Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Như Ý

Chương đặc biệt




Chương đặc biệt

Nhân Thánh Kinh

Chương 2: Đối Mặt Và Trốn Tránh

Ngày xửa ngày xưa, dưới đáy vực tăm tối và ẩm thấp, có một con ếch nhỏ cô độc lang thang một mình.

Mỗi ngày ếch con đều nhìn lên trời cao, chờ đợi thời điểm khi chút ánh sáng ít ỏi chiếu xuống từ khe nứt cao v·út trên đỉnh đầu.

“Ước gì bầu trời rộng hơn một chút thì tốt biết mấy.” Nhìn bầu trời chỉ như một đường thẳng vắt ngang, ếch con thầm nghĩ.

Bên cạnh ếch con chỉ có một dòng suối nhỏ, nước ở đây vừa đắng vừa chát thế nhưng vẫn cho nó chút ít sức lực để tiến lên.

Mục tiêu sống duy nhất của ếch con lúc này là men theo dòng suối mà đi ngược lên, hi vọng có thể tìm thấy thứ gì đó.

Đi mãi đi mãi, cuối cùng ếch con gặp được một thác nước to lớn, xem ra đây chính là ngọn nguồn của dòng suối, còn chưa biết phải làm sao thì một con chim kì lạ không có mắt đáp xuống trước mặt nó.

“Ngươi là thứ gì vậy?” Ếch con hỏi.

“Ta là Trốn Tránh Điểu.” Con chim trả lời.

“Tại sao ngươi lại không có mắt?”

“Ta từ khi sinh ra đã có chủng kỹ Trốn Tránh, không thứ gì có thể động vào ta trừ khi được cho phép, vậy cần mắt để làm gì?”

“Mắt không chỉ để nhìn vạn vật, mà còn để nhìn rõ chính bản thân mình.” Một con rùa trên người chằng chịt vết sẹo đi ra từ sau thác nước rồi nói.

“Ngươi lại là cái gì vậy?” Ếch con hỏi rùa.

“Ta là Đối Diện Quy!”

“Tại sao ngươi lại có nhiều sẹo trên người vậy?”

“Vì ta mang trên mình chủng kỹ Đối Diện, không ngại đối mặt với bất kì điều gì!”

“Tại sao hai ngươi lại ở đây?” Ếch con hỏi cả hai.

“Ngươi biết dòng thác này tên là gì sao?” Đối Diện Quy hỏi lại.

“Là gì?”

“Là Thác Nghịch Cảnh, bất kì ai khi gặp phải nó, hai chúng ta liền xuất hiện.” Đối Diện Quy trả lời.

“Hai ngươi ở đây làm gì?”

“Đương nhiên là để giúp ngươi vượt qua thác nước này.”

“Hai ngươi có biết trên đỉnh thác nước này là gì không?”

“Không rõ! Ta chỉ nghe nói, vượt qua đỉnh ngọn thác là một vùng đất khác, tốt đẹp hơn nơi này rất rất nhiều.”

“Vậy hai ngươi có thể giúp ta vượt thác sao? ” Ếch con nhìn lên đầy tò mò.

“Cần gì vượt thác? Chỉ cần leo lên lưng ta, muốn đi đâu mà không được?” Trốn Tránh Điểu lên tiếng trước.

“Thật sao?”

“Tất nhiên! Trên đời này cách giải quyết vấn đề đơn giản nhất chính là trốn tránh vấn đề.”.

“Né tránh thì không gọi là giải quyết vấn đề.” Đối Diện Quy lên tiếng. “ Ếch con nghe ta! Muốn đi đến nơi mình muốn, nhất định phải dám đối diện với chướng ngại vật trên đường.”

“Ếch con đừng nghe hắn! Làm theo cách của lão rùa này có khi cả đời đều không vượt qua được Thác Nghịch Cảnh.” Trốn Tránh Điểu phản ứng.

“Đối Diện Quy! Ngươi có thể giúp ta vượt thác sao?” Ếch con hỏi.

“Ta chỉ có thể dạy ngươi học được cách đối mặt với mọi thứ, còn vượt qua được hay không là việc của ngươi.” Đối Diện Quy đáp.

