Không Nói Mà Dụ

Chương 60: Ghen




Đôi mắt của Thẩm Hi sáng kinh người, Chu Ngôn Dụ đối diện một đôi mắt như vậy liền biết Thẩm Hi đang nghiêm túc. Chợt bừng tỉnh, anh nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, Thẩm Hi cũng từng hỏi anh một câu tương tự như vậy "Nếu lạc vào một nơi hoàn toàn xa lạ, tất cả người xung quanh cũng đều xa lạ, anh có sợ không?".

Anh có sợ không?

Năm đó ba mẹ anh đột ngột qua đời, để lại anh lẻ loi một mình, hỏi anh có sợ không?

Anh đương nhiên sợ.

Anh sợ đến đôi mắt cũng không dám nhắm lại, sợ một khi nhắm mắt liền lại gặp một đám bóng đen không ngừng lao đến cắn nuốt sinh mệnh.

Cách hai mươi hai năm, Thẩm Hi một lần nữa lại hỏi anh "Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, em có sợ không?".

Động phòng hoa chúc, vừa xa lạ lại có một loại hương vị vô cùng khác, chỉ cần nói ra trong nháy mắt liền phảng phất có thể thấy được không khí vui mừng cùng ấm áp. Chỉ vài từ như vậy lại như hợp thành cho anh một gia đình khác.

Từ khi anh được Thẩm gia nhận nuôi cho tới nay, Thẩm gia tuy rằng cũng là gia đình của anh nhưng lại không giống như một gia đình chân chính, chỉ là một nơi anh có thể cư trú mà thôi. Nhưng khi Thẩm Hi hướng anh cầu hôn, anh cảm nhận được bọn họ sắp tạo thành một gia đình và đây mới chân chính là gia đình của anh. Động phòng hoa chúc là một nghi thức quan trọng, có nghi thức này anh cùng Thẩm Hi liền thật sự trở thành gia đình của nhau.

"Không sợ".

Vì thế, Chu Ngôn Dụ đáp như vậy. Anh nhìn Thẩm Hi, lời nói có phần thận trọng cùng trịnh trọng. Một vòng khiêu vũ cuối cùng, Thẩm Hi bởi vì câu trả lời của Chu Ngôn Dụ mà ôm chặt lấy anh, trái tim hắn kích động nhảy lên vô cùng vui sướng, làm Chu Ngôn Dụ nửa ôm hắn rời sân nhảy, sắc mặt anh trắng bệch, ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn Thẩm Hi.

"Đừng sợ, anh chỉ là cao hứng mà thôi. Em không thể để anh trở thành người cô đơn, cả đời không nếm được nửa điểm thức ăn mặn có phải không?".

Lúc này Thẩm Hi đang được Chu Ngôn Dụ ôm, một bàn tay Chu Ngôn Dụ còn đặt ở trên ngực Thẩm Hi. Thẩm Hi lại cười hì hì, nhẹ giọng nói bên tai Chu Ngôn Dụ, hắn vô cùng vui chỉ than trái tim mình quá mức yếu ớt, vui vẻ cũng làm người khác lo lắng. Chu Ngôn Dụ thấy hắn cười vui sướng đến như vậy, làm sao có thể tức giận được nữa. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng gặp qua bộ dáng Thẩm Hi kích động thành như vậy, cũng không nghĩ tới Thẩm Hi kích động như vậy tất cả đều là bởi vì chính mình.

Cả ngày hôm nay Chu Ngôn Dụ cảm thấy giống như bổ sung thêm nhận thức về Thẩm Hi, những mặt Thẩm Hi không muốn người khác biết cứ như vậy thình lình hiện ra ở trước mắt chính mình. Chu Ngôn Dụ cũng biết không thể nào ngăn cản sự cao hứng hiện tại của Thẩm Hi, cũng không thể vì bảo vệ trái tim của Thẩm Hi mà ngăn chặn hết thảy niềm vui của hắn. Huống chi, anh luôn hy vọng Thẩm Hi có thể sống vô cùng cao hứng, tùy tâm sở dục*. Thật ra anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một khắc xảy ra mâu thuẫn như vậy, không muốn làm Thẩm Hi kích động như vậy, lại không thể ngăn cản Thẩm Hi kích động như vậy.

