Chương 1: Trăm ngàn năm không vừa ý.
Tại một vùng đất xa xôi mang tên Chí Linh Đại Lục, nơi này tồn tại những sinh vật sở hữu sức mạnh siêu phàm.
Trải qua không biết bao nhiêu năm không ngừng tiến hoá, vô số những chủng tộc quật khởi rồi lụi tàn, đến hiện tại khởi nguồn của thế giới này vẫn luôn là câu hỏi thách thức mọi nền văn minh.
Chỉ biết rằng hàng triệu năm trước, Chí Linh Đại Lục bị thống trị bởi những chủng loài hung mãnh nhất được người đời sau gọi chung là Chân Linh.
Các Chân Linh không ngừng gây chiến ở đủ loại quy mô, gây nên những biến đổi không thể nghịch chuyển trên toàn lục địa, cũng từ đó các chủng tộc dần phân chia thành các tầng lớp rõ rệt, trong đó nổi bật hơn cả là Chân Long và Thiên Phượng.
Cả hai giống loài này đều sở hữu sức mạnh vượt qua cả thần linh, lại có tính cách bẩm sinh kiêu ngạo, một trận chung cực đại chiến là không cách nào tránh khỏi.
Hậu thế đặt tên cho sự kiện này là đệ nhất Thánh Chiến, Long Phượng Chi Tranh. Chi tiết của trận chiến chỉ còn tồn tại trong những câu truyện cổ tích thực hư không ai rõ, nhưng hậu quả mà nó để lại là không thể chối cãi.
Chân Long cùng Thiên Phượng cử tộc mà chiến, toàn bộ đại lục b·ị đ·ánh tan làm bốn phần.
Kết quả là chân chính Thiên Phượng huyết mạch tuyệt tích khỏi thế gian, Chân Long trở thành bá chủ đầu tiên trên Chí Linh Đại Lục.
Thủ lĩnh long tộc tự xưng Long Thánh, chính thức mở ra kỷ nguyên mà Long tộc là chí tôn đứng trên đỉnh thế giới đồng thời khép lại một thời đại viễn cổ đầy truyền kỳ cùng khói lửa.
Rất lâu sau đó, trên lục địa xuất hiện một chủng tộc sinh sau đẻ muộn gọi là Nhân tộc, những sinh vật đi bằng hai chân này vô cùng yếu ớt, chỉ có thể bị coi là thức ăn.
Nhân tộc phải chật vật sinh tồn giữa rừng rừng mãnh thú, bao nhiều cố gắng cùng hi sinh cũng chỉ miễn cưỡng đưa họ từ vị thế thức ăn trở thành một chủng tộc kí sinh.
Mọi chuyện có lẽ sẽ cứ thế tiếp diễn nếu như không có con người ấy xuất hiện.
Nàng tên gọi Âu Cơ, là Nhân tộc đầu tiên đem cơ thể của con người thăng hoa thành một chủng tộc mới được đặt tên là Tiên tộc.
Âu Cơ muốn vực dậy toàn bộ nhân loại, nhưng dù nàng có được năng lực nghịch thiên, sở hữu sức mạnh vượt qua cả viễn cổ Chân Linh thì vẫn gặp quá nhiều cản trở.
Và rồi giống như ông trời sắp đặt, Âu Cơ gặp được người sẽ làm thay đổi cả cuộc đời nàng lẫn số phận Nhân tộc.
Nói là người thì cũng không phải, hắn là Lạc Long Quân, cháu của Long Thánh, mang trên mình Chân Long huyết mạch cao quý, lại bỏ qua hết quan niệm chủng tộc mà đem lòng yêu Âu Cơ.
Cuộc hôn nhân của Long Quân với Âu Cơ đánh dấu lần đầu tiên và duy nhất trong lịch sử, Long tộc chính thức kết hôn cùng một chủng tộc khác, mở ra một chương mới cho lịch sử Nhân tộc.
Đến kỳ sinh nở, Âu Cơ hạ sinh một trăm trứng, được nuôi dưỡng trong hơi ấm của cả rồng và người, trăm trứng khỏe mạnh nở ra một trăm đứa bé bất phàm, gọi chung là Bách Tử.
Vì có huyết mạch đặc thù, người đời sau coi họ là một chủng tộc mới, Long Nhân.
Long Quân, Âu Cơ cùng Bách Tử trải qua vô vàn nỗ lực từng bước một đưa Nhân tộc đi lên. Trải qua nhiều sóng gió, Nhân tộc không chỉ thoát khỏi số phận của chủng tộc kí sinh mà còn vượt lên hết thảy trở thành bá chủ, đứng ngang hàng cùng Long tộc.
Ước vọng của Âu Cơ đã đạt thành, nhưng còn nghĩa vụ với đồng tộc chưa xong, một ngày Lạc Long Quân bảo vợ:
“Ta vốn nòi rồng ở miền nước thẳm, nàng là dòng tiên ở chốn non cao. Kẻ trên cạn, người dưới nước, tập quán khác nhau khó mà ở chung lâu dài được. Nay ta đem năm mươi con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi, chia nhau cai quản các phương, khi có việc thì giúp đỡ lẫn nhau, đừng quên lời hẹn.”
Lạc Long Quân, Âu Cơ cùng Bách Tử trở thành người khai sáng mở đường cho Nhân tộc, họ cùng con cháu cũng thủ hộ nhân loại hết đời này q·ua đ·ời khác, trở thành tổ tiên của toàn bộ loài người ngày nay.
