Không Nhớ, Không Quên

Chương 15: Chương 6.2




Editor: Lost In Love

“ Bách Liên” là công ty bách hóa lâu đời có uy tín ở thành phố T, tuy bây giờ mall shopping kiểu mới nhiều vô kể, nhưng Hàn Niệm vẫn tới nơi này theo thói quen. Vì để đuổi kịp sự đòi hỏi của khách hàng, năm ngoái Bách Liên đã hoàn toàn đổi mới, bố cục cũng thay đổi rất lớn. Hàn Niệm đi hai vòng mới tìm được chỗ bán đồ gia dụng.

Mua máy sưởi xong, Hàn Niem viết địa chỉ cho người ta giao hàng tận nơi. Thời gian còn sớm, đoán chừng Đường Diệc Thiên chưa về nhà, cô muốn đi dạo trong trung tâm một chút. Vẫn là mùa đông, nhưng trong khu mua sắm lớn vô cùng ấm áp cũng đã trưng bày quần áo mùa xuân tươi tắn, ngay cả giàu gót rỗng cũng được trưng lên quầy,

Không biết tại sao Hàn Niệm lại nhớ tới đôi giày màu hồng hôm đó Thẩm Du mang, đôi giày cao gót đầu tiên của cô cũng là màu đỏ, Rene Caovilla, khi ấy ở thành phố T không có cửa hàng chuyên doanh nên Đường Diệc Thiên mua cho cô ở Luân Đôn.

Lúc đó gia đình anh sa sút, số tiền đầu tiên kiếm được trong đời, 1000 bảng anh, dồn hết vào đôi giày cao gót này.

Cho đến hôm nay Hàn Niệm vẫn tin một điều, nếu như một người đàn ông yêu bạn, anh ta sẽ làm tất cả để khiến người phụ nữ của mình hạnh phúc. Có thể anh ta không thể mời bạn đi ăn bữa tiệc Pháp lớn, không thể làm cho cả người bạn đều là hàng hiệu, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không lừa bạn là đồ ăn này ăn không ngon, hàng hiệu kia không hợp với bạn.

Yêu là cho dù cả người chỉ có 10 đồng tiền cũng muốn dắt tay bạn cầm chiếc bánh kẹp thịt, dù nhịn đói làm thêm để kiếm tiền cũng muốn dẫn bạn đi ăn một bữa thật lớn.

Còn những người la lớn là yêu bạn lại không nỡ bỏ tiền ra, 89% chỉ muốn bạn chấp nhận. Trên thế giới này có quá nhiều chấp nhận, nhưng sẽ có một người, anh ta sẽ không nói bạn phải chấp nhận, mà anh ta cũng không nỡ để cho bạn chấp nhận.

****

RC bây giờ cũng tiến vào thị trường trong nước, Hàn Niệm quyết định dùng thẻ của anh đưa mình mua một đôi giày cao gót.

Mũi giày bằng nhung màu đỏ, giày và dây buộc màu đen, phong cách đơn giản và trang nhã. Trước kia cô rất tệ hại, mang giày kiều hẹp luôn rất buồn cười. Bây giờ cân nặng không nhẹ, khuôn mặt và tay có thịt đã làm bớt đi sự tệ hại, mang giày lên, ngược lại vô cùng dễ coi.

“ Được, lấy đôi này, quẹt thẻ đi.” Hàn Niệm cười gật đầu với nhân viên bán hàng. Cởi đôi giày mới xuống, mang đôi giày Hạ Đông Ngôn mua cho cô vào, ánh mắt của người này....Viền tơ cùng với vằn báo, theo anh nói đây là nguyên tố gợi cảm 1+1.

Cô không nhịn được cười khúc khích, lúc xoay người lại thì nụ cười lập tức cứng dờ.

Thẩm Du dắt cô của Đường Diệc Thiên Đường Lỵ, hai người vô cùng thân thiết đi vào cửa hàng. Không riêng gì cô, nụ cười của Đường Lỵ cũng hóa đá trên mặt.

Lần trước ở Paradise Thẩm Du không chiếm được lợi gì, sau đó nghe nói Hàn Niệm lên xe của Đường Diệc Thiên. Vì thế hôm nay kiềm nén lại mấy phần, nhưng bên cạnh có cô của Đường Diệc Thiên, không ta không nhịn được muốn khoe khoang một chút.

“ Hàn tiểu thư, đi dạo phố một mình sao?”

“ Đúng vậy.” Hàn Niêm nở nụ cười lần nữa, lễ phép chào Đường Lỵ, “ Chào cô.”

Chương 6.3

Editor: Lost In Love

Sắc mặt Đường Lỵ hơi tối xuống, “ Đừng gọi tôi là cô. Hay là gọi Cố phu nhân đi.”

“ Nhưng con đã ở chung lại với Diệc Thiên, không gọi cô sao?” Hàn Niệm nói trước mặt Đường Lỵ, cũng là nói cho Thẩm Du nghe. Dù sao hất cô một ly trà, cho dù cô cam chịu, cũng phải ghi lại nợ.

Nghe thấy những lời này, quả thực Thẩm Du đã nhảy lên, “ Cô nói gì?”

