Chương 8: Khổ và sướng.
Tiếng xe đạp vùn vụt lao nhanh, nước mưa đọng trên đường bị rẽ thành một đường dài, Hàn Vũ lúc này đâu còn chút nào hồn nhiên ngây thơ, sắc mặt căng thẳng tập trung, thân trên hơi cúi thấp, hai chân thay nhau chuyển động, không ngừng tăng tốc.
Với tình trạng hiện tại, dù hắn nhờ vào sự nhanh trí và kinh nghiệm diễn kịch lão luyện trốn được một mạng, nhưng vẫn hoàn toàn không có quyền nói chuyện hay đàm phán cùng đối phương.
Chỉ có một nơi trên cả hòn đảo này, chỉ có tại đó hắn mới có thể khiến đối phương kiêng kị mà không làm gì được mình, ít nhất là trong thời điểm hiện tại.
Lúc này hắn quá yếu, chỉ có dựa vào quy chế, thể chế của xã hội để tránh bị đàn áp, nơi này dù gì vẫn là Việt quốc, là địa bàn của Ngô gia, không phải Huỳnh gia.
“Két... cạch...” Xe đạp tuột xích, Hàn Vũ không chút lúng túng, chờ lướt hết quán tính lập tức nhảy khỏi xe, tiếp tục chạy bộ như điên, phía trước là một toà nhà cao lớn, trên cánh cổng rộng lớn khang trang là dòng chữ được khắc nổi đỏ chói, "SỞ VỆ QUÂN ĐẢO AN BANG".
Vừa chạy đến trước cổng, Hàn Vũ cố tình trượt chân ngã lăn trên đất, lúc này anh bảo vệ trong buồng trực nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn liền định chạy ra hỏi han.
Chưa đợi anh ta chạy đến, Hàn Vũ vùng dậy quỳ giữa vũng nước mưa, không cần vuốt mặt rống to:
“Cứu... Cứu...! Có dã thú tập kích đảo! Mau cứu người!”
Anh bảo vệ sững cả người, bốn chữ ‘dã thú tập kích’ đối với phần lớn người dân trên đảo đều vô cùng mẫn cảm. Anh này không chần trừ ấn mạnh vào nút báo động màu đỏ dưới bàn.
Mình Chiến ở phía sau vẫn đang dùng hết tốc lực phi tới, mỗi bước chân dậm xuống là cả người bay đi mấy chục mét, hắn còn cách Sở Vệ Quân không xa, thậm chí đã nhìn thấy cảnh Hàn Vũ ngã lăn trên đất, ngay lúc này một tiếng động nhức óc vang lên.
“Huý... huý... huý... huý....” Âm thanh inh ỏi khắp khu vực lân cận, báo động này đã rất lâu không nghe thấy, hôm nay một lần nữa vang lên khiến rất nhiều người giật mình đứng phắt dậy.
Một bóng người bay ra từ đỉnh tòa nhà trụ sở, nhẹ nhàng rớt xuống ngay trước mặt Hàn Vũ, đạp lên mặt sân đẫm nước không phát ra một tiếng động, tiếp sau là từng hàng quân nhân ùa ra từ trụ sở, nhanh chóng tập hợp sau lưng người này.
Dáng người trung trung, gương mặt phụ nữ trung niên đầy khí chất, tóc đen được quấn gọn gàng dưới mũ sĩ quan, quân phục xanh đen phẳng phiu, phù hiệu trên vai là hình 3 ngôi sao thêm 2 vạch kẻ phía dưới, tượng trưng cho quân hàm Thượng tá.
Nhìn thấy người này, Hàn Vũ biết mình đã thoát nạn, trong lòng vui mừng nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ nguyên vẻ đau khổ tột cùng.
“Dã thú ở đâu?” Nữ Thượng tá nhìn quanh, giọng phụ nữ ấm nồng trầm ổn vọng ra xua tan không khí ướt át, tốp quân nhân đứng phía sau thì đang bàn tán xôn xao.
“C·hết… c·hết rồi, dã thú c·hết rồi! Bố… bố cháu cũng c·hết rồi… c·hết trên vai cháu! Hức...” Hàn Vũ vẫn quỳ ở đó, hai tay rủ xuống đầy mệt mỏi, ánh mắt đỏ ngầu mỏi mệt nhắm chặt lại, hai hàng nước mắt cứ thế ứa ra, khổ nhục kế được hắn vận dụng đến cực hạn.
Minh Chiến vừa lúc này chạy tới nơi, nghe tiếng còi báo động, nhìn tình cảnh trước mắt, hai tay hắn bất giác nắm chặt, gân xanh trên trán nổi lên, hàm răng nghiến chặt cố gắng để bản thân không mất kiểm soát, nhưng trong lòng thì chửi thề như điên dại: “Thằng chó c·hết ranh con! Dám lừa tao…”
Nữ Thượng tá giơ cao bàn tay ra chỉ lệnh, toàn bộ quân nhân phía sau lập tức yên lặng, sau đó lại nhẹ nhàng búng ngón tay, linh áp cấp 4 vừa tỏa ra liền biến mất không để làm tổn thương người xung quanh, một vệt chất lỏng xanh lục theo ngón tay bay ra rót vào người Hàn Vũ, tạo thành một màn nước bao bọc cơ thể khiến hắn lập tức cảm thấy ấm lên, sức lực hồi phục chín phần.
Anh quân nhân làm nhiệm vụ bảo vệ cũng chạy tới đỡ hắn đứng dậy, Hàn Vũ mở mắt ngước nhìn nữ nhân trước mặt, thần sắc ảm đạm nói:
“Em không sao! Cảm ơn Thượng tá!” Hắn gật đầu cảm tạ cả anh bảo vệ lẫn nữ sĩ quan.