Tưởng nhớ Long Quân và Âu Cơ, hậu thế sau này tôn xưng hai vị là Thiên Phụ (Long Quân) và Địa Mẫu (Âu Cơ) ý muốn nói công ơn của họ đối với Nhân tộc sánh ngang cùng trời đất. Con cháu đời sau cũng tự hào mà xưng mình là ‘Con Rồng Cháu Tiên’.
.........
Một trăm ngàn năm sau....
Bắc Nguyên, Hắc Thành...
Nằm giữa trung tâm của toà thành thị hiện đại sầm uất, thứ đập ngay vào mắt người ta là một toà lâu đài nguy nga đen nhánh. Cả công trình cao hơn trăm mét nổi bật, lại thuần đen một màu khiến nó trông như được tạc ra từ một khối đá duy nhất vậy. Đây chính là biểu tượng của cả Hắc Thành, Hắc Sa Tháp.
Lúc này trong đại sảnh nằm trên đỉnh Hắc Sa Tháp, lơ lửng giữa không trung là một cái ngai vàng... Không! phải gọi là ngai đen mới đúng.
Một người đàn ông với gương mặt góc cạnh uy nghiêm ngồi lẳng lặng trên đó, hắn mặc một thân áo bào đen thêu họa tiết tỉ mỉ, tay chống cằm hờ hững, cả đại điện đều đơn điệu màu đen u ám, chỉ có mái tóc bạc trắng phất phơ đối lập với mọi thứ.
Hắn chính là vua của Hắc Thành, tên gọi Hàn Vũ, danh xưng Hắc Địa Thần, lần cuối cùng hắn rời khỏi chiếc ngai đen này đã là cách đây 100 năm.
Hàn Vũ cũng không để tâm khung cảnh xung quanh, đối với một kẻ đã sống gần nghìn năm như hắn, mấy thứ như là 'đình đài nguy nga' 'phòng ốc lộng lẫy ngợp vàng son' nghe thôi cũng thấy phiền phức.
Người khác cho rằng Hắc Sa Tháp là cung điện của hắn, nhưng hắn hoàn toàn chỉ coi nó là v·ũ k·hí, là át chủ bài, thuận tiện nên làm chỗ ở, vậy thôi.
Cả toà lâu đài trước giờ chỉ có duy nhất mình hắn, đến một người hầu đều không cần. Dù gì đến cấp độ của Thần, những nhu cầu sinh hoạt bình thường đều là phẩy tay xong việc, thêm người thêm phiền phức.
Không để tâm sự vụ bên ngoài, cả trăm năm nay Hàn Vũ cũng không phải ngồi không, hao tốn một thế kỷ khai phá năng lực đến hôm nay lại có đột phá mới.
Tâm trí hắn lúc này đang ngao du ngược thời gian về lại thời kỳ thượng cổ xa sôi, những sự kiện hay nhân vật mà người khác chỉ có thể đọc qua sách vở lại như đang tái hiện trong đầu hắn, rất sinh động và “chân thật”.
.....
Hắn nhìn thấy long và phượng va vào nhau, thấy bầu trời đang b·ốc c·háy, thấy mặt đất nứt toạc theo hình chữ X.
Hình ảnh mập mờ đứt quãng rồi bỗng xoay chuyển, hắn thấy được một đốm lửa nhỏ xíu linh động bay vào khe nứt sâu hun hút.
Sau đó từ dưới khe nứt khủng bố kia bất ngờ phun lên vô cùng vô tận cát vàng, tạo thành một bức màn ngăn cách cả đại lục thành bốn phần.
“Đệ nhất Thánh Chiến đây sao? Quá khủng kh·iếp! Không hổ là Chân Linh. Xem ra Thiên Phượng vẫn chưa tuyệt diệt, khả năng cao còn liên quan đến nguyên nhân hình thành Lưu Sa Hà.” Hàn Vũ đang suy ngẫm thì hình ảnh trong đầu đã biến đổi.
.....
Lần này hắn thấy một con rồng to lớn nằm vắt ngang như dãy núi dưới lòng đại dương, xung quanh là vô số Long tộc cúi đầu quỳ bái.
Cự long vung móng vuốt, để lại một dòng chữ chói loà in giữa dòng nước...
Long Tộc Chí Tôn
Ngay sau đó mắt thường đều có thể thấy được sinh mệnh của nó dần tan biến, bắt đầu từ râu tóc rồi đến sừng, sau đó cả đầu rồng to như núi cũng hoá thành bột phấn, cuối cùng từng tấc vảy rồng trên người nó nối tiếp nhau lụi tàn.
“Con rồng này... là Long Thánh... không sai được! Hắn vậy mà hi sinh tuổi thọ chỉ để viết lên bốn chữ kia... Có ý gì?” Hàn Vũ còn đang nghi hoặc thì khung cảnh lại biến đổi lần nữa.
.....
Vẫn là dưới đáy đại dương, một người đàn ông mặt mày hồng hào, trên đầu ngoài mái tóc đen nhánh còn mọc ra một đôi sừng rồng kì quái.
Người đàn ông đưa tay xoa cằm, nhau mày suy tư, trước mặt hắn lại chính là bốn chữ khi nãy Long Thánh để lại, ‘Long Tộc Chí Tôn’.
Một hồi sau người đàn ông kia vung tay lên, đúng lúc này khung cảnh vụt tắt.
Hàn Vũ có chút rung động.