“ Tôi đã về ở lại.” Hàn Niệm cười bổ sung, “ Quả thật đúng như câu châm ngôn kia, tiểu biệt thắng tân hôn!”

Đường Lỵ cười lạnh, “ Hàn Niệm, ngược lại tôi rất coi thường cô. Lúc trước tôi còn cảm thấy cô không biết gì, bây giờ xem ra, cô và ba cô vốn là cùng một giuộc.”

“ Đã từng nhận lợi ích của người, nói ra những lời này phù hợp sao?” Hàn Niệm khẽ nhướng mi, giống như trẻ con tò mò hỏi lại, “ Người, có thể phẫn nộ trước những việc làm trái đạo nghĩ, nhưng tốt nhất không nên giậu đổ bìm leo. Nếu không đôi tay đã từng thông qua nhà họ Hàn đạt được lợi ích, sẽ bị bỏng.”

Cô gật đầu tạm biệt, đằng sau nghe thấy rõ ràng Đường Lỵ nói với Thẩm Du, “ Đừng sợ, không thể nào. Diệc Thiên tuyệt đối không có khả năng ở chung lại với cô ta.”

Đường Lỵ nói mấy lời này Hàn Niệm không tức giận cũng không thấy lại, thậm chí chính cô cũng không tin bọn họ có thể tiếp tục ở cùng nhau.

“ Tối nay ta sẽ gọi Diệc Thiên tới nhà ta ăn cơm, con cũng tới đi.”

Hàn Niệm mỉm cười mà bước chân cũng chưa từng dừng lại, đi vô cùng dứt khoát linh hoạt.

***

Lúc Đường Diệc Thiên về nhà đã là mười một giờ.

Bị cô gọi đến nhà ăn cơm, còn phải chịu trách nhiệm đưa Thẩm Du về nhà, mặc dù Đường Diệc Thiên không thích cũng không có cách nào khác. Đường Lỵ là người thân duy nhất của anh, lại là bề trên, anh không thể ngỗ nghịch, cũng không muốn vì một việc nhỏ như vậ mà ngỗ nghịch với bà.

Nhưng Thẩm Du thật sự rất ồn ào, anh bị ầm ĩ đến đau đầu. Đường Diệc Thiên vốn không phải người thích yên tĩnh, đôi khi không phải thích yên tĩnh, mà là không thích tranh cãi om sòm với người khác.

“ Diệc Thiên, em nghe nói Hà Niệm đã trở về? Không thể nào đâu phải không?” Thẩm Du cẩn thận quan sát nét mặt của anh, mặt mày curaanh nhìn rất bình thản thoạt nhìn tâm trạng cũng không tệ, cuối cùng hỏi ra câu hỏi muốn hỏi.

“ Ừ.” Anh ừ từng tiếng một, xem như lịch sự trả lời Thẩm Du.

“ Ừ là ý gì? Là không thể nào, hay cô ấy đã trở về?”

“ Ừ.”

Thẩm Du im lặng một lúc, dường như cảm nhận được sự lơ đãng của anh. Cắn môi dưới, cô ta tiếp tục nói, “ Anh không biết Hàn Niệm trở về là có mục đích sao? Anh còn tin tưởng cô ta sao? Hàn Phụ Chu...”

Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng mở miệng, nói những lời nhiều nhất đêm nay, “ Đến nhà em rồi, xuống xe đi.”

Trên đường về đột nhiên có tuyết rơi, bông tuyết mỏng và nhỏ, mù mịt trời đất. Sao biết tại sao Đường Diệc Thiên nhớ tới lẩu. Nóng sôi ùng ục, một nửa nước trắng một nửa nước đỏ ( nước trụng và nước lẩu), các loại nguyên liêu cuồn cuộn trong nòi.

Có người từng nói với anh, “ Trời có tuyết rơi nhất định phải ăn lẩu!” Do mùa đông ở thành phố T rơi rất nhiều tuyết, anh đã sớm không nhớ rõ tuyết rơi bao nhiêu trận, mà anh cũng chưa đi ăn lẩu lần nào.

Bởi vì người kia còn nói, “ Ăn lẩu nhất định phải có người ăn cùng, ăn lẩu một mình rất buồn.”

Đẩy cửa nhà ra, phòng khách còn để đèn, bà Trần đã đi ngủ từ sớm, căn phòng vô cùng yên tĩnh, dù rất ấm, cái lạnh của mùa đông ở khu vực phía đong nam vẫn ngấm vào xương tủy.

Anh thay giày, đột nhiên có một tiếng động vang lên, một người giống như một con chim vui vẻ từ trong nhà bếp nhào ra trước mặt anh, “ Chúng ta ăn lẩu đi!”

Anh đi hai bước tới nhìn, trên bàn ăn thật sự có một cái nồi hình uyên ương, các loại nguyên liệu bày trật tự trong mâm. Thịt đỏ,bắp vàng, rau xnah, pha với căn phòng có tông màu xám vô cùng bất đồng.

Cô kiễng chân cởi áo khoác giúp anh, đôi tay nhỏ nhắn ấm áp vô tình cọ qua cổ anh, anh gật đầu, “ Được.”