Người phụ nữ mặc quân phục chỉ mỉm cười gật đầu hắn với, sau đó quay sang nhìn Minh Chiến. “Trung úy Chiến! Qua đây có việc gì không?” Trong khi nói, ánh mắt bà ta lóe lên một vệt khó chịu không dễ thấy.
“Thưa… thưa Thượng tá! Không có gì! Chỉ là…” Minh Chiến lấn cấn đối đáp, gương mặt đầy kìm nén đỏ bừng.
Biểu hiện của hai người không thể qua được mắt Hàn Vũ, ánh mắt đẫm lệ hơi lóe lên, hắn nhanh chóng đưa ra phán đoán, cũng lập tức làm ra hành động.
“A… Anh Chiến! Cảm ơn anh giúp em mang xác Ngạc Ngư về.” Hàn Vũ dùng gương mặt đưa đám nói chuyện cùng Minh Chiến, hắn muốn kích động kẻ này, càng nhiều càng tốt.
Minh Chiến nghe được câu nói này thì càng thêm tức giận, hai tay nắm chặt như muốn bóp nát chính bàn tay mình, linh áp vô thức lan tỏa rồi lập tức bị kẹp lại.
Hắn vẫn hết sức kiềm chế nhưng sát ý càng lúc càng nặng, ngay lúc này một âm thanh kèm theo hình ảnh phụ nữ quen thuộc vọng lên trong đầu vị Trung úy trẻ: “Anh à! Tức giận… chỉ mang đến mất mát.”
Ý nghĩ này vừa hiện lên, Minh Chiến lập tức thanh tỉnh phân nửa, có chút nhọc nhằn thở phù ra một hơi. Hắn đã có vợ con, không còn là thanh niên dại dột ngày nào, kia là lời nhắc của vợ mà hắn luôn dùng để tự nhắc nhở bản thân nhiều năm nay, lúc này phát huy tác dụng.
Dù vẫn rất muốn dùng một tay đập c·hết Hàn Vũ ngay tại đây, nhưng lý trí vừa giành được nhắc nhở hắn làm như sẽ chỉ khiến sự việc càng ngoài tầm kiểm soát, thậm chí Hàn Vũ không c·hết, hắn mới c·hết.
“Vũ phải không? Tốt… rất tốt!” Minh Chiến nói nhỏ, hơi thở cũng dần bình ổn trở lại.
“Báo cáo Thượng tá Liên! Em tình cờ gặp Vũ lúc nãy, giúp đỡ em ấy chút việc nhỏ, giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, em xin phép về trước." Trung úy Chiến cao ngạo lúc này vậy mà cúi đầu đặt một tay trước ngực, chào theo đúng kiểu quân nhân sau đó quay người rời đi.
“Ừm!” Nữ Thượng tá có chút bất ngờ.
Hàn Vũ nhíu mày, biết cơ hội đã qua nhưng không hối tiếc bao nhiêu, nếu như để hắn biết thêm thông tin về đối phương thì còn có khả năng kích động kẻ này, còn hiện tại nếu hắn tiếp tục khiêu khích đối phương cũng chỉ tự làm mình trông càng khó coi.
“Anh đi mạnh khỏe! Chuyển lời cảm ơn cho anh Thắng và hai anh đi cùng hộ em, cái xác cá sấu em cảm ơn mấy anh rất nhiều!” Câu nói hàm ý nhắc nhở đối phương dù có thiêu hủy xác ngạc ngư cũng vô dụng mà thôi, để lại cho hắn vẫn tốt hơn.
Minh Chiến không hiểu cũng không quan tâm cái gì hàm ý ẩn ý, cố gắng bỏ ngoài tai mọi lời nói của Hàn Vũ, hắn tức giận vì bị qua mặt, nhưng cũng biết hôm nay là mình thua, việc cần làm lúc này là khắc phục hậu quả, mà đây cũng không phải việc hắn đủ khả năng làm được.
Bước thẳng theo đường cũ quay về, hắn gặp lại Minh Thắng và hai trợ thủ, hàm răng lại mất tự chủ nghiến chặt thêm lần nữa.
Minh Thắng nhìn thấy anh trai, dù chưa rõ ràng lắm chuyện gì đang xảy ra nhưng linh cảm cho hắn biết tình hình hết sức không tốt, hắn cẩn thận dò hỏi.
“Anh! Sao rồi a…”
“Im! Theo tao về gặp bố! Tao không giúp nổi mày nữa…” Minh Chiến lập tức ngăt lời thằng em trời đánh của mình, lạnh lùng bước sượt qua vai, hắn sợ nhìn thêm thì chính mình không kiềm chế nổi, lâu lắm rồi mạch máu não của hắn mới căng như hôm nay.
Minh Thắng đến giờ vẫn mông lung, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Hàn Vũ khuất dần sau cánh cổng Sở Vệ Quân, hắn dần ngộ ra mọi chuyện, đầu nóng lên nhưng sau gáy thì lạnh toát, một suy nghĩ có thể sẽ ám ảnh hắn rất rất lâu về sau xuất hiện: “Thứ kia… mới 17 tuổi sao?”
Thực ra, về mặt sinh học Hàn Vũ lúc này còn chưa đến 16 tuổi, hắn được đưa vào Sở Vệ Quân, trần thuật lại một chút sự việc xảy ra, tất nhiên hắn chỉ nói qua loa việc có tiếp xúc với anh em họ Huỳnh, càng không đề cập đến những phán đoán của mình và cuộc đấu trí căng não trên núi, làm như vậy chỉ gây thêm sự chú ý không cần thiết.
Thượng tá Liên có vẻ vô cùng quan tâm đến vụ việc lần này, đưa ra nhận định.
“Nếu cô đoán không sai, vụ việc này mấy cha con họ Huỳnh tránh không khỏi trách nhiệm.”
“Thượng tá! Cháu… đến bệnh viện được chưa?” Hàn Vũ hai mắt đỏ hoe, hắn cần làm tròn vai con ngoan trò giỏi.