“Thời đại này... làm sao lại có Long Nhân ở thời đại này? Là đối phương biến hoá hình dáng, hay là Bách Tử không phải Long Nhân đầu tiên?”
Lần này thì Hàn Vũ hoàn toàn mờ mịt rồi, lấy kiến thức của hắn cũng không thể nhận ra lai lịch người kia, lại càng không đoán ra mục đích đối phương.
.....
Khung cảnh tiếp theo hiện lên. Là một nữ nhân mặc trang phục cổ đại, sau lưng mọc ra một đôi cánh trong suốt như có như không, thân hình chớp động linh hoạt giữa thương khung chằng chịt sấm chớp, trong mây đen ẩn hiện thân hình một Chân Long khổng lồ với từng lớp vảy rồng đỏ rực như dung nham.
Nàng cùng con xích long chiến đấu bất phân thắng bại, cả vòm trời cũng bởi vì trận đánh này mà ảm đạm, núi sông bị tùy tiện n·gược đ·ãi đến đảo điên.
"Long Quân và Âu Cơ sao? Cùng là thần cấp, thật đáng kinh ngạc!" Hàn Vũ thưởng thức trận chiến, có chút cảm thán.
Trước khi kết thành vợ chồng, hai người... đúng hơn là một tiên một rồng từng là kì phùng địch thủ của nhau, đây là sự thật được truyền tụng bao đời, không có gì bất ngờ.
Điều khiến hắn chấn kinh là chiến lực của hai vị này quá khủng kh·iếp, hắn cũng là Thần cấp nhưng tự nhận không bằng.
Âu Cơ tung sát chiêu, sau lưng nàng hiện lên hư ảnh một vị thần nữ đỉnh thiên lập địa, hư ảnh và chân thân Địa Mẫu như hai mà một, cùng lúc làm động tác giơ tay qua đầu, bàn tay xẻ ngang bầu trời tóm lấy thân thể Chân Long, không chút khó khăn đem Long Quân kéo khỏi tầng mây giáng mạnh vào mặt đất, cả đại địa cũng rung động như đang quằn quại đau đớn.
Hình ảnh đến đây bị gián đoạn, nhưng có thể nhận thấy trận chiến này Âu Cơ từ đầu đến cuối chiếm thế thượng phong.
.....
Thời gian dịch chuyển, thiên địa biến ảo...
Trên mỏm đá hướng ra biển, một nam một nữ đứng cạnh nhau, cả hai đều mặc trang phục đỏ tươi lộng lẫy, trên đầu nam nhân có một đôi sừng rồng, sau lưng nữ nhân thì mọc ra một đôi cánh tinh khiết.
Hai người bình thản đứng đó nhìn về biển xa, bất ngờ từ ngoài khơi trồi lên một con bạch long đang gầm thét đạp không bay tới, thân hình nó so với cả ngọn núi hai người đang đứng còn đồ sộ.
Nam long nhân nhìn vợ mình gật đầu một cái rồi bay về phía biển, hiện ra chân thân là một con xích long đỏ rực cùng bạch long chiến đấu long trời lở đất.
“Hai vợ chồng kia không đoán cũng biết là Lạc Long Quân cùng Âu Cơ. Còn con bạch long kia rõ ràng cũng là Chân Long, đồng tộc của Long Quân, tu vi cùng chiến lực đều không kém cạnh. Xem ra nội bộ Long tộc lúc đó cũng không hoàn toàn ủng hộ việc thông hôn với Nhân tộc, cũng là hợp lý!” Hàn Vũ nghĩ thầm.
Chưa biết số phận bạch long ra sao thì hình ảnh đã biến đổi lần nữa...
.....
Một bên là mặt biển, một bên là vách núi.
Hai đoàn người đối mặt nhau, nhân số hai bên ngang ngửa, khác biệt ở chỗ đứng trên núi toàn là Nhân Tộc, mà lơ lửng trên mặt biển lại toàn là Long Nhân.
Cả hai phe không hề kiêng kị thả ra linh áp, tạo thành hai vùng không gian đối lập vặn vẹo. Bầu trời nứt thành đôi, núi cùng biển như bị một vết dao chia cắt làm hai phần.
Lần này Hàn Vũ có chút mất bình tĩnh.
“Đây hẳn là đệ nhị Thánh Chiến... haha... Bách Tử vậy mà chỉ có một nửa là Long Nhân... thú vị thật!” Hắn cười lớn trong lòng.
Hình ảnh lần này thật sự khiến Hàn Vũ sinh ra rất nhiều liên tưởng.
Thế trận vẫn ở thế giằng co.
Phía Long Nhân có một kẻ đứng phía trước, chắp tay sau lưng, áo bào xanh phấp phới. Hắn có tóc xanh mắt vàng, sừng rồng uốn lượn quá đỉnh đầu, trên khuôn mặt anh tuấn còn lấm tấm vảy rồng.
Về phía Nhân tộc bên này tương tự có một người đứng trước giống như thủ lĩnh. Hắn ngực trần nở nang, quanh eo quấn khố sặc sỡ để lộ hai bắp chân lực lưỡng.
Không chút báo trước, không gian bên Long Nhân dị dộng, nước biển bỗng nhiên sôi trào, tầng tầng sóng lớn đẩy lên choáng ngợp tầm mắt.
Bên này, vị Nhân tộc cường tráng đưa tay nâng trời, lập tức cả vùng đất dưới chân như đồng loạt đứng lên, đồng bằng thành núi cao, núi cao biến thái sơn.
