Chương 34: Đoạt thân xác.
Tu La tộc...
Xuất hiện ở cuối thời kì cổ đại, là con lai của chân linh Hoả Ngục Tu La Khuyển và Nhân tộc, nguyên nhân sâu xa của sự kết hợp này đến nay đã trở thành bí mật, chắc cũng chỉ lãnh đạo cao tầng của Tu La tộc còn được biết.
Để hai sinh vật hoàn toàn khác biệt sinh ra dòng dõi là việc người bình thường cũng đừng nghĩ tới, đến giờ dù có muốn phục chế lại thành quả này cũng là không thể, bởi vì Địa Ngục Tu La Khuyển sớm đã tuyệt chủng.
Tu La tộc không có thừa hưởng hoàn toàn chủng kỹ Không Khiếu, quá trình dung hợp huyết mạch kì diệu đã cho ra một biến thể mới của năng lực không gian này.
[Không Luân] (A)
‘Tiêu hao linh khí, quy tụ nguyên tố lực mở ra cổng Không Môn tạm thời.’
Thời gian và không gian là hai khái niệm cơ bản tạo dựng lên thế giới.
Thời Gian Trường Hà cùng Không Môn chính là hai đại thiên địa bí cảnh lưu giữ toàn bộ lực lượng của hai khái niệm này, thực tế đây có thể coi là hai cái không gian song song, đồng hành tồn tại cùng thế giới thực không thể tách rời.
Bí ẩn trong đó đến giờ có rất nhiều giả thiết, nhưng chưa ai có lời giải xác đáng.
Chỉ cần biết, bất kì linh kỹ nào liên quan đến thời gian hoặc không gian đều có giá trị khó lường, nếu là chủng kỹ thì có thể thay đổi vận mệnh của cả một gia tộc, dòng họ, thậm chí chủng tộc.
Tại thế giới nơi Nhân tộc chí tôn, làm sao có chuyện để một chủng tộc khác cùng đứng ngang hàng với mình.
Thế mà hàng chục ngàn năm trôi qua, Tu La tộc vẫn có thể độc bá một phương lãnh thổ, Nhân tộc Đông Hải đối với điều này cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt.
Chủng kỹ [Không Luân] cho phép người dùng ra vào vùng không gian song song mang tên Không Môn này, có thể nói tiến thối tuỳ ý, chủ động vô cùng.
Đây chính cơ sở để Tu La tộc vươn mình cùng Nhân tộc ngồi chung một mâm.
Tấn công lũ điên da đỏ này không phải là chưa từng có ai nếm thử, mà là thử nhiều lần đều là mất nhiều hơn được, cuối cùng cũng chỉ có thể chọn cách sống chung.
Có được chủng kỹ [Không Môn] lại thêm liên tiếp từng đời Tu La Thần xông ra, Tu La tộc hung dữ tính cách cũng không phải chuyện bịa, tất cả khiến ai cũng phải e ngại.
Chủng tộc hiếu chiến này so với Nhân tộc thì thuần tuý hơn nhiều, giá trị duy nhất mà họ tôn thờ là sức mạnh, kẻ mạnh là chân lý, kẻ yếu không cần biết xuất thân cao đến mấy cũng chỉ là tầm thường.
Vương là danh hiệu cao quý nhất mà một Tula nhân dưới cấp 7 có thể nhận được, chỉ có những kẻ mạnh mẽ và cống hiến nhất mới có thể giành lấy.
Để được công nhận là một Vương, điều kiện cơ bản đầu tiên là đạt đến cấp 6, hiện tại Tu La tộc có không quá mười Vương.
Bạo Hoả Vương...
Tên thật Đà Sá Diên Can, con ruột của Đà Sá Diên Cung, một vị tiên sư có địa vị cực cao trong tộc.
Diên Can sớm đã bước vào cấp 6 từ vài chục năm trước, tung hoành xa trường ít năm liền được đích thân Tu La Thần sắc phong danh hiệu Bạo Hoả Vương.
Sự xuất hiện của hắn chuyển biến hoàn toàn tính toán của mọi người đang có mặt tại linh tuyền, ngoại trừ Hắc Khuyển, kẻ vừa bị t·ấn c·ông nhưng lúc này vẫn yên ổn bám trên vách tường.
“Xem ra mày cường hoá cơ thể thành như này là có nguyên nhân, mà... Hợp Thể của mày cũng không phải thiên phú đi?” Bạch Ưng gằn giọng, bằng vào ánh mắt lão luyện dễ dàng đoán ra ẩn tình bên trong.