(*Không để những thứ xung quanh làm ảnh hưởng đến bản chất của mình, không lo chuyện của trời, không nghĩ chuyện của người, sống an yên vô lo vô nghĩ)

"Em rất muốn nói anh nên rời xa thất tình lục dục**, đại hỉ*** đại bi****, đáng tiếc em không thể".

(**Thất tình lục dục là một câu nói thường được dùng trong Phật giáo. Theo Phật pháp, thất tình chính là 7 sắc thái biểu cảm khác nhau của con người như hỷ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục. Còn lục dục là 6 nguyên nhân khiến cho con người đem lòng yêu mến một ai đó như sắc, hình mạo, oai nghi, ngôn ngữ âm thanh, tế hoạt, nhân tướng. Do đó, thất tình lục dục có nghĩa là chỉ những cảm xúc của con người trong cuộc sống thường ngày. Đó có thể là cảm xúc của bạn với những người thân, bạn bè... Thất tình lục dục có thể khiến con người ta mất đi lý trí và không kiểm soát được bản thân)

(***quá mức vui sướng)

(****quá mức bi thương)

Chu Ngôn Dụ mặt vô biểu tình mà nói.

"Em đương nhiên không thể, em không chỉ không thể mà còn phải tham dự vào toàn bộ quá trình này".

Thẩm Hi điểm điểm chóp mũi Chu Ngôn Dụ, cảm thấy ngay cả chóp mũi của người này cũng nghiêm túc như vậy, hắn đối Chu Ngôn Dụ nói. Chu Ngôn Dụ rất là lo lắng, có chút cò kè mặc cả nói.

"Đêm động phòng hoa chúc anh không được quá kích động".

Thẩm Hi nghe vậy cười ngã lên đầu vai Chu Ngôn Dụ, bỗng nhiên nghĩ đến nếu đổi lại là Chu Ngôn Dụ chắc có thể bình tĩnh động phòng? Ngay sau đó ý nghĩ này bị hắn lập tức phủ quyết.

Không được!

Nếu Chu Ngôn Dụ có thể bình tĩnh động phòng còn đâu mặt mũi của hắn nữa. Hắn cần thiết phải cho Chu Ngôn Dụ một đêm khó quên, mới không phụ niềm vui to lớn ngày hôm nay!

Nhưng đến buổi tối, Lâm Đạt vậy mà lại chạy đến, Thẩm Hi nâng má nhìn Chu Ngôn Dụ cách đó không xa đang nói chuyện cùng cô ta, trong lòng bắt đầu ùng ục ùng ục bốc lên mùi giấm. Cô gái này sao lại nói nhiều như vậy chứ, Thẩm Hi nghĩ. Bỗng nhiên, Lâm Đạt hướng hắn nhướng mày, nâng lên môi đỏ, sau đó liền áp lại gần Chu Ngôn Dụ. Thẩm Hi thấy một màn này liền nhăn lại mi, cảm thấy cô gái này vẫn làm người ta chán ghét y như trước đây.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Đạt dẫm giày cao gót như một người chiến thắng đi đến chỗ Thẩm Hi. Bởi vì vừa mới quá kích động nên Thẩm Hi bị Chu Ngôn Dụ nghiêm lệnh chỉ cho ngồi nghỉ ngơi. Vì suy nghĩ đến động phòng, Thẩm Hi chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

"Thẩm Hi, đã lâu không gặp".

Lâm Đạt đi tới, từ trên cao nhìn xuống mà nói. Cô ta thành thục hơn trước rất nhiều, bộ dáng ngây ngô thời đại học sớm đã không còn, thay vào đó chính là một người phụ nữ thành đạt vô cùng cường thế cùng tự tin. Cô ta nhìn chằm chằm Thẩm Hi, trong mắt là khiêu khích trần trụi.