“Chỉ cần ngươi chỉ đường cho ta, nơi nào ta cũng có thể đưa ngươi đi.” Trốn Tránh Điểu ra sức thuyết phục.

Ếch con nghe vậy quyết định nhảy lên lưng Trốn Tránh Điểu, sau đó lập tức cả hai biến mất khỏi vực sâu.

Bầu trời bao la hiện ra trước mắt, thế nhưng thứ hấp dẫn ếch con lúc này không phải bầu trời.

Nó bị hút hồn bởi một hồ nước rộng lớn cùng đủ loại sinh vật tuyệt đẹp, đủ loại sắc màu và hương vị mà ếch con chưa từng biết đến.

Nước hồ ngọt như đường, uống một ngụm liền muốn uống mười ngụm; trái cây mọc ở đây tươi ngon đến mê ly, ăn một quả liền muốn ăn đến no căng bụng mới thôi.

Đủ loại cảnh vật lung linh làm ếch con vui chơi mải miết không chán.

“Ta biết rồi! Đây nhất định là thiên đường. Vượt qua Thác Nghịch Cảnh sẽ gặp được Hồ Thiên Đường.” Ếch con sung sướng hét to.

Vui chơi quên cả trời đất, thế nhưng chẳng bao lâu sau ếch con phát hiện mình đang ngày càng yếu đi, thứ nước kia nó càng uống càng thấy khát, trái cây kia càng ăn càng đói hơn.

Ếch con cho rằng mình bị bệnh, liền hỏi con chim không có mắt dưới chân:

“Trốn Tránh Điểu a! Ngươi có thể giúp ta chạy trốn bệnh tật sao?”

“Ta không thể!” Trốn Tránh Điểu đáp.

“Không phải ngươi từng nói mình có thể giải quyết mọi vấn đề sao?”

“Chút bệnh mà thôi, ta có thể giúp ngươi tìm người chữa bệnh.”

Nói rồi Trốn Tránh Điểu đưa ếch con đi gặp một con rắn.

“Để ta cắn một cái, ngươi liền khỏi bệnh.” Rắn bảo rồi lập tức lao đến há miệng định nuốt chửng ếch con.

Trốn Tránh Điểu kích hoạt chủng kỹ đưa ếch con rời khỏi nguy hiểm, sau đó nó lại đưa ếch con đến gặp một con hồ ly.

“Lại gần đây, ta giúp ngươi trị bệnh.” Hồ ly bảo.

Ếch con vừa đến gần thì rơi vào một hố sâu bên dưới cắm đầy chông nhọn, nó lập tức thúc dục Trốn Tránh Điểu đưa mình trốn đi.

Lần nữa thoát khỏi nguy hiểm nhưng bệnh vẫn chưa dứt, cả hai tiếp tục tìm kiếm, không lâu sau lại gặp được một con mèo.

“Chỉ cần nằm xuống như ta là được, bệnh tật nào rồi cũng qua.” Mèo nằm dài nói.

Ếch con nghe vậy liền làm theo, quả nhiên vừa nằm xuống cơ thể nó liền thoải mái hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc đã ngủ th·iếp đi.



Khi tỉnh dậy, ếch con phát hiện mình đã lạc vào một khu rừng không biết tên, toàn thân thì mỏi mệt mà Trốn Tránh Điểu cũng chẳng biết đã đi đâu.

Ếch con lại một mình lang thang trong khu rừng lạ lẫm, ở nơi này nó gặp được rất nhiều Trốn Tránh Điểu, thế nhưng không một con nào chịu trả lời nó.

Đi mãi đi mãi, đến một ngày ếch con đi tới một bãi cát đen xám khổng lồ, một con Trốn Tránh Điểu có hai con mắt một nhắm một mở xuất hiện.

“Ngươi cũng là Trốn Tránh Điểu, sao lại có mắt?” Ếch con hỏi.

“Vì ta đã học được Đối Diện.” Con chim đáp.

“Ngươi biết đây là nơi nào sao?”