“Được! Để ta đưa cháu đi.”
“Đội trưởng Huy, dẫn người điều tra, đem luôn xác Ngọc Hải Ngạc Ngư về đây.” Nữ sĩ quan ra lệnh.
“Tuân lệnh Sở trưởng.” Một nam quân nhân đứng sau trả lời dứt khoát, lập tức gật đầu lui ra.
Ít phút sau... Hàn Vũ được đích thân vị Thượng tá Liên đưa đến bệnh viện gặp lại cha mẹ.
21h… Ngồi bên giường bệnh, bụng đói cồn cào, Hàn Vũ trầm mặc nắm tay người đang hôn mê nằm trong chăn, đây không phải cha nuôi hắn, ông Khải đã q·ua đ·ời, t·hi t·hể ông được gấp rút xử trí ổn thỏa, chờ hoàn tất thủ tục pháp y, mà người đang nằm trên giường lại là mẹ hắn, bà Mai trước cú sốc mất chồng quá đau đớn mà ngất xỉu tại chỗ, hôn mê đến giờ chưa tỉnh.
“Mẹ cháu từng là đồng đội cô, chuyện khủng kh·iếp hơn bà ấy đều vượt qua được, cháu không cần quá lo lắng.” Nữ Thượng tá đứng bên an ủi.
“Dạ! Cảm ơn Thượng tá. Nhưng cháu lo lắng bố con nhà họ Huỳnh hơn.” Hàn Vũ giọng nói nặng nề.
“Yên tâm! Cô lấy danh dự đảm bảo cho hai mẹ con cháu an toàn.”
“Vậy còn việc bố... bây giờ cháu biết phải làm sao…?” Hàn Vũ quay đầu, hỏi một câu thể hiện sự bất lực nhưng bên trong là ý đồ thăm dò.
Nữ Thượng tá đứng bên cạnh thở dài một tiếng, ánh mắt xa săm đầy phiền não nói ra:
“Mười hai năm trước, khi đó cô là linh sư phụ trách chữa trị cho mẹ cháu, chính vì năng lực cô không đủ mới khiến Mai không cách nào hoàn toàn bình phục…”
“Hôm nay, cô lại một lần nữa bất lực nhìn chồng cô ấy q·ua đ·ời, nhìn cô ấy khổ sở trên giường bệnh, nhìn con trai cô ấy tuyệt vọng, cô… có lỗi với mẹ cháu.”
Nói đến đây, trên mặt người phụ nữ mặc quân phục hiện lên vẻ quyết liệt: “Cô nhất định giúp bố cháu đòi lại công bằng, cha con nhà họ Huỳnh cạy chức cạy quyền hống hách quá lâu, lần này cần có người trị tội bọn chúng.”
“A…” Hàn Vũ hơi nghi ngờ ngoái nhìn đối phương.
“Không cần sợ! Cấp dưới của cô đã điều tra ra rất nhiều thứ, chỉ cần cháu làm theo đúng lời cô bảo thì đừng nói hai thằng con, đến cả lão già Huỳnh Xuân bao che phía sau cũng phải bị lôi ra xét sử.” Thượng tá Liên quả quyết.
Nghe những lời này, một mớ suy nghĩ phút chốc lướt qua đầu Hàn Vũ, biết rõ màn kịch tối nay xem ra còn chưa kết thúc, sắc mặc hắn cũng theo đó tươi sáng hơn một chút, giọng khẩn thiết nói:
“Nếu được vậy thì cảm ơn Thượng tá, cháu thực sự không biết lấy gì báo ơn...”
“Báo với đáp cái gì? Đây là cô tạ lỗi với mẹ cháu, cháu cứ chăm sóc mẹ thật tốt là được.” Thượng tá Liên lườm mắt, cắt lời hắn.
“Dạ! Cháu hiểu! Có gì Thượng tá cứ chỉ bảo, cháu nhất định làm theo.” Hàn Vũ gật đầu, trên mặt hiện rõ nhiệt huyết thiếu niên.
“Còn chưa nhập ngũ, đừng có tùy tiện xưng hô bằng quân hàm."
“Vậy! Bác Liên...” Hàn Vũ ngập ngừng.
“Gọi cô Liên được rồi... cô ngang tuổi mẹ cháu, mới ngoài bốn mươi thôi!” Nữ sĩ quan khoát tay.
“Dạ! Vậy cháu thay mặt bố mẹ cảm tạ cô, hai mẹ con cháu nhờ cả…”
“Thôi…! Đừng khách sáo! Cô còn chút việc không làm phiền hai mẹ con nữa, cô ra ngoài trước…” Nói rồi quay người đi ra khỏi phòng.
Hàn Vũ nhíu mày, hắn lập tức nâng chăn phủ lên tay bà Mai, đứng dậy đi ra ngoài, đuổi theo vị nữ Thượng tá kia.
“Cô Liên! Cháu có vài câu không biết có nên nói hay không?”
Thượng tá Liên quay đầu, nghi hoặc:
“Có chuyện gì cứ nói đừng ngại.”
Hàn Vũ đứng yên giữa hành lang bệnh viện, nắm thật mạnh hai tay, môi mím chặt giống như đang phải làm ra một quyết định hết sức khó khăn, sau đó ngẩng mặt nhìn thẳng người phụ nữ phía trước, giọng dứt khoát:
“Cháu muốn khai linh sớm, mong cô giúp cháu.”
“Sao tự nhiên phải khai linh lúc này?” Nữ sĩ quan nhíu mày hỏi lại.
“Tại cháu từng thấy khi người ta lấy lời khai, nếu nhân chứng là linh sư cấp độ càng cao thì lời khai đó càng thuyết phục, nếu như lúc này cháu khai linh, sau đó nói rằng chiều nay lúc bố xảy ra chuyện mình đã là linh sư cấp 1, vậy thì những gì cháu nói càng dễ được công nhận.” Hàn Vũ không chớp mắt nói năng lưu loát.
