Không Nơi Nương Tựa

Chương 2: Kí ức




Mẹ của Titus, dù là một thường dân nhưng nàng có vẻ đẹp thuần khiết, một nét gì đó vui tươi lại rất khỏe khoắn. Ngày Titus chào đời, dù cho nàng hối hận vì đã sai lầm nhưng vẫn chấp nhận hi sinh để chăm nuôi cho đứa con đáng yêu này.

Titus cứ thế cùng mẹ rảo bước trên những con đường để kiếm sống, từ dọn nhà thuê cho đến lò rèn, xưởng mộc và ăn xin. Chẳng một nghề nào mà mẹ nhóc không làm nhưng vẫn không đủ tiềm trang trải cuộc sống.

Titus mặc trên người một bộ quần áo rách rưới đã vá năm vá bảy nhìn không ra hình dạng, khuôn mặt lấm lem bùn đất không có nước để rửa sạch. Mỗi ngày chạy theo một đám trẻ ăn xin giành giật từng miếng ăn. Bánh mì mốc meo dính đầy đất cát chỉ cần phủi đi chút là đã có thể cho vào miệng nhâm nhi như ăn một bữa tiệc xa hoa không tưởng.

Tưởng chừng hai mẹ con cứ thế sống qua ngày, nhưng dường như hạnh phút ít ỏi ông trời cũng không muốn dành cho hai người. Trời đổ mưa tầm tã, lũ lụt ùa đến, tất cả các công việc đều bị ngưng trệ. Đến cả ăn xin cũng không thấy một bóng dáng bởi người đi đường chẳng còn ai nữa. Họ tất bật cho cuộc sống trong cơn lũ, lo từng bữa ăn cho gia đình.

Titus và mẹ đã 4 ngày không được ăn rồi, nhóc mệt mỏi khó nhọc thở không ra hơi cảm nhận từng giọt nước mắt nóng hổi của mẹ rơi trên mặt mình. Lồng ngực đau nhói, trong đôi mắt trong veo ngây thơ của cậu nhóc nhìn thấy nàng ấy nức nở một cách trẻ con nhất, phát tiết ra bất lực đối với cuộc sống bằng nước mắt.

Một đứa trẻ chưa hiểu gì về thế giới, đã biết căm hận cuộc đời bất công khiến cho mẹ của nhóc mệt mỏi tới mức này.

Ngày hôm sau chẳng biết nàng ta đi đâu, Titus chỉ biết mẹ đã mang về rất nhiều đồng xu. Cậu nhóc từ ngày đó đã có thể đủ ăn đủ mặc, khuôn mặt không còn gầy gò đến nhìn rõ cả xương gò má. Cũng bắt đầu từ ngày đó, mẹ cậu nhóc thay đổi dần.

Đóa hoa dại màu trắng kiên cường mỗi ngày đều hướng về ánh mặt trời giờ rũ bỏ đi nét ngây thơ, trở nên gai góc đầy quyến rũ.

Đã bị vấy bẩn mất rồi...

Titus không ngốc, nhóc biết mẹ đã chọn con đường gì. Trên người mẹ luôn tạp nham những mùi hương ghê tởm, trên người cũng chằng chịt những dấu vết khó nói thành lời. Dù cho có căm ghét điều này đến mức nào, nàng vẫn cố gắng gượng cười chăm sóc Titus thật tốt.

Cậu không thể ghét mẹ được, người phụ nữ đã hi sinh cả thân xác chỉ để lo cho cuộc sống của cả hai. Người phụ nữ bất lực trước đồng tiền hi sinh nhân cách để vấy bẩn tâm hồn, dẫu có đau đớn vẫn cố chấp.

Một lần nữa, cuộc đời lại trêu đùa số phận của hai mẹ con, nàng đã mắc bệnh. Nàng vội vàng cách ly với đứa con trai yêu quý của mình, âm thầm tìm cách để cứu vãn tình hình.

Thế nhưng cầm cự chẳng bao lâu, tiền thuốc men không giữ được lưỡi rìu tử thần cướp đi người thân duy nhất của Titus.

Đại công tước xuất hiện ngay lúc cậu nhóc tuyệt vọng mất phương hướng, ông xòe ra đôi tay được bao bọc bởi găng tay trắng tinh khôi sạch sẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của cậu rời khỏi nơi có mẹ đang nằm lạnh ngắt.



Ngay từ khi bàn tay ấy vươn ra, Titus đã biết cậu và ông ta là hai thế giới khác nhau hoàn toàn.

"Chắc con phải khổ sở lắm, thật may vì ta đã đến kịp lúc."

Thật nực cười làm sao, người mẹ mà Titus coi là duy nhất trong mắt ông ta chỉ là một sai lầm nhất thời. Người mẹ hi sinh tất cả vì cậu, ông ta chỉ liếc một cái rồi rời đi luôn. Như thể mẹ cậu chẳng đáng giá để ông ta nhìn, thậm chí là liếc.

Bao nhiêu câu gào thét muốn hỏi tại sao ông ta không tới sớm, tại sao không tìm mẹ, tại sao...giờ chỉ như gió thoảng. Cậu biết chắc rằng ông ta sẽ không trả lời cho những vấn đề này đâu.

Vì đối với ông ta, nó không đáng giá.

Không đáng giá, bao gồm cả cậu.

Titus dập tắt hết hi vọng mà bản thân tự gieo lên, đến với tòa dinh thự rộng lớn xa hoa trong lạnh lẽo cô đơn.

Một đứa trẻ 10 tuổi đã phải tự hiểu vị trí của bản thân, không nên trèo thật cao để rồi ngã đau làm gì. Titus chỉ cần có thể sống, sống cho tới khi mà bản thân không thể sống nữa. Bởi người mẹ đã ra đi từng mong cậu sống thật lâu.

Lời mong ước ấy tựa như một lời nguyền, níu chân đứa trẻ cô độc lại với trần gian.

Con à, mẹ mong rằng con sẽ sống thật thật thật là lâu để cảm nhận cuộc sống thay đổi từng ngày, tận hưởng thú vui của cuộc đời mà mẹ vẫn chưa thể nắm bắt.

Mẹ mong một ngày nào đó, con có thể cười với cuộc đời này và nói:

Được sống thật tốt.

Con yêu của mẹ ạ.