Đất đá kết thành một bức tường khổng lồ v·a c·hạm cùng s·óng t·hần như hai con mãnh thú vồ lấy nhau.
Mặc cho đại hải gào thét, thái sơn vẫn vững vàng đứng đó, một tấc không lùi.
Vào lúc này một vị nữ tính Long Nhân không chút nổi bật bước về phía trước, nàng vung tay...
.....
“Ầm... ầm...”
Trận chiến đang đến cao trào thì Hàn Vũ b·ị đ·ánh thức bởi một tiếng ồn đinh tai nhức óc, cả toà tháp cũng theo đó lắc lư một hồi.
Nhìn từ bên ngoài sẽ thấy đỉnh Hắc Sa Tháp đang bị ôm lấy bởi một con thằn lằn dài hơn 50m, lớp vảy toàn thân dày đặc gai nhọn lóng lánh như đá quý.
Hàn Vũ nhận ra sinh vật này, nó là con Kim Cương Địa Tích mà 200 năm trước hắn đem ra làm quà tặng sinh nhật con trai đầu lòng, lúc đó nó mới dài bằng bàn tay người mà thôi.
Kim Cương Địa Tích nhe răng gồng sức, trên người nó luân chuyển một luồng sáng vàng đạm mờ ảo, ánh sáng nhanh chóng chuyển dịch bao phủ khắp Hắc Sa Tháp rồi biến mất.
Lập tức Hàn Vũ cảm nhận được kết nối của mình cùng Hắc Sa Tháp dần phai mờ đi. Lâu đài này là hắn dùng năng lực đặc thù của bản thân tích góp hơn nửa đời người mới xây nên, có thể coi nó như một phần cơ thể của hắn cũng không ngoa. Đối phương có thể dùng ra chiêu này hiển nhiên là đã nghiên cứu hắn rất lâu.
“Chuẩn bị rất kĩ lưỡng nha!!” Hàn Vũ bật cười.
Giọng nói của hắn trái ngược với thần thái, khàn đặc như cụ ông tám mươi, mái tóc bạc lại có lưa thưa vài sợi rụng xuống, khuôn mặt càng là già đi vài chục tuổi, chốc lát từ trung niên biến lão niên.
Đây là cái giá khi nhìn trộm dòng thời gian, chỉ là một vài hình ảnh đứt quãng vừa nãy lại lấy đi của hắn mấy chục năm tuổi thọ.
Tiếng bước chân lộp cộp vang vọng trong đại sảnh, ba thân ảnh nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn, hai nam một nữ, gương mặt đều rất trẻ trung nhưng cũng rất quen thuộc.
Mâu thuẫn ở đây là... để Hàn Vũ thấy quen thuộc thì nhất định không có ai là trẻ trung.
“Đã lâu không gặp! Phụ thân... ngươi già đi.” Thanh niên đứng giữa cất lời, hắn mặc chiến giáp đen uy nghiêm, khuôn mặt có tám, chín phần tương tự Hàn Vũ, nhưng khí chất lại đối lập hoàn toàn.
Hàn Vũ không đáp lại, thần sắc vẫn một vẻ lạnh nhạt, hắn nhìn lướt qua từng người, cuối cùng lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nguồn sáng duy nhất giữa cả căn phòng đen như mực.
Mặt trời ủ rũ lùi về chân trời như cũng không muốn chứng kiến điều sắp xảy ra, chút tia nắng lay lắt còn sót lại dội lên từng vách tường cột trụ nhưng cũng chẳng thể làm đại điện này rạng rỡ thêm chút nào.
Màu đen thuần tuý như hấp dẫn mọi thứ, cũng như đang hấp thụ mọi thứ.
Thấy Hàn Vũ không phản ứng, thanh niên kia cũng không ngoài ý muốn, hắn lại lên tiếng:
“Còn phải cảm ơn cha, nhờ món quà sinh nhật của ngài, nên hôm nay con mới có khả năng khắc chế đống hắc sa này.. haha.” Tiếng cười của hắn vang vọng đại sảnh.
Hàn Vũ ngoái đầu nhìn về phía cửa điện, có một cái đầu đầy gai đang nhe răng trợn mắt; là con Kim Cương Địa Tích kia, nó định chui đầu vào hóng chuyện ai ngờ bị mắc kẹt luôn ở đây.
“Không tệ! Là tiến hoá của Cố Thổ sao?” Hàn Vũ thì thào.
Thanh niên kia sững người, hắn từ đầu đến giờ vẫn thong dong lúc này lại mặt mũi âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm mang theo sát khí.
“Mẫu thân... mất rồi!” Hắn không trả lời Hàn Vũ mà bỗng đổi chủ đề.
“Vậy sao!” Hàn Vũ trả lời, mặt không biểu cảm.
“Phải, mẫu thân đã mất mười sáu năm rồi, Hàn Phong cũng c·hết rồi, c·hết từ ba năm trước, trên t·hi t·hể nó... Ông thật không biết gì sao? Hay là...”
Cả đại sảnh chợt im lặng, sắc mặt Hàn Vũ vẫn không một chút thay đổi, chỉ hơi nhíu mày một cái, Hàn Phong là con thứ bảy của Hắc Địa Thần, ra đời không lâu thì hắn bế quan, ấn tượng không nhiều.
