Không Phải Em Không Lấy

Chương 111




Cris đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mắt đen như mực hướng về phía xa xăm. Thanh âm trong trẻo của cô gái vang lên khiến anh khẽ giật mình,

"Anh có muốn nghe hát không?"

"Hảo!"

"Rượu đâu còn vương trên bờ môi khô

Nỗi nhớ anh gom góp thành tháng năm sinh mệnh của em

Em đã từng nghĩ nếu nước mắt có thể chảy ngược lại khoé mi thì sao?

Chuyện cũ đã qua của chúng ta có thể tái hiện lại lần nữa?

Càn khôn xoay chuyển, vận mệnh liệu có thể đổi thay...

Khung cảnh em mong nhớ từng giây từng chút tràn về,

Chân thực tới mức em rất sợ, sợ đây chỉ là ảo ảnh do em quá nhớ anh,

Biển xanh, sóng biếc mỉm cười nhìn em

Nhìn vào mắt anh quá lâu, em đã bị quyến rũ

Đêm nay là một đêm không trăng không sao

Và không anh...

Con đường phía trước xa xôi quá,

Để em nắm tay anh đi nốt được không?

Đêm nay là một đêm không trăng không sao,

Và không anh...

Em lại đem nỗi nhớ gửi vào bi thương đến anh...

Nếu có thể em nguyện dùng sinh mệnh mình họa lại những tháng ngày tươi đẹp ấy...

Em lại chợt nhận ra dù có hoạ đẹp đến đâu cũng không thể quay lại bên anh

Tại sao trời đất không hiểu chúng ta?

Hai đường thẳng giao nhau một lần rồi mãi xa

Biệt li dễ dàng mà sao tương ngộ khó khăn quá

Khó chờ được ngày tương phùng

Hay để em tiếp tục chìm vào mộng ảo cuồng si..."

Chất giọng đậm thanh thuý như ngọc, trong veo như đá- như đang vẽ lên một chuyện tình bi thảm, của một đôi trai gái thâm tình, yêu nhau nhưng không thể đến với nhau....

Mà cô gái ngân lên bản nhạc kia, dù cố gượng cười, nhưng lại không che được vẻ bi thương đang ngập tràn đáy mắt.

"Phiên bản hiện đại của "Tinh hải không"?" Cris mặt không đổi sắc nói.

Nhược Băng dường như có vẻ khá bất ngờ khi người này biết đến ca khúc này của cô, "Anh biết "Tinh hải không"?"

Cris gật đầu không đáp, thật ra cũng là ngẫu nhiên, anh vừa đáp máy bay xuống nước X, một bản nhạc rất hay vang lên, khiến anh không kìm được tò mò mà nhìn về phía màn hình lớn- cô ấy một thân y phục cổ trang màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi dưới ánh trăng bạc, vành mắt cong cong như lưỡi liềm khiến người ta say mê....

"Một khi gia nhập Ly Mộ, cô cần phải vứt bỏ tất cả quá khứ của mình, bao gồm cả việc rồi khỏi Hắc Hy! Có vẻ ở đây còn rất nhiều điều khiến cô lưu luyến, cô có chắc?"

Cơ thể Nhược Băng khẽ run lên khi nghe thấy thanh âm lạnh nhạt, không chút cảm xúc của người đàn ông này.

Hơn mười năm rồi....

Mọi chuyện đã qua-

Anh ấy đều quên cả rồi...

Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.......?

"Được! Tôi đồng ý!"

"Cô nên có quà ra mắt tổ chức nhỉ?"

Nhược Băng sớm đã đoán trước việc này, nhếch môi thản nhiên nói, "Đương nhiên rồi! Đây là quà ra mắt của tôi!"

Vừa nói cô vừa giao chiếc USB cho Cris.

Mạc Tu Nghiêu, đây là sự kết thúc đoạn tình cảm này, và cũng là khởi đầu cho một cơn máu tanh sắp tới thôi....

.........

Lúc Mạc Tu Nghiêu tỉnh dậy trời đã sáng. Vốn muốn ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, tiếc là chỉ còn lại khoảng không trống vắng.

Trong lòng anh chợt nảy sinh một trận bất an! Cô gái nhỏ đã đi đâu rồi....? Nếu không phải nhìn vết lạc hồng trên giường, anh còn nghĩ đêm qua là một giấc mộng xuân do mình tự ảo giác.

Cùng lúc đó điện thoại của anh lại kêu vang, Mạc Tu Nghiêu cầm lên thì thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, anh khẽ nhíu mày ấn nghe.

"Boss, nguy rồi, nguy rồi, hàng loạt thông tin cơ mật của công ti không biết tại sao bị tiết lộ ra ngoài, chúng ta...."

Lại có một cuộc gọi nữa đến từ phía Mạc gia.

"Lão đại, nguy rồi, tại Roma, trung tâm đầu não của Mạc gia đã bị người ta đánh lén, chúng ta....."

Mạc Tu Nghiêu vứt điện thoại sang một bên, lập tức mặc quần áo chạy nhanh về công ty.

Nhược Băng à, em định dùng cách tuyệt tình thế này để cắt đứt tất cả với anh sao?

