật là hiệu quả và nhanh nhất.
Bạch Cốt từ từ rủ mi, che giấu sát khí lóe lên trong mắt, nàng âm thầm vận khí điều hòa, thật lâu sau mới bình thản nói: “Rốt cuộc phải làm thế nào để lấy Đế vương cổ?”.
Khuôn mặt Tần Chất mang theo ý cười, khóe miệng nhếch lên như mặt nước hơi gợn sóng, tư thái phong lưu khiến người ta không dám nhìn lâu, đôi môi mỏng khẽ mở ra ý cười thoáng qua: “Bắt đầu đi từ xung quanh từ hàng gạch vuông thứ hai cách quan tài hàn ngọc. Trái một bước, phải ba bước, thuận chiều bốn lần, ngược chiều tám lần, lực không nhiều không ít, cho đến khi bùa chú trên quan tài mở ra”.
Bạch Cốt thong thả đứng thẳng người, lặng lẽ nhìn một lúc lâu, cuối cùng dựa theo phương thức của Tần Chất đi vòng qua những viên gạch ngọc dát vàng xung quanh quan tài hàn ngọc. Mỗi bước đi dường như đều ẩn chứa huyền diệu, chân chạm xuống gạch ngọc, có cảm giác mặt gạch chìm xuống giống như một trận bát quái vây quanh quan tài hàn ngọc ở giữa.
Bạch Cốt lấy ra một lá bùa từ phía sau quan tài, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, vết thương trên người làm cho nàng có cảm giác mơ hồ muốn ngã xuống.
Giờ phút này nàng càng thầm hối hận, vừa rồi đáng ra nàng nên áp giải hắn cùng tiến vào. Người này căn bản không hề nhúc nhích mà quay đi quay lại đã bày ra một trận như vậy. Nếu có nhiều thời gian hơn một chút, chỉ sợ là hiện giờ xương cốt của nàng đều bị hắn nghiền thành tro.
Bạch Cốt bóc lá bùa ra, vươn tay cầm kiếm hết sức cầm lấy tráp. Làn khói mờ ảo từ trong quan tài hàn băng từ từ tan biến với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy.
Bạch Cốt cầm tráp trở về, xoay người vài vòng mới rời khỏi quan tài một cách an toàn. Ngực nàng càng thêm đau đớn không thở nổi, cuối cùng không chịu được nữa phải lấy kiếm chống đỡ nghỉ ngơi một lát, sau đó mới chậm rãi giương mắt nhìn Tần Chất đang ngồi cách đó không xa, ánh mắt này có thể nói là hàm chứa thâm ý, trên khuôn mặt âm u thoáng hiện một nụ cười.
Người xưa nay không cười đột nhiên lại cười, chung quy sẽ có chút kỳ quái.
Tần Chất nhìn nàng, sắc mặt không hề thay đổi nhưng ánh mắt lại càng sâu.
Bạch Cốt cố nén đau đớn trên cơ thể, cầm tráp trong tay khẽ lắc ở trước mặt, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa: “Tần công tử, ngươi xem ta lấy được cái gì rồi này?”.
Tầm mắt Tần Chất lặng lẽ di chuyển từ nốt chu sa trên lông mày của nàng xuống dưới, màu môi cực nhạt nhuốm máu đỏ tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Y phục màu trắng bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn trông vô cùng yếu ớt xen lẫn bệnh hoạn.
Khuôn mặt Tần Chất dần dần hiện lên ý cười, phảng phất mang theo chút lạnh nhạt, động tác dựa vào tường càng lộ ra phong tư trác tuyệt: “Không biết Bạch huynh có ý gì?”.
Bạch Cốt nghe xong khẽ xùy một tiếng, ung dung thong thả thu hồi tráp, tiện tay vứt bỏ thanh kiếm trong tay. Thanh kiếm rơi xuống đất phát ra một tiếng “keeng” réo rắt càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong mộ, không khí xung quanh thêm vài phần căng thẳng.