Gia tộc Đà Sá sở hữu một cái chủng kỹ di truyền cực kì nổi tiếng, chính là Hợp Thể.
Năng lực này kết hợp cùng Liên Giáp Kim Ngô chính là gốc rễ của binh đoàn khủng bố nhất nhì Đông Hải, Man Giáp Ngô Binh.
Là một gia tộc có địa vị cao cùng tài sản khổng lồ, mấy chục năm nay họ vẫn bí mật nghiên cứu thêm một lĩnh vực có tầm cỡ vô cùng, nếu đạt được thành quả thậm chí có thể đưa Tu La tộc vượt mặt Nhân tộc.
Ai cũng biết chủng kỹ là thứ khắc sâu vào huyết mạch, một cá thể sở hữu dù chỉ một chủng kỹ khác biệt với đồng tộc đều có thể tính là một loại biến dị mới.
Hai sinh vật cùng một chủng tộc nhưng sở hữu chủng kỹ khác biệt cũng khó mà sinh con theo cách thông thường, đây là thường thức ai cũng biết.
Tất nhiên tại thế giới đầy những sự kiện siêu phàm này không gì là không thể, chính Tu La tộc cũng được tạo ra từ việc kết hợp huyết mạch hai chủng tộc khác biệt đấy thôi.
Hắc Khuyển là kết quả của nghiên cứu lai tạo Nhân tộc cùng Tu La tộc, cơ thể của hắn giống Nhân tộc đến tám phần mười, thành công kế thừa cả chủng kỹ [Không Khiếu] lẫn [Không Luân] thế nhưng đây vẫn bị coi là một sản phẩm lỗi.
Lý do thì chỉ có một, hắn không thể thức tỉnh thiên phú, không phải chưa thức tỉnh, mà là không thể thức tỉnh.
Hắc Khuyển lúc này nghe thấy đội trưởng chất vấn chỉ nhếch mép cười, không trả lời cũng không phủ nhận.
Để đưa hắn thành công ẩn núp vào Ngô gia, Tu La tộc thủ đoạn cùng mục đích người khác đừng hòng biết, dùng thể kỹ biến đổi che dấu ngoại hình chỉ là trò trẻ con.
“Vương, kẻ này cũng là nội gián của gia tộc khác cài vào Ngô gia. Con bé kia là em gái Ngô Thiên Quý... nơi này không nên ở lâu.” Hắc Khuyển lên tiếng nhắc nhẹ người trước mặt.
Thái độ của vị nội gián này rất rõ ràng, đánh nhanh rút gọn.
Man nhân da đỏ cao lớn đang lơ lửng lại hờ hững không mấy quan tâm, dù hai người đúng ra còn có thể tính là anh em cùng họ nhưng hắn chưa bao giờ coi người này làm đồng tộc, địa vị Hắc Khuyển lại càng không có tư cách chỉ đạo hắn làm việc.
Cho dù Ngô Thiên Quý đến đây thì sao? Cả cái quần đảo ai cũng không dám làm gì hắn, ít nhất trong mắt Đà Sá Diên Can là như vậy.
Chưa kể về lý, việc hôm nay vốn là Ngô gia làm sai trước.
Bạo Hoả Vương cười khẩy nhìn qua từng người, hoả luân sau lưng rực lửa, một cái đầu rết khủng bố từ trong đó chui ra, nanh nhọn ma sát ghê rợn, linh áp cấp 6 khuếch tán không cố kị.
Mục tiêu hắn đến nơi này đương nhiên là tìm về con Liên Giáp Kim Ngô thất lạc, thế nhưng đi khắp một vòng quanh đảo, dùng Liên Chủng cấp 6 cảm ứng nửa ngày vẫn không thể tìm ra tín hiệu.
Mà lúc này, Liên Giáp Kim Ngô Vương đã bắt được một tia liên hệ, vị trí nằm ngay bên trong con Tổ Bảo Mẫu Phong kia.
“Thì ra là mày ở đây...” Gã cao to da đỏ hé miệng để lộ hàm răng nhọn lởm chởm, không thấy hắn làm ra bất kì động tác nào, một thứ sức ép đáng sợ giáng thẳng xuống khối cầu to đùng lấp lửng ngang mặt hồ linh thuỷ.