Hắn cố nhớ lại, mấy năm trước hình như đúng là có chuyện gì đó rất ồn ào, cơ mà lúc đó đang đến thời khắc đột phá mấu chốt nên hắn mặc kệ, không ngờ còn xảy ra việc như vậy, xem ra là có kẻ cố tình vu oan cho mình.
Ngay lúc này một chất giọng nam tính uy nghiêm vang lên.
“Đến cập bậc như ta và ngươi, phải nên chăm sóc gia tộc hậu bối, tìm người thích hợp giao phó truyền thừa, sống cho đáng mặt cường giả. Ngươi đến thê tử đều không quan tâm thì thôi, tại sao làm ra loại tội ác tày trời này? Nói ta nghe... Hàn Vũ.”
Là nam nhân còn lại lên tiếng, hắn chính là ông ngoại của Hàn Phong, hôm nay đến đây đối ngoại tuyên bố muốn đòi lại công bằng cho cháu trai.
Trước sự chất vấn của đối phương, Hàn Vũ lười trả lời, càng không định giải thích, giải thích vô ích, hắn thừa hiểu đối phương đến đây vì cái gì.
Hắn chính là ngồi xem kịch, dù sao thì đối với dự định tiếp theo, những sự việc này đã không quan trọng chút nào.
“Ngươi không định nói gì sao? Ta vừa xuất quan thì nghe tin dữ, vốn còn mang theo một chút hi vọng... Hàn Vũ... ngươi làm ta quá thất vọng.”
Lời nói cùng sắc mặt nam nhân kia tỏ rõ sự tức giận, chỉ là có vài lời không tiện nói.
Thực ra hắn đã xuất quan từ nửa năm trước, hôm nay đến đây chính là nhân lúc c·háy n·hà hôi của mà thôi, cháu nội cháu ngoại hắn có quá nhiều, còn Hắc Địa Thần gia sản... lại chỉ có một phần.
Thanh niên mặc giáp đen cười nhếch mép, hắn đã nhìn ra trạng thái của Hàn Vũ hết sức không ổn, liền thêm dầu vào lửa:
“Không còn gì để nói sao? Haha... ta không hiểu, với thiên phú của ông cần gì phải làm đến mức này? Chẳng lẽ trong mắt ông thân nhân cũng không bằng mấy cái linh kỹ sao?”
Nói đến chỗ này, ánh mắt hắn ghìm lại, giọng lắng xuống đầy sát khí.
“Hôm nay đến đây, vốn dĩ còn muốn xem thử ông còn quan tâm đến đứa con này hay không?
Vậy mà nhìn xem... từ đầu đến cuối, ông ta chỉ duy nhất quan tâm đến cái Cố Thổ kia... Haha...
Nói cho ông một chút cũng được, để ông đỡ phải c·hết không nhắm mắt.
Đây là thành quả suốt hơn một trăm năm nay của ta, đem chủng kỹ Cố Thổ của Kim Cương Địa Tích hoàn mỹ tiến hoá.
Ta đặt tên là Cố Thổ Như Sơn, nó vừa khắc chế lại vừa bổ trợ Hắc Sa.
Coi như ông cũng có một phần công lao, tự hào đi!
Con hơn cha là nhà có phúc... Cha à...! Hắc Sa Tháp... nên đổi chủ rồi.”
Hắn càng nói càng lớn tiếng, cũng không hề che dấu kiêu ngạo cùng tham lam, hắn từ khi sinh ra đã như vậy, cũng tự cho mình quyền được như vậy.
Đừng nhìn mặt mũi vóc dáng như thanh niên của hắn mà đoán mò tuổi tác, hắn là Hàn Tuyệt, con trai đầu lòng của Hắc Địa Thần, thừa hưởng chủng kỹ Hắc Sa ưu tú, 200 tuổi đạt đến thần cấp, hoàn toàn xứng đáng hai chữ thiên tài, được kì vọng là gia chủ tương lai của Hàn gia.
Điều duy nhất để Hàn Tuyệt chán ghét chính mình đó là việc tích lũy Hắc Sa quá mất thời gian, làm chiến lực bản thân bị thua thiệt.
Chỉ cần đoạt được Hắc Sa Tháp, trên thế gian lại không một ai dám xem nhẹ hắn.
Dù phách lối như vậy nhưng Hàn Tuyệt vẫn không động thủ, biểu hiện của Hàn Vũ quá mức ung dung, thậm chí còn không cố gắng đoạt lại Hắc Sa Tháp, điều này càng khiến "kẻ làm con" như hắn cẩn thận hơn.
Tình huống hôm nay là ba đánh một, đối thủ trạng thái nhìn như cây khô sắp c·hết.
Hắn không cần liều, đạo lý chó cùng dứt dậu ai cũng hiểu.
Hàn Vũ lúc này mới là đáng sợ nhất, một cường giả thần cấp sống gần cả thiên nhiên kỉ, trời mới biết hắn đang giấu sau lưng chiêu bài gì.
Thanh niên kia còn đang chờ cơ hội thì có người đã không đợi được, chính là nữ nhân duy nhất trong đại sảnh, không như hai kẻ còn lại, nàng đến đây thuần tuý là để tìm kẻ thù.
Nàng bước một bước về phía trước, váy trắng tung bay, ánh mắt kiên định nhìn thẳng Hàn Vũ:
“Hắc Địa Thần... Con gái ta m·ất t·ích, ngươi biết những gì? Cứ việc nói thật! Yên tâm, nếu ngươi không liên quan, chuyện hôm nay ta sẽ không tham gia vào, thậm chí... còn có thể hỗ trợ ngươi một chút.”
