Không Phải Đóa Hồng Trắng

Chương 57: Biển lửa




Edit: Quanh

Beta: Quanh

Từ đêm đó, bệnh tình của anh ta dần khá hơn.

Mỗi ngày Christa đều đúng giờ mang bữa tối tới, cho dù cô làm món gì, người đàn ông cũng ngoan ngoãn ăn hết.

Vài ngày sau, anh ta bắt đầu xuống nhà ăn dùng bữa với cô, hơn nữa còn nhận nhiệm vụ rửa bát.

Nói thật, Christa vô cùng kinh ngạc.

Cô còn tưởng anh ta là loại thiếu gia mười ngón tay không dính nước, nhưng nhìn anh ta thành thạo tẩy rửa, có vẻ từng làm việc này không ít lần.

"Thật lâu trước kia, ta không cần phải làm mấy việc này..." Người đàn ông cúi đầu xả nước, "Nhưng sau đó... Tất cả mọi người chết dần chết mòn... Gia linh phải chăm sóc nghĩa trang phía sau, thiếu người phục vụ, cho nên thỉnh thoảng ta cũng phải dọn dẹp."

Thỉnh thoảng...? Động tác của anh ta còn thành thục hơn cả cô.

"Rất bất ngờ?" Người đàn ông quay đầu nhìn cô.

"Có chút..." Christa gật đầu.

"Hah..." Đối phương bật cười, "Đừng về phòng vội, ta dắt em tới nơi này."

"Được..." Christa im lặng hồi lâu, ngồi trở lại trên ghế, nhẹ giọng đáp.

Trong phòng ăn chỉ có tiếng nước chảy và tiếng bát đĩa chạm vào nhau, Christa thất thần nhìn hoa văn trên bàn.

Cô cũng không rõ hiện tại quan hệ của hai người họ là gì, cũng không biết nên xử sự ra sao, may là trong bữa ăn, quý tộc không được phép nói chuyện, nếu không cô sẽ chết vì bầu không khí ngột ngạt này mất.

"Đi thôi." Người đàn ông lau tay, xoay người nói.

Christa gật đầu, cố gắng để bản thân bình tĩnh nhất có thể, cùng đối phương ra khỏi phòng bếp.

Tsukinami Carla dẫn Christa đi một vòng dài, cuối cùng tới trước một cung điện cổ xưa.

"Mấy ngày trước ma lực không được ổn định, vậy nên không thể dẫn em tới đây."

Người đàn ông nhẹ đẩy cửa gỗ ra.

Từng tầng từng tầng sách đập vào mặt.

"Trên cửa này có kết giới, chỉ có người của tộc Thủy Tổ mới có thể mở ra." Anh ta đứng bên cạnh Christa, nói: "Em có thể đọc tất cả sách ở đây, chọn bao nhiêu tùy thích, giết thời gian rất hiệu quả."

"Cảm ơn..." Christa đảo mắt nhìn giá sách một vòng, sau đó quay đầu nhìn anh.

"Đừng khách sáo." Tsukinamki Carla chỉnh khăn quàng cổ, khẽ đáp.

. . .

Từ khi phát hiện thư viện của tộc Thủy Tổ, Christa cảm giác cuộc sống ở Pandemonium không nhàm chán như cô nghĩ.

Số lượng sách ở trong này nhiều không sao tả xiết, cô tựa như cá gặp nước, rốt cuộc có thể thoải mái vùng vẫy, bao nhiêu lo toan tích tụ trong lòng cũng được xua tan đi rất nhiều.

Mỗi lần đọc xong sách, người đàn ông kia sẽ dẫn cô đi đổi quyển mới, thỉnh thoảng còn đàm luận vài câu với cô.

Thường xuyên qua lại, bọn họ dần trở nên thân thiết.

Người đàn ông không hề đề cập chuyện tối hôm đó, cũng không có hành vi quá trớn nào khác, anh ta tựa như quay trở về khoảng thời gian tốt đẹp khi hai người mới gặp nhau, cung kính nghiêm cẩn, phong thái hơn người, khiến Christa hoảng hốt, cảm tưởng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng giả vẫn là giả.