Tổ Bảo Mẫu Phong như bị bàn tay vô hình nhấn đầu lại, dù cố gắng chống chịu nhưng vẫn phải từ từ hạ xuống mặt nước.
Những người còn lại biết không ổn liền muốn tìm đường lui, trong đó Bạch Ưng nhanh nhất, thân hình biến thành dạng chim, hai cánh chao nghiêng lượn quanh nửa vòng điệu nghệ.
Hắn đã nhìn thấy lỗ hổng mình đi vào khi nãy, đang muốn đường cũ trở về thì linh áp ập tới, trong khoảnh khắc đầu óc hắn như tối sầm lại, cánh chim trên người chao đảo, mất khống chế rơi xéo.
Linh áp cấp 6 không ồ ạt bộc phát mà lại uyển chuyển tìm đến vị trí của từng mục tiêu, giống như một luồng trọng lực khổng lồ đè ép khiến người ta không thở nổi, nhưng lại không chút nào ảnh hưởng đến xung quanh.
Bạch Ưng rơi tõm xuống mặt nước không rõ, Hoàng Vô Lăng nửa quỳ trong bàn tay đất đá, mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt khó coi, cảm giác như vừa già đi thêm mười tuổi.
Người thoải mái nhất lại là Ngô Thiên Vân, cô nàng linh sư cấp 3 vẫn bình tĩnh đứng yên sau lưng vị cựu đảo chủ, áo khoác trên người không một hạt bụi.
Trên người cô ta đương nhiên có bảo vật để chống đỡ linh áp, nếu không cô làm sao có thể tuỳ tiện sử dụng tổ bảo cấp 5.
Cô nàng hoàn toàn không thèm để ý linh áp như hồng thuỷ tràn tới, ánh mắt trực chỉ Bạo Hoả Vương, thần sắc vừa tức giận vừa lúng túng.
Cô đương nhiên biết gã Tu La Nhân này, ấn tượng rất sâu là đằng khác.
Chính hắn là kẻ hai ngày trước một mình đi vào Ngô Phủ, thái độ hống hách vô cùng.
Rõ ràng là bọn họ để sổng linh thú chạy đến nhà người khác làm loạn g·iết người, vậy mà từ đầu đến cuối Ngô gia vẫn phải tiếp đón hắn như khách quý, gia chủ Ngô Thiên Trang còn ra mặt tươi cười.
Đây chính là lý do khiến cô nàng bất mãn mấy hôm nay.
Thế nhưng ưu tiên hàng đầu lúc này là cứu Lệ Phi, Vân đè nén cảm xúc lúng túng lên tiếng:
“Bạo Hoả Vương bớt giận...”
“Im mồm... Về báo lại với Ngô gia, cho người đến Tu La tộc xin lỗi, không thì...”
Bạo Hoả Vương gằn giọng cắt lời Ngô Thiên Vân, còn chưa dứt câu thì thân hình hắn đã biến mất tại chỗ.
Trong tích tắc gương mặt như ma thần xuất hiện bên cạnh Tổ Bảo Mẫu Phong, tay phải bốc hoả, một chưởng vỗ xuống.
Rầm...!
Bàn tay đỏ rực ép thẳng xuống bề mặt tổ ong, hoả diễm nổ tung sáng bừng cả hang động.
Tổ ong bị ép lủng một bên, nhiệt độ truyền tới đỏ hồng một mảng.
“Bạo...” Bạo Hoả Vương hét lớn, sử xuất ra linh kỹ làm nên tên tuổi của bản thân, Bạo Hoả.
[Bạo Hoả] (C)
‘Tiêu hao linh khí, gia tăng nhiệt độ và quy mô ngọn lửa.’
Linh áp cấp 6 đè xuống không cho đối thủ kịp thở dốc, bề mặt tổ ong lập tức nổ tung khói lửa.
“Bùm...” Kèm theo t·iếng n·ổ là ánh sáng bừng bừng hang động, khối cầu khổng lồ nghiêng ngả trên mặt hồ, bốn xúc tu rũ rượi thả xuống, khói bụi mờ mịt.
Chờ mấy giây qua đi, Ngô Thiên Vân từ trong thấp thỏm nhìn ra tình cảnh bên kia, không khỏi khẽ hô một tiếng: “Anh Phi...”