Lời này nói ra khiến hai nam nhân đi cùng khẽ giật mình nhìn lại, đang là ba đánh một, nếu tự dưng biến thành hai đánh hai, vậy thì không ổn, cực kì không ổn.
“Lưu Nguyệt, thân là cường giả cần phân rõ chính tà phải trái, trước khi đến đây chúng ta nói gì ngươi quên sao?” Ông ngoại Hàn Phong lên tiếng đầy ẩn ý.
“Ta cũng chỉ muốn làm cho rõ ràng, tránh g·iết nhầm người tốt, ông cần gì phải phản ứng như vậy... trừ khi... có tật giật mình!”
Lưu Nguyệt không chút e ngại đối mặt cả hai nam nhân đi cùng. Chỉ cần sự tình có liên quan đến con gái, nàng chưa từng e ngại bất kì điều gì, cho dù trước hay sau khi con gái m·ất t·ích, đều là như vậy.
Ba vị khách không mời không hiểu ra sao liền xích mích, con thằn lằn to khủng bố kia thì đang ngơ ngác chưa hiểu gì.
Theo tình hình lúc này, chỉ có duy nhất một người được hưởng lợi.
Trước cơ hội trời cho, Hàn Vũ vẫn trầm mặc như người câm, tùy ý liếc nhìn mặt trời dần rơi xuống khuất sau dãy núi.
"Các vị thứ lỗi... có dịp gặp lại!" Hắc Địa Thần cười nhạt.
Thời gian đã đến, hắn đưa ngón tay điểm về bên trái, linh áp bộc phát, lập tức một cánh cổng không gian mở ra, phía trong là hình ảnh một dòng sông óng ánh kì ảo.
Ba vị khách nhất thời há miệng:
“Liên... Liên Hà”
“Thời Gian Trường Hà...”
“Yên Nhi...”
Ba người cùng lúc lên tiếng, tình huống này thực sự nằm ngoài dự tính của bọn họ. Lúc này mỗi người lại biểu lộ khác biệt cảm xúc: bất ngờ, nghi hoặc cùng... ngơ ngẩn.
Kẻ ngơ ngẩn là Lưu Nguyệt, nàng vô thức nhớ về con gái, cả đời nàng duy nhất một đứa con gái.
Chồng nàng không may mất sớm, từ đó với nàng nụ cười bé bỏng kia chính là bảo bối quý giá nhất trên đời.
Được nàng hết mực quan tâm, con gái càng lớn càng xinh đẹp, tư chất càng vượt trội hơn người.
Nàng còn nhớ như in đêm trăng hôm ấy, tiếng nói cười trong trẻo vang vọng khắp gian nhà.
“Mẹ...! Con làm được, mẹ xem cái này.”
Lưu Nguyệt ngẩn người nhìn hình ảnh trước mắt, con gái nàng cười tươi như hoa, đưa ngón tay vẽ ra một cánh cổng không gian, phía sau là dòng sông lung linh kỳ ảo.
“Mẹ...! Vậy là khỏi lo tuyệt kỹ của nhà mình thất truyền nha.”
“Mẹ...! Con nhìn thấy cha rồi, đẹp trai quá!!”
“Mẹ... con biết rồi! Con đem hình mẹ con mình gửi vào Thời Gian Trường Hà, cha nhìn thấy sẽ vui lắm đi! haha... Ách... sao không được?? Cha đợi con xíu nha... hihihi...!”
Tiếng cười vụn vỡ cùng đoạn hồi ức vội vàng, mới đó mà đã một trăm năm, lần cuối Lưu Nguyệt được nhìn thấy nụ cười kia đã qua một trăm năm.
Suốt từ ngày đó, nàng chưa từng chấp nhận sự thật, chưa từng ngừng nghỉ tìm kiếm, chưa từng thôi hi vọng.
Mà hành động lúc này của Hàn Vũ vô tình gợi lại trong Lưu Nguyệt hết thảy kí ức về con gái, rồi sau đó không khác nào nhìn thẳng vào mặt nàng mà nói:
- Chính ta... g·iết con gái ngươi!!!
Ầm... ầm... ầm...!
Hắc Sa Tháp rung chuyển mãnh liệt gấp chục lần lúc trước, cái đầu Kim Cương Địa Tích bị sức ép đánh bật ra ngoài, đỉnh tháp liên hồi loé sáng, vách tường đen đặc kiên cố vậy mà bắt đầu nứt toạc, rơi xuống lả tả cát đen.
“Hàn Vũ... Ngươi giấu con ta ở đâu?”
Âm thanh đem theo phẫn nộ cùng một luồng linh áp khủng kh·iếp lan toả khắp tòa thành, nhiều người không chịu nổi trực tiếp ngất xỉu.
Hàng chục triệu cư dân đều bàng hoàng nhìn về hướng trung tâm, nơi có biểu tượng của Hắc Thành.
Hắc Sa Tháp đứng đó hiên ngang suốt mấy thế kỷ, hôm nay đang bắt đầu nghiêng ngả.
Mà tại đại điện trên đỉnh ngọn tháp lúc này, Lưu Nguyệt ánh mắt đỏ ngầu như muốn nuốt trọn cái khối cầu đen xì trước mắt.