“Nơi ngươi đang đứng là Rừng Vô Minh, còn sau lưng ta là Sa Mạc Trọng Trách.”

“Ngươi có thể giúp ta rời khỏi nơi này sao?”

“Trong sa mạc này có ba hạt cát vàng, nếu ngươi tìm được ta có thể giúp ngươi một lần.”

Ếch con nghe vậy liền không ngần ngại bước vào sa mạc, lập tức một luồng áp lực khiến bản nó ngột ngạt không thở nổi, chỉ đi được vài bước đã phải quay về.

Nhìn qua bãi cát bao la đen xám một màu, ếch con hỏi: “Sa Mạc Trọng Trách, sao lại khó đi như vậy?”

“Vậy nên ta mới mắc kẹt ở đây.” Con chim kỳ lạ nói.

“Nơi này toàn là cát đen, kiếm đâu ra cát vàng cơ chứ? Chim a, ngươi không thể giúp ta một lần sao?”

“Thôi được rồi! Nếu ngươi đưa cho ta một con mắt, ta có thể đưa ngươi đi một lần, thế nào?”

Ếch con đã quá mệt mỏi liền gật đầu đáp ứng, con chim đưa vuốt lấy đi của nó một con mắt, sau đó ếch con liền gặp lại hồ nước kia, nó lao vào uống như điên quên cả đau đớn, đáng tiếc càng uống càng khát, cuối cùng ngã xuống hồ rồi bị nước cuốn trôi đi.

Ếch con chìm nổi giữa dòng chảy, trôi dạt đến một thác nước khổng lồ, nó rớt từ đỉnh thác xuống tận đáy vực sâu, thương tật đầy mình nhưng còn chưa c·hết, một con rùa trên người đầy sẹo lần nữa xuất hiện bên cạnh.

Ếch con dùng con mắt còn lại nhìn lên dòng thác còn to gấp trước đó mười lần, kinh ngạc hỏi:

“Tại sao thác nước này lại lớn thành như vậy?”

“Bởi vì nó là Thác Nghịch Cảnh.” Đối Diện Quy đáp. “Nghịch cảnh mà ngươi trốn tránh hôm nay, sẽ trở nên to lớn hơn vào ngày mai.”

“Nghịch cảnh… vậy ta phải làm sao?”

“Đối mặt!”

Đối Diện Quy đứng dưới thác nước ngẩng đầu, mặc cho dòng nước siết cào lên từng vết sẹo.

Ếch con cũng học theo chui vào dòng thác, thế nhưng chỉ được phút chốc cả người đã giăng đầy v·ết t·hương.

“Đau quá, đối mặt với nghịch cảnh là thế này sao?”

Ngay khi ếch con không thể chịu nổi muốn bước ra ngoài, một thân hình mạnh mẽ cứng cáp đứng vào trước giúp hắn cản bớt áp lực.

“Chống đỡ… đừng nản chí…”

“Đau quá… ta chịu không nổi.”

“Tiếp tục chịu đựng… bất kì ai đều sẽ cảm giác mình chịu không nổi, và hầu hết đều bỏ cuộc trước khi bản thân chịu không nổi… đối mặt là một lựa chọn, không phải một năng lực… ngươi có thể không làm được gì cả, nhưng ngươi vẫn nên đối mặt với những nghịch cảnh của chính mình.”

“Đối mặt là một lựa chọn.”

“Phải! Ta chỉ có thể dạy ngươi những thứ này… còn có thể sống sót qua nghịch cảnh hay không là do chính ngươi.”

Ếch con núp dưới mai rùa tĩnh dưỡng v·ết t·hương, rồi lại bị thác nước làm cho b·ị t·hương, như vậy lặp đi lặp lại.

Con mắt bị lấy đi cùng từng v·ết t·hương trên cơ thể dần trở thành vết sẹo, rồi một v·ết t·hương mới lại chồng lên sẹo cũ, cứ thế lặp đi lặp lại rất rất nhiều lần.

Nhiều khi ếch con cảm thấy không thể tiếp tục nổi nữa, rồi sự trợ giúp của Đối Diện Quy lại giúp nó tiếp tục.