Tổ ong bị tàn phá một phần tư, “Lệ Phi” nằm ngửa người trong đống hỗn độn, da mặt đen nhẻm vì khói bụi, hai mắt nhắm nghiền tựa như đã ngất xỉu, bên cạnh còn có một con rết quấn quanh cùng mấy chục xác ong lả lượt, tất cả đều trong tình trạng mê man.
Một chiêu này của Bạo Hoả Vương điều chỉnh lực lượng tinh chuẩn vô cùng, vừa đủ vô hiệu sức chiến đấu của đối phương chứ không tàn phá hết thảy.
Hắn không chỉ muốn bắt sống mục tiêu bên trong, mà còn sớm đã coi cả con linh thú lẫn tổ bảo này là chiến lợi phẩm.
“Người quen hả...?” Bạo Hoả Vương bất ngờ quay lại hỏi, tiếng nói của cô nàng họ Ngô dù nhỏ nhưng giác quan của hắn lại không tầm thường.
“...” Vân á khẩu không biết ứng đối sao cho phù hợp, lúc này một lời nói của mình có khi lại vô tình hại c·hết Lệ Phi, phân vân mấy giây cuối cùng thốt lên:
“Vừa quen biết sáng nay, người này với Ngô gia có tác dụng lớn, mong...”
“Tác dụng lớn...? Ăn trộm tộc ta trân thú hả?” Gã Tu La Nhân lại ngắt lời cô nàng, sắc mặt càng thêm phẫn nộ.
Không cho tiểu thư nhà họ Ngô thời gian giải thích, nói xong hắn liền vung tay một cái, con Liên Giáp Kim Ngô Vương to lớn phía sau cũng kích hoạt Liên Chủng cấp 6, lực hút kéo ngược con rết đang nằm bên cạnh Lệ Phi tới bên người.
Một tay bắt được con vật, Bạo Hoả Vương có chút bất ngờ, con linh trùng này đã đạt tới [Thông Linh] cấp 3, so với trong tình báo có chút khác biệt.
“Không phải! Anh ta cũng là b·ị b·ắt tới đây.” Ngô Thiên Vân thanh minh, mắt nhìn về phía người đang nằm bất động kia đầy lo lắng.
Ngay lúc này, vòng khuyên cuối cùng trong Trấn Thú Lục Hoàn còn nằm trên tay cô nàng có chút rung động bất thường, Ngô Thiên Vân đang rối trí trước tình huống trước mắt nên chưa kịp nhận ra, năm vòng khuyên trước đó lại đã bị đem ra chống đỡ Diệt Quang nên không thể áp chế động tĩnh bên trong.
Con “Ám Tinh Linh” còn bị giam giữ dần nhạt đi, bóng đen mờ dần đổi thành màu lựu đỏ.
Vân cảm giác được bất ổn nhưng còn chưa kịp làm ra động tác gì, thứ kia bằng một cách nào đó tránh thoát khỏi Trấn Thú Hoàn, hoá thành một làn khói đỏ bay về hướng trung tâm hang động.
“Vương cẩn thận!” Hắc Khuyển lớn tiếng nhắc nhở.
Ý thức của Bạo Hoả Vương đang tập trung vào không gian huyết mạch, muốn sử dụng năng lực xem xem con rết này phải hay không đã thức tỉnh [Liên Chủng] dù vậy không cần Hắc Khuyển lên tiếng hắn vẫn cảm giác được có thứ gì đó đang lao đến từ phía sau.
“Đánh lén...?” Ý nghĩ xẹt qua, Bạo Hoả Vương nhíu mày vừa giận vừa bất ngờ quay người lại.
Kì lạ là, trong tâm trí của mình hắn là đã “quay mặt” ra phía sau, thế nhưng không hiểu sao cơ thể hắn vẫn đứng im tại chỗ, đầu trọc cũng không nhúc nhích, cảm giác khó mà lý giải.
Một cái bóng màu đỏ sượt qua mặt hắn rơi vào bên cạnh Lệ Phi, thanh niên đang nằm la liệt bỗng nhiên mở mắt.
“Anh Phi...” Ngô Thiên Vân bất ngờ kêu to, mà một màn kế tiếp làm cô sững sờ.
Lệ Phi đứng dậy trên lớp tổ ong tàn phá, ánh mắt lờ đờ không cảm xúc, sau lưng hắn lại có hai cái bóng đen nổi lên, hiện ra thân hình hai người nam một cao một thấp, chính là Phạm Duật cùng thằng bé con trai Phạm Đạt.
Cả ba người đối mặt Bạo Hoả Vương, gã Tu La Nhân vậy mà không hề có một chút phản ứng.