Thứ này là từ Hàn Vũ dùng ngai đen dưới chân biến đổi thành, cứng cỏi vô cùng, dù vậy dưới liên tiếp sát chiêu từ một vị thần cấp cường giả, khối cầu đã tràn đầy vết rạn, bụi đen rơi rớt không ngừng.
“Hắn muốn chạy, hai ngươi còn không ra tay? Chỉ cần tìm được con gái, điều kiện gì ta đều đáp ứng.” Lưu Nhuyệt liếc nhìn hai nam nhân kia, hi vọng tìm được trợ giúp.
Đáng tiếc, hai tên đồng bạn đi cùng nàng đều đứng im như tượng, trong tay che giấu thủ đoạn, nhưng lại trì trệ không xuất ra.
“Tự nhiên có người đi trước dò mìn hộ. Tội gì phải liều? Tìm con gái? Con gái ngươi đầu thai từ tám đời rồi!” Cả hai cùng nghĩ nhưng lại chỉ mỉm cười không nói.
Chính bản thân Lưu Nguyệt đều hiểu điều ấy, chỉ là nàng không muốn đối diện sự thật mà thôi.
Những lời nói nãy giờ đều là thốt ra từ hi vọng cuối cùng trong tim một người mẹ.
Còn trong đầu nàng lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
“Giết! Xé xác hắn!”
Chân nàng như mất khống chế nhảy bật về phía trước, bàn tay loé sáng kim quang, dồn toàn bộ sức lực đẩy về phía khối cầu đen kia.
Tay còn chưa chạm tới, khối hắc cầu đã kêu rắc một cái tan ra thành bột phấn, bên trong đã không thấy thân ảnh Hàn Vũ ở đâu, chỉ còn một cánh cổng không gian đang dần thu nhỏ còn bằng nắm đấm.
Một đôi tay mịn màng không chút nào ngần ngại giữ lấy cánh cổng kia, bàn tay bật máu, Lưu Nguyệt dồn sạch cả linh lực lẫn thể lực đem cánh cổng cưỡng ép nới ra.
“Mơ tưởng chạy trốn... Yên Nhi... Chờ mẹ!” Nói xong không thèm nhìn hai kẻ đồng bạn phía sau, lao người vào trong.
Hai tên nam nhân kia lúc bắt đầu thì khí thế hùng hồn, sau khi thấy biến cố thì hồn nhiên xem kịch, mà đến lúc này, cả hai đều có ý từ bỏ.
Một kẻ là không muốn liều mạng, kẻ còn lại thì vì cái “tháp nghiêng” này mà đến, bây giờ kẻ địch bỏ của chạy lấy người, hắn vui còn không được, hiển nhiên là mặc kệ.
Cánh cổng khép lại, hai người cùng một thằn lằn sáu con mắt trố lên nhìn nhau... Thần linh đại chiến cứ như vậy kết thúc rồi??
Tất nhiên là chưa, đằng sau cánh cổng vừa khép lại kia, có một thân hình mảnh mai vẫn không ngừng tiến tới. Đến khi nhìn thấy nam nhân tóc bạc phơ đứng trước mặt, nàng dừng lại.
Nơi đây không có ngày đêm, chỉ có cuồn cuộn sóng nước nhìn không thấy bờ, một màu vàng óng huyền ảo bao phủ khắp vùng không gian này.
Nó chính là Thời Gian Trường Hà, một trong tam đại thiên địa bí cảnh của thế gian, nơi chứa đầy huyền diệu cùng bí mật chưa có lời giải.
Nữ nhân lơ lửng giữa không trung, váy trắng lộng lẫy uốn lượn không động tĩnh y như gương mặt tuyệt mĩ, môi mím chặt đầy kìm chế.
Nàng cố giữ cho mình lý trí dù biết một kẻ lý trí sẽ không làm ra hành động như nàng lúc này.
Làm một vị thần cấp cường giả, Lưu Nguyệt đương nhiên biết Thời Gian Trường Hà, Lưu gia có được độc môn chủng kỹ Liên Hà, cha nàng từng đưa nàng đến đây không chỉ một lần.
Từ khi cha mất, con gái Lưu Nguyệt chính là người duy nhất trong thế hệ này lĩnh ngộ thành công Liên Hà.
Cho nên nàng dù không học được lại rõ ràng hơn ai hết môn chủng kỹ này cường đại đến mức nào, đặc biệt là khi đứng tại dòng sông của vận mệnh, cũng là thứ đang chảy suôi dưới chân nàng lúc này.
Nỗi đau của người mẹ mất con chiến thắng lý trí của thần cấp cường giả, Lưu Nguyệt đưa tay tung chưởng, một cái hư ảnh bàn tay vàng rực xuất hiện, ánh sáng chói loà một vùng ngay cả khi không gian này vốn đã quá rực rỡ.
Chiêu này khí thế ngút trời, đáng tiếc trời ở nơi đây là Thời Gian Trường Hà, hư ảnh bàn tay chỉ bay ra được vài mét thì nhỏ dần rồi biến mất.
Không ngoài dự đoán, tại mảnh thiên địa chứa đầy lực lượng thời gian này, ngoại trừ thời gian, bất kể loại lực lượng nào khác đều sẽ bị áp chế ăn mòn, thần cấp cũng không ngoại lệ.
Hàn Vũ sống không được bao lâu nữa, cái này trẻ con đều có thể nhìn ra.
Nhưng trực giác mách bảo Lưu Nguyệt đối phương tuyệt đối không đơn giản như vậy.
“Hôm nay, ngươi nhất định phải c·hết!”