“Ý cháu là… muốn cô giúp cháu nói dối?” Thượng tá Liên nheo mắt chằm chằm Hàn Vũ, đánh giá lại thiếu niên này.
“Cha con họ Huỳnh nhất định sẽ nói dối.” Hàn Vũ không trả lời trực tiếp mà chuyển hướng câu chuyện, mặt hiện vẻ phẫn nộ.
“Ừm! Cũng đúng… cháu Thông Linh được bao lâu rồi?”
“Một tuần.” Hàn Vũ trả lời dứt khoát, dù thực ra hắn mới khai Linh gần được 5 ngày.
“Khai linh sớm như vậy, cháu không sợ ảnh hưởng tư chất sao?” Nữ Thượng tá ra vẻ hỏi han nhưng trong lòng đã có quyết định.
“Tư chất chủ yếu vẫn quyết định bởi thiên bẩm, dù thua thiệt bây giờ thì sau này vẫn có thể bù lại. Bố cháu đến c·hết cũng không sợ hãi, một chút thiệt thòi này, cháu chịu được.” Hàn Vũ như bị kích động, nói chuyện hừng hực khí thế.
“Tốt! Cháu có quyết tâm như vậy, vậy cô giúp cháu lần này, lúc nào thì cháu định khai linh?” Thượng tá Liên gật đầu đáp ứng.
“Lúc nào đều được! Ngay bây giờ cũng được.” Hàn Vũ không chút do dự trả lời.
“Đừng vội… Đừng vội! Cô hiểu cháu vừa gặp phải đả kích lớn, nhưng hiện tại mẹ cháu chỉ còn mình cháu thôi… Phải bình tĩnh! Đợi cô sắp xếp lại một chút... cùng lắm ngày mai sẽ xong, đừng vội!” Nữ Thượng tá vỗ vỗ lên vai Hàn Vũ, mỉm cười an ủi.
“Dạ! Cháu hiểu được!” Hàn Vũ thả lỏng cơ thể, gật đầu.
“Ừm! Cô hiểu hôm nay là một ngày buồn, nhưng càng như vậy cháu càng phải mạnh mẽ, thay bố làm chỗ dựa cho mẹ.”
“Nhà họ Huỳnh có quyền có thế, nhưng lão già Huỳnh Minh Xuân còn chưa vượt mặt được cô đâu!”
“Nhớ kĩ! Cuộc đời này dù không công bằng... nhưng vẫn có công lý.”
Trong tình cảnh lúc này, nghe được những lời vừa rồi, bất kì thiếu niên nào cũng sẽ nhiệt huyết sôi trào, cho rằng đây là ông trời có mắt, là mình gặp được quý nhân phò trợ, là khổ tận cam lai, còn trong đầu Hàn Vũ lại chỉ muốn hỏi đối phương một câu: “Coi ta là con nít sao?”
Cha hắn c·hết chính xác là có lỗi của bố con họ Huỳnh, nhưng kẻ chịu trách nhiệm trực tiếp là Huỳnh Mình Thắng, không phải cha hắn Huỳnh Minh Xuân.
Huỳnh Minh Xuân là ai thì cả hòn đảo này đều biết, một vị linh sư cấp 4 mang quân hàm Đại tá, chức vụ càng là Sở trưởng Sở Luyện Binh Đảo An Bang, quyền thế cực lớn, giao thiệp cực rộng. Muốn kết tội con trai hắn đã là quá khó, muốn thông qua c·ái c·hết của ông Khải để kéo hắn đi theo là không có khả năng.
Tại cả cái đảo An Bang này, chỉ có ba kẻ có thể vì một vị linh sư cấp 2 đ·ã c·hết mà đối địch Huỳnh Mình Xuân, người thứ nhất là đảo chủ, thứ hai là người nhà họ Ngô, thứ ba là kẻ điên.
Đảo chủ đang bận rộn săn hung thú ngoài biển, mà dù cho ông ta đang ở trên đảo thì Hàn Vũ cũng khó mà trong thời gian ngắn liên hệ tới được, người nhà họ Ngô thì càng không có khả năng.
Vị Thượng tá Liên này không phải con em đảo chủ, càng không phải họ Ngô, có thể từ một vị linh sư hệ trị liệu leo lên đến chức vị hiện tại chứng tỏ bà ta không phải kẻ ngu. Vì cái gì phải mạo hiểm đi giúp hai mẹ con Hàn Vũ mà chống lại một vị Đại tá đương nhiệm?
Nếu bà ta nói muốn giúp Hàn Vũ đòi lấy một chút lợi ích, vậy hắn có thể miễn cưỡng tin tưởng. Nếu bà ta thực sự quan tâm đến hắn, vậy nên để hắn đứng ngoài cuộc tranh đấu của hai vị linh sư cấp 4, muốn đấu đá với Huỳnh Mình Xuân thì đi mà nhờ người khác.
Hàn Vũ dám chắc sự kiện hôm nay rất nhanh sẽ bị che đậy xuống, việc bà ta đang làm khả năng cao là muốn lợi dụng c·ái c·hết của cha hắn chèn ép vị Đại tá kia một chút, lấy được lợi ích gì đó. Còn mẹ con hắn nhiều lắm là nhận được vài đồng tiền đền bù an ủi, nguy hiểm tự chịu.
Ngay khi nữ Thượng tá hùng hổ nói muốn lôi Huỳnh Minh Xuân ra xét sử, Hàn Vũ đã nhìn thấu ý đồ của bà ta.
Mấy loại thủ đoạn chính trị này Hàn Vũ sớm đã quen thuộc đến nhàm chán, hắn rất nhanh đọc vị đối phương, cũng rất nhanh chấp nhận sự thật.