“Vừa rồi là...?” Hoàng Vô Lăng không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, vội quay lại hỏi Ngô Thiên Vân.
Cô nàng lúc này cũng chưa hình dung nổi tình huống trước mắt, chỉ có hai chữ đột ngột xuất hiện trong đầu, lập tức thốt ra khỏi miệng:
“Hồn thú...”
Cái bóng màu đỏ hồng bao chùm lên như lồng chim, linh áp cùng hắc ám nổi lên che phủ cả ba người, sau đó lập tức không một tiếng động biến mất.
Toàn bộ quá trình chỉ mất mấy giây, trong lúc đó Bạo Hoả Vương còn đang cố gắng “quay mặt” lại.
Thử đi thử lại vẫn không được, ý thức của hắn lần nữa chìm vào không gian huyết mạch, lập tức gã Tu La nhân rùng mình, đúng... là rùng mình, thế nhưng cơ thể hắn vẫn như cũ đứng im như tượng đá.
Trong không gian huyết mạch, ý thức của Bạo Hoả Vương dần lùi về sau rời xa bảng chủng kỹ, mà ở chỗ kia, “nơi” đúng ra thuộc về hắn, có một nam nhân tóc dài quá nửa lưng, cả người trong suốt như một giọt nước, lặng lẽ đứng đó như thể hắn mới là chủ nhân nơi này.
Ô vuông chủng kỹ ngày càng nhỏ lại, Bạo Hoả Vương liên tục gào thét trong điên cuồng, càng như vậy hắn càng kh·iếp sợ, bởi vì hắn rõ ràng thân thể mình vẫn như cũ ở tại một chỗ, nãy giờ đều không hề động đậy.
“Ảo thuật...? Không đúng... nếu vậy linh thú của ta phải phát giác.”
“Định hồn thuật...? Cũng không đúng, nếu vậy linh kỹ của ta ít nhất phải có động tĩnh.”
“Chẳng lẽ là...”
Mấy loại suy nghĩ trong chớp mắt nổi lên.
Bạo Hoả Vương dần đi đến một cái kết luận mà trước đây chính hắn cũng không tin, cho rằng đây chỉ là ý tưởng của mấy kẻ mơ mộng thích tưởng tượng.
“Đoạt xá linh kỹ...”
Sinh ra là hậu duệ của Tu La Tiên Sư, sở hữu huyết mạch ưu tú, còn rất trẻ liền thức tỉnh đầy đủ hai chủng kỹ di truyền, trở thành thiên tài chói mắt nhất thế hệ, chưa đến 30 tuổi đã tiến vào cấp 6, tung hoành chiến trường không thấy địch thủ.
Vào cái ngày được chính tay Tu La Thần phong tặng danh hiệu, trong thâm tâm của Bạo Hoả Vương nửa quỳ phía dưới chỉ có một suy nghĩ: “Có một ngày... nhất đinh có một ngày... chỉ có ta nhìn xuống người khác, cùng với những kẻ phải ngước lên để nhìn thấy ta.”
Mà lúc này, ý thức của gã Tu La Nhân ngước lên nhìn, nam nhân kia vẫn đứng đó, thay thế vị trí của hắn bên trong không gian huyết mạch, lẳng lặng như thể một điều hết sức bình thường.
Mặc cho gã gào thét điên cuồng, mặc kệ gã cố gắng kích hoạt linh kỹ cùng chủng kỹ, đối phương vẫn đứng đó, thậm chí không thèm quay đầu lại nhìn chính mình một cái.
Tên Tu La Nhân lần đầu tiên trong đời biết đến một thứ cảm giác có tên là sợ hãi.
Hoảng sợ dần bị thay thế bởi c·hết lặng, không phải là hắn từ bỏ vùng vẫy, mà là ý thức của gã dần chìm vào giấc ngủ.
“Hắn... đang nói gì?” Đây là suy nghĩ cuối cùng của Đà Sá Diên Can.
Nam nhân thay thế hắn nhếch mép nửa cười nửa không, một chiêu này của hắn chính là kỳ tư diệu tưởng như vậy, đột phá nan đề thiên cổ, đoạt thân không đoạt hồn.
Không cần xoá đi linh hồn của đối phương, cũng không cần chia cắt kết nối giữa cơ thể và linh hồn.
