Không Phải Cái JJ Nào Cũng Giống Như Máy Đóng Cọc

Chương 9




Cái ga trải giường màu đỏ thời thượng trong phòng ngủ roạt roạt một cái đã biến thành “dây thừng tự chế”. Âu Khắc lục tung cả nhà, không dễ gì mới tìm được một bộ ga không phải là màu đỏ để trải lên giường.

Dùng ga trải giường màu đỏ là một niềm đam mê không tên của y. Mấy bộ ga trải giường dự phòng trong nhà đều cùng một loại. Nhưng rõ ràng là đêm nay chúng không hề phù hợp. Hai người lăn lộn trên tấm ga trải giường màu đỏ, hình ảnh này cũng quá kinh dị. Nếu thắp thêm hai ngọn nến đỏ thì đúng là đêm động phòng hoa chúc điển hình đó.

Ga trải giường: Chủ nhân, ngài không nghe thấy tiếng vải bị xé rách sao. Tuy rằng em rất đau, nhưng không thể lại được người ở bên trên mới là điều bi thương nhất.

Gậy tự sướng, trứng rung, gel bôi trơn, ba con sói, dây thừng tự chế và cái quần chữ T tình thú mua ở trên mạng đều được nhét dưới chăn. Cái quần lót tình thú kia ngoại trừ phần cạp có viền ren thì không có chút vải thừa nào, phần dưới là một sợi dây có hai hạt châu lớn nhỏ xuyên qua.

Quần chữ T: Không nên hỏi vì sao mị xuất hiện ở đây, mị chỉ là một mớ dây nhợ, trứng rung hãy hô lên nào.

Trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ cần nhấc chăn lên là sẽ tặng cho hắn một “niềm vui bất ngờ”.

Âu Khắc vốn định ra ngoài mua vài dụng cụ gây án, nhưng nếu mua nhiều thứ kỳ quái thì cho dù y không sợ đối phương bị thương cũng sẽ lo rằng liệu với kết cấu não bộ thần kỳ của đối phương liệu có tự bổ não thành “bình thường khi ở nhà y vẫn thích chơi những vật này” hay không. Anh ta tự bổ não không thành vấn đề, mà vấn đề then chốt là anh ta lại là nhà văn, nếu như bị anh ta viết lại trong truyện thì…

Khi tầm mắt của Âu Khắc rơi vào bức ảnh “chim to được thả rông” trong di động để trên bàn y thì nghiến răng nghiến lợi nghĩ tới chủ nhân của nó.

Buổi tối sẽ cho chủ nhân của nó từ từ thưởng thức rồi cảm nhận “màn kịch bị trói đáng xấu hổ”.

Được lắm… chờ tới khi tên tác giả ngu ngốc kia tự chui đầu vào rọ thì hôm nay sẽ có một buổi tối vô cùng vui vẻ. Nụ cười đen tối của Âu Khắc lóe lên một cái rồi biến mất.

Đã hẹn rằng buổi tối sẽ cùng ăn cơm, nhưng trên thực tế, khi nhận được điện thoại, Điền Nghị liền ra khỏi cửa mua quà tặng, xem như là bù đắp quà sinh nhật.

Mua quà tặng đúng là chuyện hao tốn tâm trí. Vòng hay nhẫn gì đó hoàn toàn không thể tặng được, mấy thứ này chỉ thích hợp tặng mấy em gái, mua quà tặng cho bạn gay luôn là một nỗi khổ không tên.

Tặng bật lửa, đối phương hình như không hút thuốc lá.

Tặng nước hoa, tặng nước hoa thì có vẻ hơi ám chỉ, mà Điền Nghị vẫn thấy đàn ông xức nước hoa có vẻ hơi thích khoe khoang.

Ài…. Hắn còn không biết Âu Khắc đang làm gì, lần trước gặp thấy y mặc áo thun quần jeans mà.

Đi loanh quanh hơn nửa ngày, rốt cuộc Điền Nghị đã quyết định xong, mua một cái thắt lưng và một cái cà vạt.

Kể cả đối phương không thích mặc âu phong đeo cà vạt thì khi mặc quần nói chung vẫn phải thắt dây lưng nhỉ, đảm bảo lúc nào cũng có một thứ dùng được. Trong lòng Điền Nghị vô cùng hãnh diện vì sự đa mưu túc trí của bản thân.