Việc hắn cần làm hiện tại là tránh bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu chính trị này, hay nhất là lấy được chút ích lợi cho mình rồi rút lui mà không đắc tội một ai.
Thượng tá Liên đã coi hắn là trẻ con, vậy hắn làm trẻ con cho đối phương xem.
Muốn dụ dỗ trẻ con lại không muốn tốn tiền mua quà, vậy sao được?
Hắn cố tình chạy theo đối phương ngỏ ý về chuyện Khai Linh, đây chính là công khai “đòi kẹo” tất nhiên vì lợi ích của cả hai không xung đột, bà ta nhanh chóng đồng ý.
“Vậy đi... Ngày mai sẽ có người đón cháu đến trụ sở gặp cô, nghỉ sớm đi!”
Vị nữ sĩ quan đầy khí chất này vừa quay người đi, trên môi liền nở một nụ cười châm trọc, lòng thầm nghĩ: “Lần này lão già Xuân nhất định phải nôn thứ kia ra.”
“Dạ! Cháu cảm ơn, mai gặp lại cô.”
Hàn Vũ đứng phía sau cũng thở phào một hơi, diễn kịch cả buổi tối, cuối cùng đạt đến một chút lợi ích.
Muốn khai linh sớm, tiền là không thể thiếu, nhưng đây vẫn là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là quan hệ. Không được sĩ quan có thẩm quyền cho phép, có tiền cũng đợi đi.
Đây là lý do những gia đình bình thường không cách nào cho con em mình khai linh sớm, dù cho có thức tỉnh Thông Linh sớm đến mấy thì vẫn chỉ có thể đợi đến đủ 16 tuổi rồi đăng kí tham gia Lễ Khai Linh hằng năm.
Vốn dĩ Hàn Vũ còn định tính toán một phen để tìm kiếm cơ hội khai linh, ai ngờ sau biến cố hôm nay, cơ hội lại tự rơi xuống trước mắt, không xài thì quá uổng phí.
Hàn Vũ ở lại phòng bệnh, có chút mong đợi ngày mai.
…..
Cũng trong đêm đó, tại biệt thự nhà họ Huỳnh…
Giữa phòng khách sáng sủa lộng lẫy, nội thất xa hoa, hai anh em Minh Chiến Minh Thắng ngồi nghiêm túc.
Minh Thắng có phần bồn chồn nôn nao, đối mặt với hắn là một người đàn ông râu tóc đã điểm bạc, người mặc đồ ngủ ngồi bệ vệ trên bộ bàn ghế gỗ sang trọng, đây chính là cha hắn Huỳnh Minh Xuân.
Người đàn ông trầm tĩnh cầm trên tay một vật hình dáng như vỏ ốc sên được ông ta đặt ở trước miệng, linh áp mờ nhạt tỏa ra.
Thứ này là một loại linh bảo liên lạc cực kì thông dụng trong q·uân đ·ội gọi là Thoại Ốc Bảo, từ trong vỏ ốc đang truyền ra âm thanh không quá rõ ràng, nhưng có thể nghe ra là tiếng người đang báo cáo gì đó.
“Anh biết rồi, nghỉ đi mai có việc nhờ chú.” Minh Xuân nói bằng chất giọng khàn khàn.
“Dạ! Có gì sếp cứ gọi em. Em xin phép cúp máy.” Tiếng rè rè phát ra từ Thoại Ốc Bảo đến đây biến mất.
Huỳnh Minh Xuân sắc mặt bình thản đặt vỏ ốc xuống bàn, tiện tay nhấc lên chén trà bên cạnh, nhìn nước trà nguội lạnh bên trong, ông đổ luôn vào sọt rác rồi đặt chén trà lại chỗ cũ.
Căng thẳng bao trùm căn phòng, nước trà lách tách rơi vào chén giống như tâm tư của Minh Thắng lúc này… r·úng đ·ộng không yên.
“Ngày mai mụ già Liên kiểu gì cũng qua đây tìm bố nói chuyện, lần này khả năng cao là phải bỏ ra thứ kia, sao hả con trai?” Minh Xuân cất lời đánh vỡ không khí yên lặng.
Nghe được lời này, Minh Thắng vẻ mặt đầy tiếc nuối, không cam tâm nói: “Không thay bằng thứ khác được sao bố?”
Âm thanh rót trà ngừng lại, Minh Xuân lườm mắt hỏi: “Thay bằng cái gì? Đến lúc này mày vẫn nghĩ bố quyết định thay người ta được sao?”
Minh Thắng nãy giờ suy nghĩ đủ thứ nhưng chưa biết nên mở lời làm sao, hắn ấp úng:
“Ông già kia chẳng qua là quân nhân rời ngũ. Bố là Đại tá, chẳng lẽ…”
“Thôi… thôi… Tôi biết anh đang nghĩ gì.” Minh Xuân ngắt lời con trai. “Anh nghĩ chuyện gì cũng lôi quân hàm với chức vị ra là xong hả?”
Minh Thắng cứng họng cúi mặt xuống, còn cha hắn Đại tá Xuân thì chậm rãi nâng chén trà, nhấp một ngụm rồi nói tiếp:
“Vấn đề không nằm ở gia đình b·ị n·ạn, mà ở chỗ mụ Liên, mụ ta ngắm nghía vật kia từ lâu, chẳng qua bố vì mày mà kiếm cớ từ chối, nhưng lần này xem ra không được.”
“Không phải là quân hàm hay chức vụ, xa hơn thì bố không dám nói, nhưng tại cái quần đảo Trường Xa này, chỉ có hai thứ quan trọng nhất, một là cấp độ tu vi, hai là cái tên của mình… Hiểu ý bố không?”
Nghe đến đây Minh Chiến lập tức thông suốt gật đầu, còn Minh Thắng thì nhíu mày nghi hoặc.