Bạch Cốt nhắm mắt lại, trên mặt mang theo vài phần ý tứ khó hiểu, nghiêng đầu khẽ vuốt mấy sợi tóc lòa xòa giữa trán, hàng mi thanh mảnh rủ xuống phủ bóng đen xuống dưới mí mắt: “Có lẽ Tần công tử còn chưa hiểu rõ tính cách của ta…”. Khi đầu ngón tay vuốt tóc, nàng khẽ nhướng mi nâng bước chậm rãi đến gần Tần Chất, ngữ điệu âm u thấu xương: “Để tránh thêm phiền phức, ta cảm thấy chúng ta nên trao đổi sâu sắc một chút”. Lời còn chưa dứt, Bạch Cốt đã dùng hết sức nhào tới, đưa tay đè chặt bả vai Tần Chất, vừa xoay cổ tay, nàng cực kỳ nhẹ nhàng rút dao găm giấu trong tay áo ra, đâm mạnh vào đùi hắn.
Người đứng từ xa thoáng cái nhào tới, Tần Chất chỉ kịp cảm nhận được một mùi hương lạnh ập đến. Trong chốc lát, trên đùi đã bị một vật sắc nhọn làm bị thương. Hắn nhíu mày, đưa tay giữ tay nàng lại, ý cười trong mắt càng thêm rạng rỡ, ngôn từ mang hàm ý uy hiếp: “Xem ra Bạch huynh còn chưa hiểu rõ cục diện này, đắc tội ta thì kết cục của ngươi sẽ rất khó coi…”.
Bạch Cốt cố gắng nhào tới nên có chút kiệt sức, nội thương khiến cả người nàng toát mồ hôi lạnh, tay còn hơi run rẩy, nhưng hiện tại không uy hiếp được người này sẽ không còn cơ hội thứ hai!
Khuôn mặt nàng không một gợn sóng, khi cổ tay nàng xoay tay hắn ở một góc độ quỷ dị buộc Tần Chất thả lỏng lực đạo, nàng nhanh chóng vặn con dao găm trên tay, khoét một vết thương lớn trên đùi hắn, khuôn mặt tái nhợt nhiễm ý cười âm u: “Ta nghĩ Tần công tử cũng chưa rõ lắm, đắc tội ta cũng không có kết cục tốt đẹp gì đâu”.
Dao găm sắc bén dễ dàng cắm sâu vào da thịt, cứ xoay như vậy cho tới khi xuyên qua thịt găm vào tận xương, góc độ vô cùng xảo quyệt và hung ác.
Vầng trán trắng nõn của Tần Chất chớp mắt đã lấm tấm mồ hôi, làm sao mà công tử của một gia đình quyền quý xưa nay cơm ngon áo đẹp lại có thể chịu được cực hình như vậy mà không hề kêu gào đau đớn.
Bạch Cốt thấy hắn không có vẻ chịu thua thì không khỏi cười lạnh, ánh mắt càng thêm ngoan độc. Nàng dứt khoát rút dao găm chuẩn bị cắt gân tay hắn nhưng lại không đề phòng bị hắn bắt lấy tay nàng, đưa tay dò xét bên hông nàng, dùng sức ấn vào vết thương.
Chỗ đau này quá mức chuẩn xác, giống như có thứ gì đó đâm vào da thịt, cảm giác tê dại đau đớn ập đến, Bạch Cốt đột nhiên mất hết sức lực, mồ hôi lạnh toát ra một mảng lớn thấm ướt y phục. Trong khoảnh khắc trời đất xoay chuyển nàng đã bị Tần Chất ấn xuống đất.
Đến khi nàng nhận ra được tình hình thì Tần Chất đã xoay người ngồi trên người nàng, cúi người đè hai tay nàng, khuôn mặt như châu ngọc, đôi môi đã mất đi vẻ bóng bẩy ban đầu, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi dần nhuộm ướt khuôn mặt, càng thể hiện một tư thế mờ ám rõ ràng.
