Không Nói Tôi Yêu Cậu

Chương 7




Blue nói "Saint, cuối cùng cậu cũng đến rồi, cứu với."

Blue chạy lại gần vừa ôm cậu vừa than vãn. Mọi người xung quanh thấy cậu đến, sắc mặt thay đổi như gặp được cứu tinh vì cả công ty ngoại trừ thư kí Hân chỉ có Saint là ít bị mắng nhất. Saint cảm thấy không khí kì lạ khác thường liền hỏi "Tình hình gì đây, sắp tận thế rồi sao?"

"Không phải là sắp đâu", Blue kéo Saint lại bàn làm việc ép cậu ngồi xuống "Thư kí Hân bệnh rồi, bây giờ khác nào tận thế đâu."

Saint nói "Gì chứ?"

Blue thở dài, đưa mắt nhìn ra xa "Trân Châu từ lúc sớm chạy đi chạy lại mấy vòng rồi, sợ cô ấy không chịu nổi mất."

Saint đứng dậy "Mọi người cứ làm việc tiếp đi, tớ thử xem sao."

Nghe thấy câu này nhân viên cả phòng an tâm phần nào, cùng nhau quay lại điều chỉnh lại trạng thái làm việc. Saint hướng đến phòng giám đốc đi thẳng.

Cốc...cốc

Mr. Tùng nói "Vào đi."

Saint nói "Mr. Tùng ơi."

Mr. Tùng bày gương mặt khó chịu "Chuyện gì?"

Saint nói "Chú sao vậy, đá cái cô Lâm Kiều gì đó rồi không tìm được người mới à."

Nghe phải cái tên này Mr. Tùng dừng động tác làm việc, ngẩng mặt lên "Con tới đây kiếm chuyện à, chú giao việc ít quá sao?"

Anh vỗ vỗ chồng tài liệu đặt trên bàn "Đây này, ôm về mà làm."

Saint nhìn đống tài liệu muốn hoa cả mắt "Con muốn hỏi chú chiều rảnh không, tụi con muốn đến thăm thư kí Hân."

Mr. Tùng chốc dừng động tác đang duyệt giấy tờ "Nói chuyện đó với chú làm gì?"

Saint nhìn thấy chú mình có chút phản ứng liền lấn tới, cười nhẹ "Chú chở con đi."

Mr. Tùng nói "Xe con đâu."

Saint liếc ngang "Hôm nay con không đi xe."

Mr. Tùng nói "Hửm, không phải con mua đống xe đó để mỗi ngày chạy một chiếc sao, chú đây không tin."

Saint nói "Con lừa chú làm gì chứ hôm nay là Đông Hằng chở con đi làm. Chú cứ coi như nể mặt thứ kí Hân làm việc cho chú bao lâu nay, sẵn tiện đến thăm cô ấy."

Mr. Tùng gật đầu "Được."

"Hả" Saint có chút bất ngờ, sao đồng ý nhanh thế này, kịch bản của cậu còn dài lắm cơ mà.

Mr. Tùng kiên nhẫn nói lại lần nữa "Chú nói được."

Saint nói "Còn nữa mấy ngày này chú đừng tạo quá nhiều áp lực cho nhân viên, họ cũng chỉ...", mà chỉ gì nhỉ Saint không biết nên bịa lý do gì.

Mr. Tùng nhếch mép "Hửm?"

Saint nói "Con cũng là nhân viên mà, con hơi mệt, haha."

Mr. Tùng khá lớn tiếng, thái độ làm việc nghiêm túc trở lại "ra ngoài", đây mới thật sự là trạng thái làm việc hằng ngày của tổng giám đốc.

Saint nghe thái độ Mr. Tùng thay đổi liền mau chóng ra ngoài "Chú hứa rồi đấy."

Khi bước vào phòng bệnh Saint đã thấy Blue và Trân Châu đang bên trong "Chào mọi người."

Nghe tiếng chào, mọi người liền tập trung ánh mắt lại phía cách cửa.

Trân Châu thấy bóng dáng sau lưng Saint liền lên tiếng "Saint à, cậu đi cùng tổng giám đốc à."

Mr. Tùng nói "Đúng..."

Mr. Tùng chưa kịp nói hết đã bị Saint cắt ngang "Không đâu, cậu nghĩ gì vậy chứ, trùng hợp gặp bên ngoài thôi", nói dứt câu liền nhanh chân bước lại gần giường bệnh.

Mọi người liền tập trung sự chú ý lên người giám đốc này. Mr. Tùng cảm giác có chút kì lạ, bình tĩnh lại "Tôi đến thăm thư kí của mình không được sao?"