Là anh không đủ tốt, hay là trong tim em chưa từng có anh đây.....?

Mạc Tu Nghiêu đứng ở thang máy, một tay đút túi quần âu, một tay cầm điện thoại nói chuyện với Kính Thiên Minh.

Một đám người không ý thức được có sự hiện diện của đại boss, đang xì xào to nhỏ gì đó.

Mạc Tu Nghiêu đương nhiên không rảnh quan tâm mấy cái vấn đề này, hơn nữa lúc này còn đang rất nguy cấp, nếu giải quyết không ổn thoả, không những Mạc thị mà cả Mạc gia cũng bị phá huỷ.

Nhưng ba chữ "Dương Nhược Băng" đã ghim sâu vào tim anh, trở thành bóng ma trong lòng anh, khiến anh không tài nào thoát ra được.

"Mọi người biết tin gì chưa? Dương Nhược Băng vừa tuyên bố giải nghệ xong, trực tiếp luôn!"

Có người không hiểu hỏi lại, "Có gì đặc sắc à? Cô ta là ai?"

Nữ đồng nghiệp lườm anh ta, nói,

"Đó là ca sĩ tôi hâm mộ nhất đấy! Dù cô ấy mới tham gia showbiz vài tháng nhưng phải nói là sự nghiệp phát triển tới đỉnh cao rồi ấy chứ! Tài hoa, sáng tác nhạc thiên bẩm. Cả "Hoa lệ" và "Tinh hải không" tôi đều thích quá luôn!"

"Nhân khí đang cao dại gì mà giải nghệ, cô ta bị khùng à?"

"Câm miệng! Fc của cô ấy đều đã bàn, sẽ chờ cô ấy quay lại!"

Hai người còn chưa kịp nói xong thì thấy một bóng người vụt nhanh qua, cả cơ thể đều ngã quỵ xuống, run rẩy nói,

"Đại boss...."

"Mạc tổng...."

Mạc Tu Nghiêu bất chấp tất cả, gọi cho Hồi Phi, "Cậu, mau tra lịch trình chuyến bay ngày hôm nay cho tôi! Bằng mọi giá phải chặn tất cả chuyến bay lại! Nhanh lên!"

Nhưng tất cả đều đã muộn...

Thời gian xoá nhoà vết thương, lãng quên kí ức...

Hoa trôi vô ý, nước chảy vô tình...

Cảnh vẫn còn, chỉ là người đi đâu mất?

...............

Năm năm sau,

Tại sân bay thành phố X, nước X,

Một cô gái xinh đẹp trong trẻo, cầm tay một đứa bé chừng năm tuổi, một lớn, một nhỏ dắt tay nhau đi, cái nãy cũng thật gây chú ý đi.

"Mami, con sẽ nhớ chú Hiên nhiều lắm...." Thanh âm non nớt mềm mại vang lên khiến tâm người ta yêu thích vô cùng.

Trầm Tịch Dương đôi mắt đen láy có chút tối lại, xoa đầu an ủi bảo bối,

"Chú Hiên sẽ sớm lấy vợ. Mẹ con mình không thể làm phiền người ta suốt. Bảo bối ngoan, có mẹ ở bên mà...."

Đứa trẻ một thân quần áo vàng, khuôn mặt phấn nộm đáng yêu vô cùng, chu môi nói, "Vậy thì mami phải sớm tìm papa cho bảo bối nhé!"

Trầm Tịch Dương khoé môi có chút giật giật nhưng vẫn tuỳ tiện gật đầu.

Bảo bối đôi mắt sáng lên như sao trời, chỉ tay nói, "Mami, người nhìn người đàn ông kia kìa! Giá trị nhan sắc cũng cao phết đấy! Hình như có chút giống bảo bối, làm papa cũng không tệ đi....?

19-12-2018

____Hoàn chính văn____

Lời tác giả (Bắt buộc đi cùng chương truyện)

Đây là kết thúc mở, cá nhân mình đã suy nghĩ rất nhiều khi viết đoạn kết này. Quyển truyện này ra đời với một số lý do bất đắc dĩ, lại là bộ truyện đầu tay của mình, không tránh khỏi những sai sót. Chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua!

Quyển truyện này sẽ có phần 2 với tên: Tổng tài, phu nhân đã trở về! (ra mắt vào đầu tháng 1-2019)

Sẽ nối tiếp những dang dở, thắc mắc chưa đươc giải quyết ở phần 1!

Lý do Nhược Băng bỏ đi thực sự là gì? Cyril, Cris hay Triệu Tử Hiên thực sự là ai? Âm mưu cuối cùng của Cyril là gì! Nhược Băng có kế gì! Tất cả sẽ sáng tỏ trong phần hai này. Được báo trước là kết HE là nam, nữ chính!

Lưu ý: Phần hai Nhược Băng đã đổi tên là Trầm Tịch Dương.

Lề: Nhân thời gian chờ ra phần 2, mọi người có thể ghé đọc bộ "Mật Tình- Tổng tài giả ngốc cấm dụ dỗ!" của mình. Vì viết sau nên truyện văn phòng đã có phần chỉn chun hơn bộ này ^^ Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình.

#UyenToTo 19-12-2018