Vẫn luôn viết truyện về người khác, hiện giờ hắn đang viết nên câu chuyện của chính mình. Nếu như sau lần 419 kia mà Âu Khắc không liên lạc với hắn thì hắn cũng sẽ viết cho xong câu chuyện này. Không ngờ lại có thể tiếp nối nhân duyên gì gì đó (nghe có vẻ rất ngược).

Như vậy rất tốt… Kết tinh của tình ái có tiếp tục hay không thì phải xem đêm nay như thế nào rồi.

Tên tác giả thối nát hoàn toàn không ngờ rằng vì đoạn truyện H xằng bậy mà hắn viết, tối nay sẽ có một trò hay chờ đợi hắn.

Truyện H: Tác giả đại ca, nếu là mẹ ruột thì hãy bỏ qua cho con đi!! Ngực khi không lại trúng một mũi tên rồi.

Khi trở lại, hắn xuống khu chợ ở dưới lầu mua thức ăn rồi về nhà tắm rửa. Sau đó nhấc hai túi thức ăn, gọi xe, ra khỏi cửa. Tên tác giả thối nát này vẫn rất cẩn thận, sợ khi tới khu nhà của đối phương không tìm được chợ bán thức ăn thì kế hoạch “bắt lấy dạ dày của đàn ông = bắt lấy trái tim của y” sẽ tiêu tan. Thế nên hắn đã tự chuẩn bị nguyên liệu, xách hai túi thức ăn tới nhà bạn gay của mình.

Tài xế taxi: Thật xa xỉ mà, ngay cả mua thức ăn cũng gọi xe chạy tới chỗ xa như thế để mua, quỳ lạy _(:з” ∠)_

Khi Âu Khắc nghe thấy tiếng chuông cửa, trong lòng hô lên một tiếng “bắt đầu”, sau đó đi mở cửa cho Điền Nghị.

Cửa vừa mở đã thấy Điền Nghị đang xách hai túi thức ăn đứng ngoài, vừa nhìn thấy y thì mặt mũi hắn sáng rỡ, y cảm giác trên đầu mình mọc đầy vạch đen…

Nếu y nhớ không lầm, cách khu nhà không xa có tiệm cơm.

Vốn dĩ kế hoạch của y là gặp mặt → ăn cơm → về nhà → khởi động kế hoạch “màn diễn trói buộc”

Nhưng ngay từ bước đầu tiên của kế hoạch đã bị tình huống không rõ làm chệch hướng. Đối phương xách theo túi thức ăn, với bụi đường mệt mỏi mà tới, lẽ nào tối nay đối phương muốn rửa tay làm cơm sao?

Mặc kệ đối phương có biết hay không, y thì y không biết rồi.

Đồ làm bếp trong nhà đều mới tinh cất trong tủ bếp. Không ngờ cuối cùng cũng có một ngày được nhìn thấy ánh sáng.

Bát: Đũa em, mau chui ra đây. Không ngờ cũng có một ngày anh em ta có thể xuất hiện (cảm động tới mức lệ rơi đầy mặt)

Đũa: CMN tác giả thối nát, ông cmn có dám để cho tôi sung sướng thỏa thuê hay không? (hung hăng nghiến răng nghiến lợi)

Vị tác giả thối nát nào đó đang đứng ở cửa thì rùng mình một cái, cảm nhận được một cái ác ý không biết ở đâu tới…

Âu Khắc đón lấy đồ trong tay Điền Nghị, dẫn hắn vào, tìm đôi dép mới, rồi hai người sóng vai vào trong phòng.

Điền Nghị thấy đối phương lấy trong tủ giày ra một đôi dép mới thì thầm thở phào, điều này nói lên rằng đối phương là người độc thân.

Cho dù tuần trước hai người đã “hợp thể” rồi thì bây giờ gặp lại vẫn có chút kích động. Trên đường tới đây, hắn vẫn luôn có cảm giác như đi xem mặt vậy.

Trên đường đi vẫn nghĩ xem nhà của đối phương sẽ như thế nào, tới lúc ngồi trong phòng khách, nhìn phong cách trang trí và nội thất trong nhà có thể thấy được y là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống, tất cả mọi thứ đều lấy sự thoải mái làm chủ đạo.

Để tấn công người đàn ông như vậy Điền Nghị thấy kế hoạch của hắn quả nhiên rất đáng tin cậy. Bất kể kiểu người nào thì đều không thể từ chối trước sự quyến rũ của đồ ăn.