Hết thảy mọi bí mật bị thời gian vùi lấp, đều trồi lên khi kì nguyệt thực kết thúc.

Lúc KarlHeinz xuất hiện, Christa đang ngồi đọc sách.

Ma lực của cô có hơi hỗn loạn, cô cố gắng để bản thân chìm đắm trong cuốn sách.

Đột nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh to lớn khiến Christa hoảng sợ, ngay lập tức cô nhận ra hơi thở quen thuộc kia, đôi tay trắng nõn thon dài của anh ta lướt qua má cô.

"Em dám phản bội ta."

Giọng nói lạnh như băng, khiến toàn thân Christa cứng đờ.

"Tôi chưa bao giờ thừa nhận mình là người của ngài, sao có thể nói là phản bội ngài." Cô hít sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh.

"A, một khi đã như vậy, vậy thì không cần sự tồn tại của nó nữa."

Đột nhiên Christa cảm thấy bụng dưới lạnh lẽo.

"Ngài...."

Christa cúi đầu, chỉ thấy hơn nửa con dao đã đâm vào bụng cô.

Chất độc của bạc nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, Christa rên đau, loạng choạng ngã xuống.

"Một khi huyết thống đã bị vấy bẩn, vậy thì sự tồn tại của nó sẽ không còn ý nghĩa. Honey, em có hiểu không?" KarlHeinz không đỡ Christa, cúi đầu nhìn cô.

"Ngài... Ý ngài là...."

Lời nói của đối phương khiến Christa ngây ngốc, cô lập tức ôm chặt miệng vết thương.

"Hah, ta cũng đâu muốn, vốn dĩ còn định tặng cho em một đứa con gái, ai ngờ em lại dám báng bổ trung trinh, vấy bẩn huyết thống."

Người đàn ông ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vén tóc Christa ra sau tai.

"KarlHeinz, ngài điên rồi."

Có thứ gì đó ấm áp chậm rãi chảy ra khỏi cơ thể, Christa run rẩy nói.

"Có lẽ vậy." Người đàn ông đứng dậy, lạnh lùng nhìn Christa, "Vốn còn định để em sống với Subaru, nhưng giờ ta nghĩ lại rồi."

Dứt lời, cả căn phòng chìm trong biển lửa.

"Honey, ngọn lửa này sẽ giúp em rơi vào cõi ngàn thu." Đối phương nhìn Christa nằm dưới mặt đất, xoay người rời đi.

Bởi vì đây là thư viện, rất nhanh cả căn phòng đã chìm trong biển khói, Christa ho khan, cô nhịn đau, cố gắng bò ra cửa, nào ngờ bên ngoài lại có kết giới.

Một đời này, rốt cuộc cũng không thể có cái kết trọn vẹn.

Christa ngã xuống sàn nhà, cô thầm nghĩ, ít ra chết không phô trương, đỡ đi một phần việc.

Không biết Subaru và Yui như thế nào rồi, cũng may Subaru ở bên cạnh nữ chính, có hào quang của cô bé bảo vệ, chắc chắn con trai sẽ không sao, cô có thể yên tâm.

Mẹ vẫn sống tốt, sau này Subaru sẽ thay cô chăm sóc bà ấy.

Người đàn ông kia vẫn chưa xuất hiện, chắc là đã bị KarlHeinz xử lý, đôi gian phu dâm phụ bị "chính thất" tiễn xuống địa ngục... Đúng là kịch bản điển hình của bộ phim truyền hình chiếu lúc tám giờ tối.

A, còn cả cô con gái vẫn chưa chào đời... Ngay cả chính cô cũng không biết bố đứa bé là ai... Đúng là quá tục tĩu....

Christa bật cười, lại kịch liệt ho khan.

Khói tràn vào phổi, rốt cuộc cơ thể cũng tới giới hạn.

Trước khi ngất đi, hình như Christa nghe thấy tiếng Subaru...