Ánh mắt Lưu Nguyệt biến thành ngoan độc, không có Liên Thời nhưng nàng còn có chủng kỹ khác mang theo thời gian lực lượng, chỉ là đại giới cực lớn đến mức nàng còn chưa từng sử dụng.
Hôm nay thì khác, dù cho cái giá có lớn gấp trăm lần nàng cũng không quan tâm.
Trong khi đối thủ đang ấp ủ sát chiêu đồng quy vu tận thì tâm trí Hàn Vũ lại khoá chặt vào dòng nước dưới chân.
Thời gian là lực lượng tồn tại trong vạn vật, nó tác động đến mọi thứ ở mọi lúc mọi nơi, như một dòng nước không ngừng chảy xuôi cuốn theo thế giới không ngừng thay đổi.
Thời Gian Trường Hà, chính là hiện thân của thời gian, mỗi giọt nước ở nơi này là đại diện cho một sự vật trên thế giới.
Mà việc Hàn Vũ đang làm là truy tìm giọt nước của chính mình.
Từ khi có được Liên Hà, Hàn Vũ chưa bao giờ ngừng nghỉ khai thác nó, lúc này thứ mà hắn sử dụng đã khác xa cái chủng kỹ ban đầu của Lưu gia, nên gọi nó là Quan Hà mới đúng.
Tóc bạc nối nhau rơi rụng, còn chưa chạm tới dòng sông đã tan biến thành cát bụi, lưng bất giác còng xuống, gương mặt càng dày đặc nếp nhăn.
Không chỉ Lưu Nguyệt muốn đánh cược tính mạng, Hàn Vũ cũng vậy.
“C·hết thế nào đều là c·hết. Vì sao không dám cược một lần?”
Mặc cho thân hình tiều tụy, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào dòng nước.
“Thấy được!” Hàn Vũ búng tay, một giọt nước nhảy lên khỏi mặt sông. Chỉ một tích tắc trong đầu hắn vụt qua vô số hình ảnh.
Hắn nhìn thấy một thiếu niên bụng đói cồn cào vẫn gắng gượng tu luyện thâu đêm, thức tỉnh thiên phú thành công nhưng tư chất không bằng người ta mà chịu đủ áp bức, trằn trọc tha hương mấy trăm năm vẫn không thành cường giả.
Thất bại... thất bại... vẫn là thất bại...
Ai nói cứ nỗ lực là sẽ được đền đáp?
Ai nói thất bại là mẹ thành công? Đó là câu nói của kẻ thành công.
Có những thất bại sẽ định nghĩa cuộc đời bạn vĩnh viễn.
Thế giới này sẽ không chứa chấp kẻ chỉ biết thất bại.
Muốn sống sót thì phải thành công, phải mạnh lên, bằng mọi giá mạnh lên.
Lấy gì để mạnh lên?
Không tư chất, không tài nguyên, không chỗ dựa.
Một kẻ không có gì, muốn mạnh lên, vậy trước hết phải học cách vứt bỏ.
Tình cảm, đạo đức, tín ngưỡng, vứt sạch mấy thứ này, hắn còn lại gì?
Còn một kẻ đủ lý trí, cũng đủ điên cuồng.
Bất chấp mọi giá, đạp lên núi thây biển máu mà leo đến đỉnh thiên hạ, tự tay dựng nên một đế chế, trở thành bá chủ một phương, gia tộc hưng thịnh con đàn cháu đống.
Nhưng hắn vẫn không vừa ý, hắn đã nhìn quá rõ bản chất vô thường của thế giới này, nó không chứa chấp kẻ thất bại, cũng không cho phép ai mãi mãi thành công.
Hắn vì tham vọng mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, cho đến cuối cùng đổi lại là thân tín phản bội, trở thành con sói già cô độc táng thân nơi này không ai biết đến.
Hàn Vũ không khỏi tự đem mình liên tưởng đến mấy nhân vật trong tiểu thuyết hắn từng đọc ngày còn trẻ.
“Vậy ra đây là giây phút kẻ thủ ác phải đền tội...
Là lúc người ta nhận ra lòng tham chỉ lấy đi nhiều hơn là mang lại...
Là khi kẻ phản diện phải ân hận rồi ra đi trong cô độc sao?”
“Hahaha... hahaha...”
“Viễn cổ, Long Thánh vô địch, Long Tộc Chí Tôn...
Thượng cổ, người rồng kết hôn, Long Nhân chào đời...
Vận đổi sao dời, Bách Tử tương tàn, trời cao bật khóc.
Cổ đại, Nhân tộc bình thiên hạ, diệt tận Chân Long...
Trung đại, Nhân tộc n·ội c·hiến, vạn tộc lầm than...
Cận đại, Nhân Thánh ra đời, thiên hạ bình an...
Hiện đại, Nhân Thánh niết bàn, vạn tộc dị tâm...”
Trăm ngàn năm lịch sử, mấy ai được như ý?
Thánh Giả đều có bất đắc dĩ.
Một Hắc Địa Thần lấy gì kêu ca?
Chính cũng được, tà cũng tốt.
Dưới Trường Hà, đều là nước.
Đời vô thường, tội chi bắt trước?
Vì mình phụ thiên hạ, cô độc không lùi bước.
Làm một giọt nước, cũng muốn nghịch dòng mà lên.
.....
Hàn Vũ ngâm xong thơ, cũng là lúc Lưu Nguyệt đánh tới...