Sau đó, hắn sẽ bước trên con đường thênh thang rộng rãi trở thành trung khuyển công yêu chiều vợ, từ đây một đi đường trở lại…

Âu Khắc đưa cho Điền Nghị bình nước, để hắn ngồi trong phòng khách xem ti vi, còn y cam phận xuống bếp chuẩn bị nồi niêu xoong chảo bát đũa mang ra rửa sạch.

Hết cách rồi, phân công công bằng, hơn nữa đối phương lại là khách. Mặc kệ buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao cũng phải để đối phương được tự nhiên như ở nhà (dùng từ này ở đây thật không biết điều gì cả ha ha). Tuy rằng tên tác giả thối nát kia rất có thành ý tới đây để nấu cơm cho y, nhưng không biết chừng ngày mai trong tiểu thuyết của hắn lại xuất hiện mấy tình tiết kỳ quái gì đó. Thế nên Âu Khắc bèn bỏ qua chút cảm động nho nhỏ trong lòng.

“Anh cứ ngồi trong phòng khách xem ti vi là được, không phải vào giúp đâu.” – Âu Khắc thấy Điền Nghị bám đuôi mình vào bếp, rồi lại quen nếp mở vòi nước ra rửa…

“Không sao, dù sao ngồi không cũng chán.” – Trước tiên không nói tới chuyện Điền Nghị thích những đôi tay đẹp, mà hôm nay, hắn đã chuẩn bị ôm hết nhiệm vụ nấu cơm rửa bát rồi, nhất định phải để cho đối phương ăn một bữa tối ngon miệng (trải qua một đêm tuyệt vời nữa)

Âu Khắc sao có thể yên tâm thoải mái để hắn một mình làm việc mà bản thân lại chỉ chờ cơm được.

Để khách tới làm cơm đã là một chuyện mất mặt rồi, lại còn để hắn rửa bát thì cứ như là y không thể tự gánh vác sinh hoạt của mình không bằng.

Gậy tự sướng: Chủ nhân đừng buồn, có em ở đây, “chuyện sinh hoạt” của người hoàn toàn có thể tự gánh vác mà.

Hai người một rửa một lau, rất nhanh đã dọn dẹp đồ làm bếp sạch sẽ. Sau đó, Âu Khắc bị Điền Nghị đuổi ra khỏi bếp, nói rằng bị nhìn chăm chú khi làm việc không chừng sẽ sơ ý cắt phải tay gì đó.

Lúc Âu Khắc ra khỏi bếp thì thấy cái dáng vẻ Điền Nghị đeo chiếc tạp dề chưa dùng lấy từ ngăn tủ bếp, cúi đầu rửa rau, đột nhiên y cảm thấy cái nhà này có chút nhân khí. Tuy rằng bình thường vẫn rúc đầu trong nhà, mọi chuyện sinh hoạt đều được chăm chút tỉ mỉ cẩn thận, thoải mái, nhưng y vẫn luôn thấy thiếu thiếu điều gì đó.

Ờ… hóa ra cái này được gọi là cô đơn, hóa ra thứ y thiếu chính là một bạn gay tốt biết làm cơm kiêm người làm ấm giường.

Vào giờ phút này, Âu Khắc rốt cuộc đã hiểu (văn phong tình cảm không tốt lắm, méo)

Tác giả có đôi lời: Thực ra tin nhắn mọi người gửi mị vẫn trả lời đầy đủ, nhưng đều bị mất, rõ ràng đã trả lời hết rồi nhưng sau đó lại không thấy đâu hết á. Xin đừng trách mị mờ… Không muốn cầu xin các bạn đừng gửi tin nhắn riêng cho tôi, tôi không biết dùng tieba mà, xin hãy lượng thứ. Thời gian đăng chương mới không ổn định, trước khi truyện kết thúc thì mỗi ngày có thể có hai chương, buổi sáng và buổi tối mọi người lên xem một lần là OK. H không phải là thế mạnh của tôi, xin đừng nguyền rủa tôi bị sét đánh hói đầu hay bị thân nhân công kích gì đó, nếu không tôi sẽ chơi xấu đó. Mọi người có tài khoản ở Tấn Giang có thể tới ủng hộ một chút nha, đợi tôi viết truyện này xong, rèn luyện văn phong cho tốt nhất định sẽ viết một truyện dài. Truyện này kết thúc như thế nào tôi cũng chưa biết nữa… Cứ phát triển cốt truyện cho tới giờ thì anh chàng cốt truyện đã lạc đường từ sớm rồi, xin hãy tìm anh ấy với tôi đi _(:з” ∠)