Không ai dám nói gì khi có giám đốc ở đây. Lát sau họ bèn xin về trước, để lại mỗi Mr. Tùng ở lại với thư kí Hân.

Thư kí Hân thấy anh không nói gì đành lên tiếng nói trước "Giám đốc về luôn cũng được, tôi chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏe."

Mr. Tùng nói "Có thời gian rảnh tôi sẽ đến thăm cô, phải mau xuất viện đi, rất nhiều việc phải làm."

Thư kí Hân nói "Hay là..."

Mr. Tùng đứng dậy "Chuyện gì?"

Thư kí Hân nói "Giám đốc có muốn thêm một trợ lí không?"

Mr. Tùng nói "Sao vậy, nhiều việc quá cô cảm thấy áp lực lắm à?"

Thư kí Hân nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, lắc đầu "Không phải vấn đề ở tôi, chỉ là thấy giám đốc vất vả rồi."

Nghe câu vất vả rồi của thư kí Hân, cảm xúc trong lòng anh có chút lạ. Không đúng, cái cảm giác này là... Không được đây là thư kí của mình, không được có suy nghĩ gì với cô.

Mr. Tùng đưa ánh mắt lạnh nhìn cô "Không cần thêm ai hết, cô biết tôi vất vả là được, mau mau khỏi bệnh."

Thư kí Hân nhanh miệng quên suy nghĩ, lẩm bẩm "Tôi đang là bệnh nhân, đừng có thái độ như ra lệnh đó."

Mr. Tùng nói "Cô vừa nói gì?"

Thư kí Hân như muốn khóc ở trong lòng, mới uống thuốc xong là chán sống luôn rồi sao? Cô nhỏ giọng "Tôi xin lỗi."

"Cô... Thôi được rồi cứ nghỉ ngơi đi", Mr. Tùng nói xong liền đi ra về.

Nếu lúc ấy thư kí Hân nói chữ mệt thì có khả năng Mr. Tùng sẽ lập tức cho đăng bài thuê trợ lí mới. Thư kí Hân rất chăm chỉ, rất chu đáo, lúc cô ấy nói mệt thì chắc hẳn là đã rất rất mệt.

Tin nhắn

Saint: Chú ơi, sẵn tiện con đi tìm Đông Hằng một lát, chú về trước đi nhá.

Mr. Tùng dù biết mình bị lừa nhưng vẫn cố làm theo "Gì đây chứ? Cái cớ, lừa ai vậy, bắt mình đi thăm hỏi cùng rồi bỏ mình lại đi hẹn hò?"

Đây là lần đầu Saint đến bệnh viện này, không biết phòng chờ ở đâu cả, đành lấy điện thoại ra điện cho Đông Hằng "Sao không ai nghe máy vậy nhỉ."

Trong phòng làm việc, bác sĩ Khôi nghe tiếng điện thoại reo liền đi lại lay người Đông Hằng. Anh vẫn đang nằm ngủ trên bàn làm việc.

Anh Khôi nói "Này, có người gọi kìa."

Đông Hằng mơ màng tỉnh dậy, dụi mắt rồi đeo kính vào tìm điện thoại "Tôi nghe."

Saint nói "Anh có đang bận việc không?"

Đông Hằng chuyển điện thoại sang tay phải, đưa tay kia lên nhìn đồng hồ "Không có, anh đang nghỉ ngơi, em có việc gì sao."

Saint nói "Em đang ở bệnh viện anh làm, tiện thể gặp anh một chút."

Đông Hằng không còn giọng mơ màng, vội hỏi "Sao thế, em thấy không khỏe à, em đang ở đâu, anh đến ngay."

Biết Đông Hằng nghĩ nhiều, Saint vội giải thích "Em đếm thăm đồng nghiệp thôi."

Đông Hằng thở phào, đưa tay lấy áo khoác "À."

Đông Hằng nói ra nơi ở phòng làm việc của mình để Saint tìm, lúc đến đã thấy anh đứng phía cửa đợi mình "Đây là lần đầu em thấy anh mặc áo bác sĩ đấy, còn đeo cả kính nữa, suýt nữa không nhận ra rồi."

Đông Hằng vội vuốt lại đầu tóc "Anh vừa mới ngủ dậy."

Saint nói "Em cũng đâu có ý chê anh."

Đông Hằng nhìn phía sau cậu "Ba."

Nghe Đông Hằng nói xong, Saint giật mình xoay lưng lại. Một người trạc tuổi ba cậu, chiều cao khoảng chừng xấp xỉ Đông Hằng, gương mặt ông nghiêm túc trông rất khó tính. Saint vội lùi lại vài bước, chạm vào cánh tay Đông Hằng, vẻ mặt cậu rất giống sợ người lạ.