Cho đến một ngày, trong người ếch con nổi lên một cảm giác kì diệu, khắp người nó mọc ra một lớp vảy cá dày cứng, mặc cho thác nước dội xuống cũng chẳng hề hấn gì.

Bên trong không gian huyết mạch, một cái linh kỹ mới tinh nằm ở đó.

“Thích Nghi, là nó giúp ta có được lớp vảy này sao?”

Ếch con vui sướng lướt đi dưới màn nước, nhìn ngắm lớp vảy long lanh trên cơ thể mình.

“Ngươi đã có thể tìm cách chèo lên thác nước.” Đối Diện Quy nói.

“Thật sao?”

“Không cần nghi ngờ bản thân, cứ thử đi!”

Ếch con thử bơi ngược dòng thác nhưng mãi không được, sau đó nó liền thử dùng linh kỹ Thích Nghi, hai bàn tay liền mọc ra móng vuốt, thân thể cũng to lên một vòng, và nét mặt cũng già đi trông thấy.

Ếch con dựa vào móng vuốt bám vào vách đá mà chèo lên, càng lên cao thác nước càng chảy xiết, ếch con rớt xuống, sau đó lại một lần nữa chèo lên.

Lặp đi lặp lại, mỗi lần lại chèo được cao hơn lần trước một đoạn, cho đến khi leo chèo trở thành một bản năng mới, thác nước đã không còn cản bước được chú ếch nhỏ ngày nào nữa.

“Nhớ rằng đối mặt là một lựa chọn, không phải một năng lực.”

Tiếng của Đối Diện Quy vọng lên từ bên dưới, ếch con cắn răng tiếp tục chèo lên, càng ngày càng cao.

Chẳng mấy chốc, nó đã vượt qua thác nước, lần nữa gặp lại hồ nước quyền rũ trước đây.

Vẫn là những loại trái cây ăn mãi không hết, vẫn là những dòng nước ngọt như sữa, lần này ếch con chỉ ăn một chút rồi lại tiếp tục đi.

Nó gặp lại con rắn giảo hoạt, con cáo lừa lọc, con mèo lười biếng, ếch con không sợ nhưng cũng không muốn v·a c·hạm với bọn chúng, mà lần này bọn nó cũng không dám chọc đến ếch con nữa.

“Tham Xà, Sân Hồ Ly, Si Miêu…” Mỗi khi đối mặt ếch con liền ngay lập tức nhận ra tên của những con thú kia.

Nó đối mặt cùng hồ nước bao la, nhìn thấy thân hình to lớn đầy vảy cứng, hai bàn tay có móng vuốt, hốc mắt đã liền sẹo nổi trên khuôn mặt cứng cáp phủ đầy vết tích.

Chẳng biết từ khi nào nó đã không còn là ếch con nữa, nó nhận ra hồ nước này cũng không mang tên Hồ Thiên Đường, mà là Hồ Cám Dỗ.

“Mọi thứ trên đời này đều có tên, mà ta… ta lại là ai đây?” Ếch tự hỏi.

Con quạ đen một mắt ngay lúc này xuất hiện trước mặt nó.



“Xem ra ngươi đã sẵn sàng để vượt qua Sa Mạc Trọng Trách.”

“Vượt qua nó để làm gì?”

“Để tìm kiếm ý nghĩa sống cho bản thân mình.”

Quạ đen nói xong cả hai liền biến mất, ếch con mở mắt phát hiện chính mình đã xuất hiện tại vùng sa mạc đen xám trước kia.

“Áp lực nhỏ hơn lần trước thật nhiều.” Ếch con nói.

“Tất nhiên, càng ít chạy theo cám dỗ, sẽ càng ít trọng trách phải mang theo.” Quạ đen đáp.

“Vậy giờ chúng ta phải đi đâu?”

“Còn nhớ lần trước ta muốn ngươi tìm kiếm cái gì sao?”

“Là… ba hạt cát vàng.”

“Phải… ngươi đã thấy nó chưa?”