Cả hai người đều thở không ra hơi, mồ hôi nhễ nhại, quần áo xộc xệch, không dám nhìn thẳng.
Tần Chất cúi người nhìn Bạch Cốt, mồ hôi thấm ướt mí mắt, không thể tránh khỏi chảy vào trong mắt. Hắn hơi nheo mắt lại, tướng mạo vốn đã ẩn chứa vẻ phong lưu giờ đây càng hiện ra vài phần nguy hiểm khiến người nhìn thầm thấy sợ hãi trong lòng.
Bạch Cốt nhìn ánh mắt lộ ra vẻ hung hãn, một giọt mồ hôi nhỏ xuống đậu trên nốt chu sa giữa hai lông mày của nàng giống như viên hồng ngọc ngâm trong nước, càng thêm đỏ tươi trong suốt.
Giọt mồ hôi mang theo chút hơi ấm chạm vào da thịt Bạch Cốt khiến nàng không hiểu sao sinh ra phản ứng, lông tơ toàn thân dựng đứng, hai tay giãy dụa nhưng không thể thoát ra được. Bạch Cốt sửng sốt, không ngờ quý công tử được nuông chiều từ bé lại có lực tay mạnh như vậy. Nàng đã xem nhẹ sức lực vốn đã chênh lệch giữa nam và nữ, mặc dù Bạch Cốt có võ công cao cường nhưng một khi đã khinh suất thì cũng mất đi sự nhanh nhẹn.
Tần Chất ấn tay xuống, mới cảm thấy bàn tay này thật mảnh khảnh, giống như nữ tử mềm mại yếu đuối không có lực, không chịu nổi nếu bị nắm chặt, thấy vậy bèn chậm rãi cười nói: “Bạch huynh có vẻ đã hết sức lực, như vậy làm sao cho ta một kết cục khó coi đây?”.
Bạch Cốt nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi mong chờ như vậy, ta cũng không thể làm ngươi thất vọng…”. Nàng đang muốn không để ý đến vết thương mà xông lên, chợt lại nghe một tiếng nổ “bùm” đinh tai nhức óc.
Tần Chất quay đầu nhìn, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt tối sầm.
Lúc hai người đối phó phân cao thấp, quan tài hàn ngọc trên bậc thang sớm đã nứt ra những đường đen, lúc này giống như băng sơn sụp đổ, rơi trên mặt đất vỡ thành mấy khối lớn, hòa tan thành nước.
Nước lan ra, đi đến đâu cũng ăn mòn mọi thứ, bảo vật trong nháy mắt chìm vào trong nước biến mất gần hết. Ăn mòn càng nhiều thứ, nước cũng càng nhiều lên, tốc độ ăn mòn cũng càng nhanh, ngay cả kiếm của Bạch Cốt mới rơi xuống cũng tan chảy trong chớp mắt, toàn bộ lăng mộ dường như muốn tan vào trong dòng nước này.
Thấy vậy, vẻ mặt của Bạch Cốt càng trở nên tái nhợt, nước có vẻ sắp tràn đến chỗ này. Nàng đang định đứng dậy, không ngờ một tay Tần Chất đã kéo nàng lên. Bạch Cốt bất ngờ đụng đầu vào ngực hắn, nhất thời đụng đến hoa mắt, sao bay quanh đầu, chỉ cảm thấy trước mắt có một con chim nhỏ ríu rít bay quanh.
Tần Chất đưa tay giữ chặt bả vai nàng, một tay nâng đầu nàng: “Một khi ngọc trong mộ hòa tan, tất cả mọi thứ trong lăng mộ sẽ bị ăn mòn, muốn thoát thân nhất định phải nghe theo ta, hiểu chưa?”.
Bạch Cốt lắc đầu vô thức, vứt bỏ mấy con chim nhỏ, nghe được nửa câu sau không khỏi lạnh nhạt một tiếng, vẻ mặt khinh miệt chậm rãi phun ra mấy chữ: “Mơ mộng hão huyền”.