Chỉ cần khiến linh hồn đối phương rơi vào trạng thái ngủ say, sau đó trực tiếp đem chính linh hồn của mình tiến vào không gian huyết mạch, đảo khách thành chủ, chiếm đoạt thân xác.
Vì thủ đoạn này mà hắn đã trù bị hai mươi năm.
Dùng mấy chục năm có thể “chiếm đoạt” một vị linh sư cấp 6, đối với người khác đã là thủ đoạn quá mức kinh khủng không thể nghĩ bàn, thế nhưng với hắn đây chẳng qua là hành động chống chế, vì e ngại một người mà bất đắc dĩ phải làm.
Hắn thế nhưng là Mạc Lãnh, trung đại Đông Hải ma đầu cự phách Mặt Trời Đỏ.
Đã từng trảm tiên diệt thần nhẹ như cơm bữa, hoành hành bá đạo không ai cản nổi, nếu không vì người kia, hắn làm sao lại phải chật vật đến tình trạng này.
Linh tuyền vẫn rào rạt sóng sánh dưới quang mang huyền ảo, Bạo Hoả Vương đang hùng hổ doạ người bỗng im lặng như người câm khiến tất cả mọi người ở đây khó hiểu.
Cảm giác bất an xông lên đại não, trong đầu mỗi người đều có dự tính khác nhau nhưng lại không dám tuỳ tiện hành động.
Ngô Thiên Vân chỉ muốn lập tức chạy theo đi tìm Lệ Phi.
Hoàng Vô Lăng chỉ quan tâm làm sao thoát khỏi chỗ c·hết tiệt này.
Hắc Khuyển muốn đánh nhanh rút gọn.
Bạch Ưng rơi xuống hồ linh tuyền sống c·hết chưa rõ.
Tất cả đều bởi vì Bạo Hoả Vương nên tự mình khắc chế, trong lúc hắn chôn chân như tượng nhưng vẫn không ai dám lỗ mãng.
Mấy người đầy vẻ đề phòng nhìn nhau, muốn làm gì nhưng lại e ngại.
Không để họ đợi lâu, động tĩnh tiếp theo khiến ai nấy giật mình.
Bỗng nhiên gã Tu La Nhân cao lớn ngửa đầu lên hít thật sâu một hơi như muốn thu nạp toàn bộ không khí ở nơi này, gương mặt hung tợn như ác thần lộ ra cảm xúc thoả mãn như vừa thưởng thức món ăn ngon nhất trần đời.
Không sai, một hơi linh khí với hắn chính là món ngon tuyệt trần lúc này, há miệng thở ra đầy đê mê, hắn cất giọng, tiếng nói khàn đặc dữ dằn lại mang theo chút t·ang t·hương mùi mẫn:
“Năm nghìn năm... bảy nghìn năm... không... hơn thế nữa!”
“Ngươi không cho ta tu huyết đạo... haha... Vậy ta liền tu hồn đạo...”
“Tới đây...! Bắt ta một lần nữa...!”
“Tới đây...! Hù doạ cho ta nghe...!”
“Tới đây...! Để ta xem giờ ngươi ở đâu...?”
“Nhân Thánh...”
…..
Trong rừng phi lao chắn ngang bờ biển, một người cưỡi trên lưng một sinh vật như bò sát, thần bí doạ người.
Con vật thì đang hì hục đào bới thứ gì, còn người kia thì lại bĩnh tĩnh ngồi trên lưng nó, ánh trăng chiếu rọi qua chòm lá kim hắt bóng nửa khuôn mặt.
Người đàn ông ánh mắt cẩn trọng ráo rác để ý xung quanh, sau lưng hắn không một tiếng động trồi lên một bóng đen hình cầu.
Linh áp làm hắn giật mình nhảy khỏi lưng cá sấu, quay mặt lại nhìn về phía vật thể đen ngòm kì dị, đưa tay ra sau muốn che giấu động tác, thái độ cảnh giác cực độ.
Hắc ám tản đi, trăng mờ chiếu rọi vào làm lộ ra hình ảnh ba người bên dưới một thứ quái vật nhàn nhạt đỏ, dáng vẻ như một phụ nữ với nửa phần thân trên, tóc dài đỏ thắm rủ xuống che lấp khuôn mặt.
"Lệ Phi" nhìn quanh xác định tình huống trước mắt, vừa thoáng qua gương mặt người đối diện liền ngẩn người, nói chuyện đầy vẻ khó tin:
“Phạm Đạt... mày còn sống?”