Ếch con liếc mắt về phía sa mạc bao la, ngạc nhiên là không giống như lần trước chỉ có cát và cát, lần này nó ngay lập tức nhận ra ba điểm vàng chói chang như mặt trời.

Ếch con theo hướng ánh sáng đi tới, phát hiện ra ba hạt cát to vàng óng xếp cạnh nhau, bị vùi sâu dưới lớp cát trắng.

“Trách Nhiệm, Nghĩa Vụ và Bổn Phận…” Ếch con đối mặt với chúng nó liền đọc ra tên gọi của từng cái.

“Ngươi biết phải làm gì với nó sao?”

“Biết!”

Ếch con cầm lên ba hạt cát liền cảm giác cả người trùng xuống vì nặng, hạt Trách Nhiệm nhẹ nhất, sau đó là Nghĩa Vụ và cuối cùng là Bổn Phận.

“Tốt… nắm chặt ba hạ cát này, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi nơi đây.”

“Không… ta nhất định phải đối mặt với hết thảy trọng trách.”

Mặc cho quạ đen không ngừng thuyết phục, ếch con vẫn nhất quyết mang theo ba hạt cát lang thang trên sa mạc cằn cỗi.

Càng đi cơ thể nó càng suy yếu, cuối cùng đi tới một bờ vực sâu dài vô tận không thấy đáy.

Nó loay hoay hồi lâu mà không tìm ra cách nào để vượt qua chỗ này, linh kỹ Thích Nghi là cần thời gian tích lũy, cũng không thể lập tức cho nó đôi cánh để vượt qua nơi này.

“Quạ đen a… ta đối mặt với vực sâu này mãi mà tại sao vẫn không biết nó là cái gì? Làm sao để vượt qua.”

“Ngươi quên ta cũng đã từng là một con Trốn Tránh Điểu sao, chỉ cần ngươi muốn ta lập tức có thể đưa ngươi trốn qua chỗ này.”

“Thế nhưng ta được dạy phải dám đối mặt với tất cả khó khăn mình gặp phải.”

“Không phải tất cả khó khăn đều cần ngươi đi giải quyết, thế gian có vô vàn loại trọng trách, nếu ngươi chỉ luẩn quẩn đi hoàn thành mớ trọng trách mà kẻ khác muốn đặt lên vai mình, thì sớm muộn cũng sẽ bị vùng sa mạc này nuốt trọn.”

“Nhưng ta vẫn phải đối mặt với nó, Đối Diện Quy từng nói trốn tránh vấn đề không phải là giải quyết vấn đề.”

“Trên đời này sẽ luôn có vấn đề khiến ngươi đau đầu, quá trình giải quyết vấn đề cũng là quá trình sản sinh vấn đề, ngươi còn không nhận ra đạo lý này sao?”

“Thế nhưng Đối Diện Quy đã nói…”

“Hahaha… Con rùa kia dù đối mặt bao nhiêu năm nữa cũng không thể làm Thác Nghịch Cảnh ngừng đổ nước, trên thế gian không có cách giải quyết triệt để một vấn đề, chỉ có trao đổi vấn đề này lấy một vấn đề khác.”

“Không có giải quyết vấn đề, chỉ có trao đổi vấn đề.”

“Đúng… vậy nên có những thứ ngươi phải học được đối diện, có những thứ phải mang trên vai, cũng có những thứ phải biết trốn tránh.”

Quạ đen vừa dứt lời, cả Sa Mạc Trọng Trách bắt đầu chuyển động, vô số cát đen trắng lẫn lộn đổ dồn về phía vực sâu muốn cuốn theo cả hai.

“Đưa ta đi khỏi nơi này.” Ếch con nói.

“Như ngươi mong muốn.”

Quạ đen chớp mắt một cái cả hai liền biến mất, ếch con mở mắt liền phát hiện mình đã đứng trước một cánh cổng to lớn đen kịt.

Cánh cổng thẳng đứng tận trời chắn ngang trước mặt, nhìn lên thậm chí không thấy đỉnh, như một tấm màn đen kéo từ đỉnh trời xuống tận mặt đất, vừa mỏng manh lại vừa không thể lay chuyển.