“Tên của mình?” Minh Thắng hỏi.
Minh Chiến còn mang theo mấy phần tức giận, cất tiếng nói lạnh lẽo: “Phải. Nếu tên mày là Ngô Minh Thắng hay Ngô Khỉ Thắng gì cũng được, chuyện hôm nay căn bản không thành vấn đề, đáng tiếc mày họ Huỳnh, Huỳnh Minh Thắng.”
“A…!!!” Minh Thắng lần này thực sự không biết nên nói gì.
“Đã nhắc đến họ Ngô thì không được thêm bớt lung tung, bố phải nhắc mày bao nhiêu lần… họa từ miệng mà ra.” Minh Xuân nhìn thẳng con trai lớn, ánh mắt ông ta suốt cả buổi đều trầm tĩnh, nhưng một khi tức giận thì như một đầu mãnh thú khiến ai cũng kh·iếp sợ.
“Xin lỗi bố con lỡ lời.” Minh Chiến lập tức cúi đầu nhận lỗi.
“Tự nhắc nhở bản thân, không được phép tái phạm.”
“Dạ!”
Huỳnh Minh Xuân thở dài một hơi, nhắm mắt xoa thái dương, đặt tách trà xuống, ấm trà tinh xảo bên cạnh như có linh tính tự động xoay thân, nước trà xanh lục tuôn ra từ vòi ấm từng chút đổ đầy chén trà, khói thơm nghi ngút.
“Tu vi không đủ, cũng không phải họ Ngô, vậy thì phải học cách nhìn sắc mặt người khác mà sống. Thắng… Biết sai ở đâu chưa?” Ông mở mắt nhìn chằm chằm thằng con trai thứ hai của mình.
Minh Thắng không dám đối mặt bố, cắn răng trả lời: “Con… từ mai con sẽ chăm chỉ tu luyện, chuyện hôm nay cuối cùng vẫn là do thực lực con không đủ, nếu con mà là linh sư cấp 3 thì cũng không cần ảnh hưởng đến…”
“Việc làm bố thất vọng không phải việc mày để xổng con cá sấu kia, mà là cách mày đối nhân sử thế.” Minh Xuân mới nghe đến nửa câu đã lắc đầu, lên tiếng cắt ngang.
“…” Minh Thắng nước mặt lên, rồi lại cúi đầu, nghĩ mãi không ra mình sai ở đâu.
“Hôm nay mày phạm luật đã đành, nhưng còn kéo theo một tiểu đội phạm tội chung với mày, đấy mới là vấn đề.” Minh Xuân gợi ý.
“…” Minh Thắng vẫn chưa hiểu thông, mặt đần ra.
Minh Xuân uống hết chén trà hạ hỏa trong người, bình tâm giảng giải:
“Mày nghĩ mấy đứa trong tiểu đội kia vì cái gì phải nghe lệnh mày? Vì mày là con tao, vì bố mày là Sở trưởng của bọn nó, không phải vì bản thân mày.” Minh Xuân tự hỏi tự trả lời, nói tiếp.
“Mày chỉ biết dùng uy của bố để đối xử với người khác thì có thể khiến người ta nể sợ, nhưng là họ nể sợ tao, không phải nể sợ mày, hai cái này rất khác biệt con trai ạ..!!”
“Uy danh cũng là một loại tài sản, tài sản nào dùng mãi cũng hết. Bố phải dùng bao năm dành dụm mới kiếm được chừng nấy uy danh, không phải là để cho mày tiêu xài lung tung, muốn có tài sản để xài cả đời, thì phải tự thân đi kiếm lấy, còn phải biết tiết kiệm rồi tiêu xài hợp lý, nhớ chưa con...?”
“Mày muốn để người khác lao lên giúp mình đạt được lợi ích, nhưng lại hứa rằng nếu thành công bố tao sẽ giúp chúng mày được chỗ tốt, vậy cuối cùng là họ đang liều mạng vì mày, hay vì tao?”
“Việc mày có một ông bố là Đại tá thì để người khác tự biết lấy, không cần tự mình khoe ra, cái mày cần chứng tỏ là thực lực và giá trị của chính mình, chỉ có như vậy mới khiến người khác tình nguyện làm việc cho mày, cũng nâng cao uy danh cho chính bản thân mày.”
Đại tá Xuân nói một hơi, ngửa người tựa vào ghế, thở dài mỏi mệt.
“Con hiểu…” Minh Thắng nuốt vào từng chữ, gật đầu biểu thị.
“Bố nhọc đầu tính toán, cũng là để hai đứa bay bớt khổ, có được lợi thế hơn người ta thì phải biết tận dụng, bố không cấm chúng mày tiêu xài tài sản của bố, chỉ hi vọng mày biết cách xài làm sao để có lời.”
“Nhớ lấy câu này… Con trai! Có những thứ tài sản dù nằm trong tay mình, nhưng phải biết xài đúng cách, thì mới là tài sản của mình.”
“Dạ.” Anh em Chiến và Thắng đồng thanh.
Minh Xuân suy ngẫm một chút, nhớ lại một vài chuyện, ngồi nghiêm túc trở lại tiếp tục dạy bảo.
“Được rồi! Ai cũng có lúc sai lầm, mấy năm trước thằng Chiến là vì nóng giận, hôm nay Thắng là vì tham lam cộng chủ quan. Nhà mình vẫn đủ sức trả giá cho sai lầm cỡ này nên bố không trách chúng mày.”
“Nhưng mà sai lầm nào cũng phải trả giá, bố từng dạy về cách trả giá rồi đúng không? Hôm nay là lỗi của mày, Thắng… nêu ý kiến bố nghe thử.”