"Đã lâu không thấy, Lâm Đạt, không nghĩ tới cô sẽ đến tham gia tiệc cưới của tôi".

Chỉ là một cái hôn mà thôi, tuy rằng hiện tại Thẩm Hi rất muốn kéo Chu Ngôn Dụ qua hung hăng lau thật mạnh nơi bị hôn kia, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, đối với sự khiêu khích của Lâm Đạt làm như không thấy, cười tủm tỉm mà nói. Lâm Đạt oán hận mà nhìn chàng trai trước mặt, hắn chưa từng chủ động làm bất cứ việc gì lại luôn được Chu Ngôn Dụ đặt ở đầu quả tim. Chính người này đã gây trở ngại tình yêu của cô ta, năm đó cô ta đã hoài nghi hắn đối với Chu Ngôn Dụ lòng mang ý xấu, hiện giờ quả nhiên chứng minh điều cô ta nghĩ là đúng. Chuyện đã tới nước này, vậy mà hắn còn đẩy Chu Ngôn Dụ lên con đường một đi không trở lại.

"Anh ấy thẳng, chẳng lẽ cậu không cảm thấy làm như vậy là rất quá đáng sao?".

Thẩm Hi lại nói.

"Mười năm trước cô nên biết, cho dù em ấy có thẳng hay không đối với tôi đều không quan trọng".

Ngữ khí của hắn vô cùng chắc chắn, nghe vào trong tai Lâm Đạt lại chỉ làm cô ta thêm bực mình. Chính xác là mười năm trước cô ta đã từng hưởng qua loại mùi vị này, rõ ràng cùng Chu Ngôn Dụ yêu đương là chính mình nhưng cô ta lại cảm thấy chính mình càng giống kẻ thứ ba hơn.

"Yêu đương bình thường, em ấy không thể làm được".

Thẩm Hi đối với điểm này tràn đầy kinh nghiệm, Chu Ngôn Dụ dường như thiếu mất dây thần kinh yêu đương, bởi vậy năm đó Lâm Đạt ăn không biết bao nhiêu khổ trên người anh. Đến nỗi chính hắn nếu không dựa vào ưu thế trời sinh dẫn tới có thể cùng Chu Ngôn Dụ thân cận mà chỉ muốn nói chuyện yêu đương thì còn xa đến một ngàn bước.

"Cậu đã biết vậy mà còn cưỡng cầu".

Lâm Đạt vừa bất mãn vừa khó hiểu.

"Em ấy nguyện ý đáp ứng tôi, sao lại tính là cưỡng cầu. Huống chi, tình yêu tốt đẹp như vậy nếu có thể thực hiện được tôi cũng muốn thử xem".

Thẩm Hi nói. Lâm Đạt cứng họng, cô ta cũng muốn, đáng tiếc giữa Chu Ngôn Dụ cùng cô ta vĩnh viễn đều có một Thẩm Hi. Như thế nào không làm cô ta hận đến ngứa răng?

"Đúng, tình yêu tốt đẹp như vậy, đáng tiếc lại rơi vào tay cậu".

Lâm Đạt trừng mắt liếc hắn một cái nói. Thẩm Hi bị trừng vậy mà lại rất vui sướng, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

"Vốn dĩ em ấy chính là của tôi".

"Cậu...".

Lâm Đạt thật muốn tiến lên xé rách miệng hắn, không nói ra được câu nào dễ nghe, mỗi một câu đều phảng phất muốn chọc cô ga tức chết mới chịu được.

"Hừ, chúc hai người tân hôn hạnh phúc!".

Lâm Đạt ném xuống một cái hộp nhỏ, lưu lại một câu như vậy liền xoay người rời đi.

...

Lâm Đạt đến rồi không biết Jennifer có đến không nhỉ 😎😎😎.