“Đây là đâu?”

“Sinh Tử Quan… nơi mà ai cũng phải đi qua.”

Ếch con nhìn tới, chỉ thấy phía dưới tấm màn đen kia là vô số sinh linh đủ loại hình dáng và kích thước.

Voi, hổ, báo, gấu, trâu, bò, lợn, gà,… không gì không có.

Tất cả đều đang từ từ tiến đến bức tường ngăn cách trời đất kia, Sinh Tử Quan giống như lằn ranh chỉ có vào chứ chẳng có ra.

Càng đến gần cánh cổng không bao giờ mở kia, càng nhiều sinh vật lộ rõ vẻ sợ hãi, điên cuồng muốn quay lưng chạy trốn.

Sinh Tử Quan giống như một cái hố đen không cho bọn chúng bất kì cơ hội nào, vùng vẫy cách mấy cũng chỉ có một đường bị hút vào bên trong.

Cả ếch con và quạ đen cũng không ngoại lệ, một lực hút khủng kh·iếp đưa cả hai ngày càng đến gần cánh cổng.

“Quạ a… ta không muốn đụng vào cảnh cửa kia, mau đưa ta đi!”

“Ta không thể… sinh tử là không thể trốn tránh, dù cho có là ai đi nữa.”

“Vậy ta phải làm sao?”

“Đối mặt… mang theo ba hạt cát vàng của ngươi, đối mặt với nó.”

Ếch con cầm trên tay ba hạt cát, đối mặt với Sinh Tử Môn, trọng lượng của bọn chúng cứ nặng rồi lại nhẹ, thay đổi không ngừng.

Khuôn mặt của nó cũng ngày càng nhăn nheo cằn cỗi, lớp vảy cá cứng cỏi bong ra từng mảng, rơi lả tả trong không khí rồi hóa thành cát bụi.

“Quạ a… ngươi nói muốn đưa ta đi tìm ý nghĩa cuộc sống… thế nhưng ta sắp phải c·hết rồi… ý nghĩa cuộc đời của ta nằm ở đâu đây?”

“Cái c·hết chính là tổng kết cho cuộc đời của một người… ý nghĩa cuộc đời sẽ được thể hiện rõ nhất khi ngươi đối mặt với c·ái c·hết.”

“Ta chỉ cảm thấy mệt mỏi và tiếc nuối.”

“Vì sao?”

“Ta không rõ, từ khi sinh ra ta chỉ hi vọng bầu trời của mình rộng hơn một chút, thế nhưng từ khi vượt ra khỏi vực sâu nghịch cảnh, ta lại chưa từng ngồi xuống ngắm nhìn bầu trời lấy một lần.”



“Ngươi vẫn còn có thể?”

“Không kịp nữa rồi!”

Ếch con lắc đầu, cánh cổng đen ngòm đã tiến gần đến ngay trước mắt, bóng tối che phủ khiến cả thế giới tối sầm lại.

Nó c·hết rồi…

Lạch cạch… lạch cạch!

Từng mảng tối vỡ ra như thủy tinh, một chú chim non không một tơ lông cánh chập chững bước ra ngoài.

“Ta là ai… ta đang ở đâu?”

……

Ai chà… nói gì bây giờ nhỉ?

Muốn viết đôi dòng về bản thân cơ mà thôi bỏ đi, vẫn là nói về tác phẩm mình đang viết thì hơn.

Mình cảm thấy viết truyện là một thứ nghệ thuật khá tự kỷ, tác giả chính là người đọc đầu tiên của mọi câu truyện được họ viết ra, vì vậy mình luôn viết với phương châm rằng nhất định phải thỏa mãn “vị khách hàng đầu tiên” này, sau đó mới nói đến những thứ khác.

Nói về Không Như Ý, đây là tác phẩm đầu tay của mình, và mình muốn nó là một câu truyện sâu sắc, bất ngờ, cảm động, hoành tráng, giá trị đọc lại cao,…

Khi đó mình cho rằng phải hội tụ đủ các yếu tố như thế mới là một câu truyện hay, như thế mới thỏa mãn được chính mình.