Đông Hằng nói "Sao vậy, đây là ba anh."

Nghe Đông Hằng giới thiệu xong Saint còn hoảng hơn, cậu khẩn trương "Chào bác"

"Hai người cứ nói chuyện, em về trước đây", vừa nói xong liền chạy đi ngay.

Bác sĩ Đông thấy vẻ hấp tấp của Saint có chút buồn cười "Ba làm thằng bé sợ sao?"

Đông Hằng nói "Chứ còn ai nữa."

Bác sĩ Đông tỏ vẻ bất ngờ "Không phải chứ, lúc còn thanh niên, ba đẹp hơn con bây giờ nhiều."

Đôbg Hằng cười nhẹ "Đó là quá khứ rồi ba à, dù có là sự thật."

Bác sĩ Đông nói "À, con với Hậu tuần sau cùng ba đi ra miền Bắc, qua bên đó nhớ học hỏi nhiều vào."

Mấy năm trước đều là năn nỉ ba dẫn theo mà không được đi, vẻ mặt vui vẻ "Lần này tụi con cũng được đi à."

Bác sĩ Đông nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của con trai cũng vui lây "Là ý của chủ tịch, ba cũng lớn tuổi rồi còn làm được bao lâu chứ, con mau chóng thu dọn đi."

Đông Hằng nói "Ba đừng nói vậy chứ, mà lần này đi khoảng bao lâu vậy ba."

Bác sĩ Đông ngẫm nghĩ "Tầm một tuần."

Đông Hằng nói "Con biết rồi."

Tôi hôm đó Đông Hằng thu dọn quần áo xong, muốn nhắn tin thông báo cho Saint biết.

Tin nhắn

Đông Hằng: Ngày mai anh phải đi miền Bắc công tác rồi, tuần sau chắc không đón em đi làm được.

Saint đọc được tin nhắn liền gọi điện thoại cho Đông Hằng "Sao lại đi gấp như vậy."

Đông Hằng nói "Chuyến công tác này hằng năm đều có, do anh biết trễ thôi, anh cứ nghĩ là không được đi."

"..."

Thấy đầu dây bên kia im lặng, anh liền nói tiếp "Lúc chiều sao lại chạy về thế, anh chưa kịp giới thiệu em với mọi người."

Saint nhỏ giọng "Lần sau em muốn đến, với tư cách khác."

Đông Hằng nói "Tư cách khác?"

Saint nói "Nếu bây giờ giới thiệu anh sẽ nói em là bạn anh à, em không muốn được giới thiệu với tư cách một người bạn."

Đông Hằng không biết nói gì hơn, trong lòng lại có thêm chút hy vọng.

Sanit nói tiếp "Đông Hằng à."

Đôbg Hằng nói "Sao vậy?"

Saint hỏi "Nếu anh xem mắt với người khác, anh cũng sẽ theo đuổi họ sao?"

Đông Hằng lập tức trả lời "Không, anh thậm chí sẽ không đi xem mặt."

Saint nghiêng đầu "Sao vậy, hôm ấy em đến đã thấy anh đợi ở đó rất lâu, khi về mới biết chúng ta cùng đường. Ngày hôm ấy em bị kẹt xe, hẳn là anh phải mong chờ cuộc hẹn mới đến sớm như thế."

Đông Hằng nói "Lúc đầu anh đã từ chối nhưng mẹ đã cho anh xem hình của em, may mắn thật đấy, lại là em."

Saint thắc mắc "Lại là em? Tại sao lại là em chứ?"

Đông Hằng cười nhẹ, hít một hơi thật sâu "Năm anh học cấp ba, trên đường về đã thấy một cậu học sinh là trò ảo thuật với đứa bé bán trái cây. Lúc lên đại học, khi mua đồ ở cửa hàng tạp hóa gần nhà, anh thấy cậu ấy thanh toán tiền cho một cụ già. Năm anh làm bác sĩ nội trú lại thấy cậu bé đó ôm một con mèo hoang vào bệnh viện thú y."

Saint nghe có chút quen thuộc "Không phải là em chứ?"

Đông Hằng nói "Em đoán xem."

Saint ngẫm lại một lúc, nhớ ra được vài điều bèn nói "Sao anh không nghĩ theo hướng khác. Em đã lừa mất hai nghìn của đứa bé, em thanh toán cho cụ già bởi vì em xếp hàng lâu quá không đợi được. Còn con mèo là em dùng hai tay nắm lấy, nó đang bẩn như vậy em không có ôm."