Minh Thắng hít một hơi thật sâu, biết đây là khảo nghiệm quan trọng, hắn vận dụng hết những điều học được để suy luận, sắc mặc nghiêm túc nói:
“Sự việc lần này, tội mấu chốt nằm ở việc ai là người mở cửa thép cho con Ngạc Ngư tiến vào đảo, tội này không thể nhận, có thể dùng tiền để người khác nhận tội thay, muốn làm trót lọt chuyện này nhất định phải đàm phán cùng Thượng tá Liên, món đồ kia… bỏ ra đi, coi như của đi thay người.”
Minh Xuân gật đầu rồi lại lắc đầu: “Nắm được mấu chốt, biết buông bỏ, có tiến bộ… nhưng phương án chưa tối ưu.” Ông lại quay sang nhìn con trai cả, điềm tĩnh hỏi: “Chiến nghĩ sao nói bố nghe?”
Minh Chiến vẫn không ngừng động não này giờ, nghe bố hỏi liền trả lời: “Người nhận tội thay là ai cũng được nhưng không thể là người trong tiểu đội vây bắt cá sấu, làm như vậy sau này không ai dám nghe lệnh thằng Thắng nữa. Ngoài việc bôi trơn cửa nhà bà Liên, cũng có thể thử mua chuộc nhà n·ạn n·hân, bảo họ đổi lời khai là ổn thỏa, chỉ là…”
“Thằng nhãi tên Vũ kia không đơn giản!” Hắn chốt hạ một câu, trong mắt nổi lên sát ý.
“Thằng đó còn ở trên đảo, còn phải nhập ngũ, nó đủ khôn thì tự biết phải làm gì? Anh không cần lo.” Minh Thắng không che giấu nổi tức giận, nghĩ đến việc bị một thằng nhóc lừa làm hắn sôi máu, tưởng tượng đến ngày Hàn Vũ nhập ngũ, khi đó nhất định là lúc hắn rửa hận hôm nay.
Minh Chiến nhìn em trai, nhíu mày nói: “Mày biết cái gì? Thằng đó mà nhập ngũ thì chính mày mới phải lo.” Lại quay sang phía bố mình, ánh mắt sắc bén. “Bố! Thằng nhóc kia mới ít tuổi đã giảo hoạt như vậy. Dù có mua chuộc được nó hay không thì sau vụ này nhất định phải trừ khử.”
Minh Thắng nghe câu đầu hơi tức giận, nhưng đến câu tiếp theo liền ngẩn người, bất ngờ nhìn Minh Chiến, hắn chỉ nghĩ đến việc h·ành h·ung Hàn Vũ cho hả dạ, mà anh trai mình lại trực tiếp muốn g·iết người. Minh Thắng từ nhỏ đến lớn được bảo bọc quá tốt, tâm tư vẫn còn chưa đủ tàn nhẫn, hắn hơi bàng hoàng tự hỏi trong đầu: “Anh trai từ khi nào trở thành con người đáng sợ như vậy?”
“Bố đang hỏi ý kiến chúng mày về việc trả giá, làm sao lại xích mích nhau rồi?” Minh Xuân ngồi đó bất động nhưng tiếng nói phát ra như mãnh thú gầm gừ, làm hai thằng con lập tức im lặng.
“Thằng nhóc kia tính sau. Hiện tại mà động vào nó chỉ càng rách việc, mụ Liên càng có cơ hội bào nhà mình. Giải quyết việc hôm nay trước, phương án của hai đứa bay vẫn chưa tối ưu.”
“Việc mở cửa để cho linh thú lọt vào đảo... không nhất thiết phải do con người làm... Bỏ thêm ít tiền bịt miệng, có đầy cách giải thích êm đẹp vụ này."
"Gửi thêm chút quà cho người nhà n·ạn n·hân, hứa hẹn cho thằng nhóc kia ít lợi ích nữa, dù nó không chịu thỏa hiệp cũng không thay đổi được gì nhưng mà nếu được thì quá tốt.”
Hai anh em Chiến Thắng nghe những lời này chỉ biết gật đầu răm rắp, cảm thấy vẫn là thua ông già trước mặt một bậc.
“Còn ý kiến gì không?”
“Không có!” Cả hai đồng thanh.
“Ừm! Vậy chuyện này quyết định như vậy. Còn thằng nhóc tên Vũ kia cũng rất đáng lưu ý…” Đại tá Xuân thông qua lời kể của con trai cũng có chút ấn tượng với Hàn Vũ.
“Bố à! Thằng nhóc kia rất không đơn giản, tận mắt chứng kiến mới biết nó ghê gớm cỡ nào, xong vụ này nhất định phải trừ khử tránh hậu họa.” Minh Chiến giữ nguyên suy nghĩ, sát ý không giảm.
“Bình tĩnh con trai! Thằng nhóc kia xuất thân bình thường, làm con một lão đánh cá lại rèn luyện được tâm trí hơn người như vậy, hai đứa bay cũng nên nhìn mà học hỏi.”
“Nhưng muốn uy h·iếp được nhà mình thì còn khuya, nó còn quá trẻ, muốn trừ khử thiếu gì lúc, bây giờ nếu mua chuộc sử dụng nó làm việc cho mình mới là cao tay.” Minh Xuân luôn nghĩ đến cách tối ưu hóa lợi ích, không cho rằng nhất thiết phải g·iết người.
“Bố! Thằng nhóc kia sao cũng được, nhưng mà cái Tụ Điện Phi Lôi Bảo con nhất định phải lấy!” Minh Thắng chen vào, vẫn chưa từ bỏ tham lam.
"Bố để mày thiếu cái gì? Sao cứ phải tham..."
"Không... linh bảo cấp ba, lại phù hợp với thiên phú của con, bố bảo con đi đâu tìm?" Minh Thắng càu nhàu.
“Ừm! Thôi... chuyện nhỏ mai tính đi!” Vị Đại tá khoát tay, ánh mắt hiện vẻ mỏi mệt.