Mình biết mục tiêu này rất khó chạm đến, nên cũng không trông mong có thể hoàn thành truyện một sớm một chiều.

Một ngày bình thường nếu bỏ hết thời gian giải trí, đi vệ sinh cũng cầm điện thoại gõ chữ, mình cũng có thể viết được tầm 5 tiếng, ngày lễ mình bận hơn nên khả năng không có thời gian.

Mà cái làm cái nghiệp viết truyện này, thời gian bỏ ra nó không đồng nghĩa với hiệu quả công việc, có khi ngồi cả nửa ngày chẳng được chữ nào, có khi một hai tiếng cũng có thể viết xong một chương.

Với cái tham vọng mà mình đặt ra cho Không Như Ý, mình đoán sẽ cần ít nhất 5 năm để hoàn thành nó, và cuối cùng mình còn chả trụ nổi 6 tháng.

Trong có mấy tháng đó, xung đột quỹ thời gian ảnh hưởng rất nhiều đến công việc gia đình, kẹt văn vài lần khá khó chịu, rồi là một cơn đau đầu kinh khủng chưa từng có khiến mình phải sắp xếp lại lịch trình tập gym, cộng thêm duy trì ngồi thiền 30 phút mỗi sáng.

Sau mấy tuần cơn đau mới hết, kéo theo nhiệt huyết viết lách thủa đầu.

Một hai tháng sau mình có động lực trở lại, nhưng không phải là động lực viết tiếp Không Như Ý, mà là viết một câu truyện khác.

Viết được một vạn chữ, bỏ ngang…

Lại viết truyện mới, 5-7 ngàn chữ, lại bỏ ngang…

Đến hiện tại trong máy tính của mình đang lưu tận 7 cuốn truyện, mỗi cái đều viết được chưa đầy 10 chương.

Cảm giác vị độc giả này thực sự quá khó chiều rồi, khẩu vị cao cộng thêm cả thèm chóng chán, quá khó…!

Gần đây mình có xem lại ba phần phim trong Before Trilogy (nếu bạn chưa xem thì nên dành ra vài tiếng tự mình trải nghiệm seri hết sức đặc biệt này).

Before Trilogy phá bỏ mọi quy chuẩn thông thường về một kịch bản hay, nó chẳng cần plot twist, chẳng cần kịch tính, chẳng cần một dàn nhân vật xuất sắc, cũng chẳng cần phát triển các tuyến truyện làm gì.

Cái duy nhất nó có là hai nhân vật chính và những đoạn hội thoại vu vơ, đó cũng là thứ duy nhất cần quan tâm ở tác phẩm này.

Hai nhân vật chính chẳng cần phải có mục tiêu cao cả hay đặc biệt, những nhân vật phụ cứ đến rồi đi mà chẳng cần phục vụ gì cho mạch truyện chính, các tình tiết cứ tiếp nối với nhau nhưng cũng chẳng có tình tiết nào thực sự quan trọng.

Chỉ đơn giản là hai con người, gặp gỡ, kết nối, đi dạo, trò truyện với nhau, giống như Geographic nhưng chủ thể không phải động vật mà là con người, chỉ là như vậy, và nó rất hay, rất thú vị, rất chân thực.

Và chẳng phải đó chính là cuộc đời của hầu hết chúng ta hay sao?

Thời gian cứ trôi, chúng ta cứ sống, những con người cứ đến rồi đi, hầu hết những trải nghiệm và con người đó chẳng có gì đặc biệt, cảm giác có cũng được không có cũng chẳng sao.

Nhưng nó tạo nên cuộc đời của mỗi người, chẳng ai giống ai.

Lần xem này khiến mình nghĩ lại về định nghĩa truyện của bản thân, về cái gì là yếu tố then chốt làm nên một câu truyện hay.

Rồi mình đọc lại Không Như Ý một lần nữa với một tâm thái khác, và nhận ra vài cái bug, vài khuyết điểm, những điểm sai sót ngộ nghĩnh mà thời điểm hai năm trước bản thân không hề nhìn thấy, thật kỳ quặc… vì nó rõ ràng như vậy.

Mình nhận ra Không Như Ý cũng chỉ là một câu truyện giả tưởng giải trí, mà mình lại kỳ vọng nó phải làm được quá nhiều.

Có hay không câu truyện của mình thì thế giới vẫn quay đều mà thôi, mọi con người dù có đặc biệt đến mấy cũng có thể bị thay thế, huống chi một câu truyện.

Có lẽ mình đã quá tập trung vào việc viết một câu truyện để thỏa mãn bản thân - độc giả đầu tiên, mà xao nhãng đi việc nó sẽ tác động đến những người đọc sau như thế nào.

Chắc hẳn nhiều bạn đọc cũng cảm thấy như vậy, Không Như Ý có mạch truyện liên kết tốt, nhưng quá nhiều thiết lập dư thừa ban đầu, quá nặng triết lý đến mức có phần giáo điều ngay từ những chương đầu tiên.

Mình đang viết một câu truyện, mà không phải một cuốn sách đạo đức.

Có lẽ sau này mình có thể cân bằng cả hai thứ trên, nhưng hiện tại thì chưa.

Nói tóm lại vẫn là có ý tưởng, nhưng tay chưa đủ cứng và các nguồn lực xung quanh cũng chưa ủng hộ.

Cho nên rất tiếc phải nói, Không Như Ý sẽ tạm dừng ở đây rồi, có lẽ một ngày nào đó mình sẽ viết tiếp nó, nhưng khả năng sẽ là một ngày không gần.

Tin vui là mình vẫn sẽ tiếp tục viết truyện, một câu truyện mới toanh, đại cương được xây dựng trong khoảng 6 tháng, không quá chi tiết và còn cần điều chỉnh trong quá trình viết, nhưng mình cảm giác khá thú vị và có tiềm năng.

Lần này mình vẫn sẽ đặt áp lực nội dung nhưng không cao như trước, dù vậy không có nghĩa là mình không đầu tư cho đứa con tinh thần này.

Câu truyện mới cũng không quá đơn giản, nhưng không cần đao to búa lớn gì nhiều, cố gắng làm độc giả bất ngờ và quan tâm đến nhân vật là ổn, độ dài dự tính cũng chỉ tầm một triệu chữ đổ lại thôi.

Vậy đi!

Rất cảm ơn sự ủng hộ của các bạn trong suốt thời gian lười biếng vừa rồi.

Thú thật là trong hai năm qua mỗi khi mò lại bản thảo Không Như Ý, mình đều nhìn thấy một vài bông hoa đề cử nằm ở đó, chẳng biết là của ai nhưng thực sự cảm ơn rất rất nhiều.

Truyện mới sẽ được đăng trên cùng nền tảng, tên là Vô Tận Ác Mộng.

Ban đầu tính lập bút danh mới rồi đăng riêng, mà thấy vậy cũng chẳng khác gì một kiểu trốn tránh, nên thôi… dù sao mình cũng khá thích bút danh hiện tại.

Hôm nay là ngày 12/1/2024, có một thằng nhóc 28 tuổi vẫn đang loay hoay với những trách nhiệm, nghĩa vụ và bổn phận của một thằng con trai.

Từ nhỏ đến giờ tất cả những điều mình tưởng tượng dù là thiết thực đến mấy đều không trở thành hiện thực, thôi thì hi vọng trí tưởng tượng của bản thân có thể đem đến chút gì đó thú vị cho cuộc đời.

Một câu truyện hay có khi không nhất thiết phải khiến người đọc phải suy ngẫm về nó thật nhiều, chỉ đơn giản là cho người đọc một vài giây phút thư thái, để sau đó lại có động lực đối diện với vô vàn sóng gió trong câu truyện đời của chính họ.

Và biết đâu trong một giây phút mệt nhoài nào đó, người ta lại nhớ đến những mẩu truyện chẳng hề có thật… và bật cười… hoặc khóc.

Mình là Tui Tui, hẹn gặp lại các bạn trong những chương truyện mới, chúc các bạn một ngày vui vẻ!