“Thôi muộn rồi, đi ngủ sớm sáng còn dậy sử lý công việc, Chiến về nhà đi đừng để vợ đợi.” Minh Xuân nói xong quay người đứng dậy đi vào phòng.
“Dạ! Bố ngủ ngon.” Minh Thắng lễ phép.
Minh Chiến định nói thêm nhưng lại thôi, đứng dậy quay đi.
Minh Thắng cũng về phòng, cuộc đối thoại của ba cha con kết thúc.
Trung úy Chiến ra khỏi cổng đi bộ về nhà, hắn đã lập gia đình, cũng dọn ra ở riêng, thậm chí sắp đón đứa con đầu lòng.
Hắn không lạc quan như bố và em trai, đối với Hàn Vũ vô cùng kiêng kỵ, hắn cảm thấy kẻ như vậy một khi biết được chân tướng và quay lại trả thù, vậy thì vợ hắn và đứa con trong bụng sẽ cực kì nguy hiểm.
Nghĩ đến đây Minh Chiến siết chặt nắm đấm, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Vị Trung úy này lo lắng không sai, thực ra Hàn Vũ dù không cần ai nói đều đã đoán ra rất nhiều chuyện, nhưng hắn lại không hề có ý định trả thù, thậm chí chưa từng căm thù cha con họ Huỳnh, việc này vừa nguy hiểm vừa không đem lại lợi lộc gì, hắn có nhiều việc quan trọng hơn cần để tâm.
Tại bệnh viện, Hàn Vũ canh chừng bà Mai suốt đêm, chính mình thì chỉ ăn uống nghỉ ngơi qua loa.
Các bác sĩ được chỉ đạo của Thượng tá Liên nên chiếu cố mẹ hắn rất nhiều, nhưng đổi lại hơi thở của bà Mai chỉ ngày càng yếu đi, Hàn Vũ từ đầu đến cuối đều trầm mặc, hắn đã biết và chấp nhận những điều sắp đến.
Hắn ghé qua nhà xác, nói muốn nhìn mặt cha nuôi một chút, gặp nhân viên pháp y đang hoàn tất thủ tục để k·hám n·ghiệm t·ử t·hi, sau khi trò truyện mấy câu, đối phương hơi khó sử nhưng rồi cũng đồng ý.
Đứng trước t·hi t·hể thâm tím của ông Khải, nhớ đến buổi chiều hôm nay hai cha con vẫn đang cùng nhau trò truyện vui vẻ, ai có thể ngờ tới cơ sự lúc này.
Người tính không bằng trời tính, thế sự khó lường, chỉ không đầy nửa ngày mà một loạt biến cố ngoài ý muốn xảy đến khiến kế hoạch của Hàn Vũ đề ra phá sản hơn nửa.
Nhưng đây cũng không phải thứ khiến hắn bận tâm, kế hoạch dù hoàn hảo đến mấy cũng không tránh khỏi biến cố, thất bại kinh khủng hơn ngàn lần Hàn Vũ đều trải qua.
Điều làm hắn trăn trở là dù cho mình đã làm ra rất nhiều tác động nhưng kết cục vẫn như vậy, cha nuôi vẫn phải c·hết, lý do dù khác đời trước một chút nhưng chung quy vẫn là c·hết dưới tay dã thú, chỉ là muộn hơn mấy ngày mà thôi.
“Chẳng lẽ có những sự kiện đã được định sẵn, dù cho mình có làm gì thì kết quả vẫn không thay đổi?”
“Nếu như định mệnh là bất biến, vậy mình trùng sinh có ý nghĩa gì?”
“Oa… oa… oa…!” Tiếng trẻ con khóc vang vọng giữa hành lang bệnh viện cắt ngang dòng suy nghĩ, Hàn Vũ bất chợt liên tưởng sâu xa.
Trong cùng một ngày, có người sinh ra, có n·gười c·hết đi.
Có người yên ổn vượt qua, có người vật lộn mưu sinh.
Có người đang mưu toan để chèo lên vị trí mới, có người chỉ mong được miếng cơm qua ngày.
Có người đang đứng trên đỉnh cao của cuộc đời, lại có người đang vật lộn giữa lằn ranh sống c·hết.
Tất cả những con người với những câu truyện đủ màu sắc khác nhau đó, đôi khi chỉ cách nhau vài bức tường vô tri vô giác.
Chúng ta lăn lộn giữa cuộc đời, không phải vì hi vọng có thể thay đổi hiện trạng sao?
Nếu như tất cả đều đã được định sẵn, vậy nỗ lực có ý nghĩa gì?
Ai cũng muốn tránh đi cái khổ, ai cũng muốn tìm kiếm sự sung sướng.
Nhưng mấy ai tự hỏi, cái gì là khổ và sướng?
Dù thế nào một ngày vẫn sẽ kết thúc, bạn đã thực sự sung sướng chưa?
……
P/S:
Vài dòng cảm nghĩ trên đáng lý ra sẽ không xuất hiện, nhưng đang gõ chữ thì vài chuyện xảy ra khiến mình phải suy ngẫm, để lại vài lời ở đây coi như tự nhắc nhở bản thân.
Hiện trạng của mình có chút giống với tình cảnh của Hàn Vũ lúc này, lên kế hoạch rồi nỗ lực, cuối cùng đều chẳng thể thay đổi điều gì.
Người xung quanh không ai thấu hiểu, mình cũng không có quyền bắt người khác thấu hiểu.
Tức giận? Đổ lỗi? Mình đều làm rồi... không có ý nghĩa.
Thứ duy nhất chúng ta có thể thay đổi chính là bản thân mình.
Bạn có thể thay đổi bản thân vì người khác, nhưng người khác không có trách nhiệm phải thay đổi vì bạn, thế giới lại càng không…
Hi vọng vài dòng tâm sự không làm ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc truyện của các bạn, chân thành cảm ơn!